Sự Trả Thù Của Quỷ - Angels or Devils
Chương 29: Jes và Hình phạt cho Rika với Joe
FLASHBACK
- Ba mẹ, tụi con đi leo núi nha – 1 con nhóc khoảng 15 16 tuổi chạy lại ôm cổ mẹ mình nói với bà và người đàn ông ngồi cạnh bà cũng chính là cha mình. cùng với một vài phụ mẫu khác.
- uhm, nhớ coi chừng nhau đó nhen – người đàn ông nói với nguyên đám 6 đứa đã quần áo chỉnh tề và ba lô đã nằm trên vai.
- Dạ – nguyên đám dạ vang rồi bước ra cửa để bắt đầu cuộc hành trình của mình, để cho người lớn nói chuyện. Hôm nay nhóm 6 đứa tụi Jes được các phụ mẫu dẫn lên đây leo núi, đây không phải lần đầu tụi nó tới đây nhưng lần này là lần đầu tiên được đi một mình chứ không cần phải có người hay là ba má đi theo cho nên đứa nào cũng hăng hái. Người dẫn đầu đương nhiên là Jes và hai cái tên Jay và Joe rồi, còn Liz với Tim và Hắn thì cứ từ từ mà bước chỉ giữ một khoảng cách vừa phải để trông chừng 3 đứa kia mà thôi.
Cái núi này tụi nó không lạ gì cho nên đi khoảng 1 tiếng rưỡi là lên tới rồi, tất cả lấy hết những thứ cần thiết ra và trải một cái khăn xuống để ngồi rồi chuẩn bị cho cuộc dạo chơi hôm nay. Mấy đứa mỗi đứa một việc xong rồi thì ngồi xuống ăn chung với nhau một cách vui vẻ, cho dù ra ngoài có thế nào đi nữa thì khi ở với nhau tụi nó vẫn vui vẻ với nhau như vậy. Ăn xong thì mỗi đứa một việc, Joe và Jay thi nhau làm gì đó, Liz thì tìm cái gốc cây to và ngồi đọc tiểu thuyết, Tim với Ken thì đi chung vì Tim cần tìm một số dược thảo lạ vì dù sao cậu cũng có ước mơ làm bác sĩ mà, còn Ken là vì muốn đi tìm … hang rắn rết gì gì đó để dành có gì thì mua chuộc được Thanh Thanh con bé em yêu quái của mình. (m.ng nhớ bé TT hem?? ) ) Jes thì không thích ngồi một chỗ như Liz mà lại không được mấy tên kia cho chơi chung nên đành chạy quanh bắt bướm hái hoa cho đỡ chán. (ack, kinh tởm với cái kỉu mô tả của tg luôn)
Chạy lanh quanh một hồi thì Jes thấy một con thỏ ngọc trắng tinh và rất dễ thương chạy qua, thế là nó không chần chừ suy nghĩ chỉ muốn bắt con thỏ cho nên cứ chạy theo, Jes cứ chạy, chạy mãi chạy mãi cho tới khi nó không còn thấy con thỏ nữa. Tới khi Jes ngẩng đầu lên thì đã xế chiều và nó đang đứng ở một nơi rất vắng vẻ và hoang vu, không có đường mòn để đi nữa. Jes thật sự lo lắn và bắt đầu hoảng loạn thật sự khi càng tối thì trời càng lạnh và tiếng những con vật xột xoạt đây đó làm nó cứ nhắm mắt mà chạy, vừa chạy vừa gọi tên mấy đứa kia nhưng trả lời nó chỉ là tiếng vọng của nó mà thôi. Jes cứ chạy, cứ chạy mãi, trời thì càng ngày càng tối, cứ chạy và cứ gào hét tên của mấy đứa kia cho tới khi kiệt sức và đang chạy không để ý và….
- AAAAAAAAAAAH!!!!! – Jes chỉ có thể hét lên 1 tiếng và rơi xuống bờ vực, mêt mỏi kiệt sức Jes chỉ còn biết nhắm mắt chờ cho rơi xuống, nhưng nghĩ tới mấy đứa kia thì nó lại mở mắt ra và trời xui đất khiến thế nào lại có dây leo, rất nhiều thế là Jes bám vào một sợi, nhưng vì đang rơi cho nên bám được vào thì trượt xuống thêm khoảng chừng 5 thước nữa thì Jes mới có thể chắc chắn là không rơi xuống nữa nhưng nó cũng không thể nào đu lên được vì từ chỗ nó đang ở tới trên thì phải từ hơn 20 thước mà lúc này thì Jes đã không còn chút sức lực nào nữa. “CỨU, CÓ AI CƯỚI TÔI VỚI!!! ANH TIM, LIZ, JOE, JAY, KEN!!!! – Jes cố hết sức gọi tên mấy đứa kia mong là tụi kia thấy mình không về mà đi kím, Jes cứ cố bám chặc vào cái dây leo mà cố gắng gọi to hết cỡ, nhưng làm sao mà có người nghe được cơ chứ.
Quay lại mấy đứa kia khi trời đã chập chạng thì tụi nó mới bắt đầu quay lại và chuẩn bị về, khi đã chuẩn bị xong hết thì Liz mới thấy thiếu thiếu cái gì đó, đếm lại đầu người chỉ có năm, nhìn kĩ lại thì mặt Liz tái nhợt.
- Jes đâu rồi??? – Liz lo lắng hỏi.
- Không phải ở đây với Liz sao??? – Tim cũng lo lắng.
- Vì mãi mê đọc sách nên Liz quên mất – Liz có phần mất bình tĩnh rồi, nếu mà Jes có chuyện gì thì chắc Liz sẽ không có mặt mũi nào mà gặp phụ mẫu Jes nữa.
- Để gọi điện cho bả cái đã – Joe bình tĩnh lây dế yêu ra mà gọi cho Jes.
♪ ♫ ♪ ….
Doushite kimi wo suki ni natte shimattan darou? Donna ni toki ga nagaretemo kimi wa zutto Koko ni iru to, omotteta no ni … ♫ ♪ ♫
Tiếng chuông điện thoại của Jes làm cả bọn giật mình và nhận ra rằng Jes đã không cầm điện thoại khi rời đi.
- Alo mẹ, chị hai về chưa?? – Joe lại gọi cho mẹ mình mong rằng Jes vì chán quá cho nên đã về trước.
_ Con nói gì vậy Vũ, cả đám đi chơi mà giờ hỏi như vậy??? _ mẹ Joe không tin vào những gì đứa con trai mình vừa nói.
- Mẹ, lập tức cho người lên đây để tìm chị đi, chị đi đâu mất rồi – Joe cố gắng bình tĩnh nói từng từ một với mẹ mình.
_ Anh Vũ, con đừng đùa với mẹ, không vui đâu _ mẹ Joe nghiêm giọng.
- Con không đùa, mẹ mau cho người lên tìm chị đi, con đi đây – nói như hét lên với mẹ mình rồi cậu gập điện thoại lại.
- Bây giờ chia nhau ra tìm đi, chắc là đi lạc rồi, ham chơi thế là cùng – Joe lắc đầu chán nản, nhưng có thể nhìn ra là cậu đang rất lo lắng.
- Ủa mà thằng Jay đâu rồi??? – Ken quay sang không thấy Jay đâu.
- Kia kìa – Tim chỉ và tụi nó quay lại theo hướng tay chỉ của Tim thì thấy Jay đã chạy vào bìa rừng.
- Thôi mình cũng đi đi, Jes mà có chuyện gì là chết cả đám đấy – Liz thảy lại một câu rồi cũng chạy theo.
Mẹ Joe nghe thấy như vậy thì liền điều động hết tất cả bảo vệ và người làm đi tìm cô hai, nghe tin cô hai mất tích thì cả nhà xôn xao chạy đôn chạy đáo đi tìm, lên núi thì vừa đi vừa gọi tên Jes không ngừng, một lúc sau thì gặp được tụi Liz thế là cùng nhau đi tìm.
Quay lại phía Jay thì sau khi nghe mẹ Joe nói là Jes chưa về thì liền không suy nghĩ mà quay đầu bỏ chạy đi tìm Jes, cậu cứ chạy chạy mãi, rồi nhớ ra có một lần cậu đã vô tình đi tới cái vực xâu đó, cậu không nghĩ là Jes sẽ tìm được tới đó nhưng dù sao cậu cũng vẫn cắm đầu chạy tới đó mong sao không có Jes, Jes chỉ là đi lạc đâu đó mà thôi. Càng tới gần cái vực thì tim Jay đập càng nhanh, bước chân càng nhanh hơn, thầm cầu mong là Jes không có ở đó, vừa chạy gần tới thì cậu nghe có tiếng hét rồi thì tiếng Jes kêu cứu, cậu thật sự hoảng liền chạy nhanh hơn tới bờ vực nhưng trời đã khá tối không thể nào nhìn được, cậu liền gọi Jes.
- Jes, Jes có nghe thấy không????? – Jay gọi to rồi nhanh nhẹn lấy cái đèn bin trong ba lô ra, rọi xuống dưới vực.
- Cứu, cứu với anh Tim, Jes hết chịu nổi rồi – Jes vừa mệt vừa sợ cho nên không nhận rõ giọng của ai, trong đầu chỉ có hình ảnh của Tim thế là gọi tên Tim không cần suy nghĩ, thêm việc cái đèn bin rọi trúng người chá mắt không nhìn rõ.
- Jes ráng lên, để tôi kéo lên – Jay liền chạy lại tìm đúng cộng dây leo của Jes đang bám vào và kéo lên, Jay cật lực kéo Jes lên, khi vừa lên gần tới thì bỗng sợi dây leo vì bị sức nặng của Jes kéo nãy giờ rồi còn cạ vào thành đá cho nên đã chịu không nổi và ….. “BẶC!” tiếng sợi dây leo đức ra và …. “ÁÁÁÁÁ!!!!” tiếng Jes hét lên.
- JES!!!! – Jay không ngần ngại kéo tay Jes định kéo lên nhưng trời xui quỷ khiến thế nào cậu lại đạp trúng cục đá thế là cả hai cùng rơi xuống vực. Jay cố gắng ôm chặc lấy Jes để chắc chắn là nó không bị trầy xướt gì. Cả hai nhắm mắt chờ cho tới khi chạm đất, cái vực này cũng khá cao, khoảng trên 100 mét chứ chẵng chơi, may sao cả hai đáp lên một bụi rậm, Jes vì mệt mỏi quá cộng thêm bị sợ cho nên ngất luôn, lúc nãy không dám vì sợ sẽ duột tay, nhưng bây giờ có hơi ấm của Jay làm nó yên tâm mà chìm vào giất ngủ nhưng chưa hẳn đã ngủ, chỉ mơ mơ màng màng. Jay vì bị va vào vách đá cộng thêm che chở cho Jes cũng không thể nào gắng gượng được nữa nên cũng mơ mơ màng màng.
Bọn Liz nhanh chóng đuổi theo nhưng không theo kịp Jay, cho tới khi nghe tiếng hét cũa Jes thì mới tới gần đó thì thấy Jay nhào luôn xuống vực, cả đám người chạy lại nhưng đã quá trễ.
- JES!! JAY!!! – chỉ có thể chạy lại và gọi tên hai đứa chứ bất lực không thể nào tới kịp.
- Cái vực này không sâu lắm, mau mau xuống dưới tìm đi, mau cho gọi trực thăng tới đây – lảo quản gia nhanh nhẹn nói với mấy tên bả vệ và người làm rồi chạy xuống dưới đáy, nguyên đám liền chay theo xuống để tìm Jes với Jay.
Mất hết hơn 30′ sau mới xuống được tới dướivà thêm 10′ lùng sục thì mới tìm ra nơi Jes với Jay rơi xuống. Tới nơi thì thấy Jes đang yên lành trong vòng tay của Jay.
- Coi chừng con nhó…. – Jay nghe thấy tiếng mấy người gọi thì cố gắng mở mắt ra và khi nhìn thấy Tim, trao Jes lại cho Tim thì cậu mới thật sự bất tỉnh. Tim liền đưa Jes đi ra chiếc trực thăng đang chờ sẵn rồi còn Joe với Ken thì đỡ Jay, Liz túc trực bên cạnh Jes lo lắng. Jes trong cơn mơ hồ nhìn thấy Tim đang bế mình trên tay mìm cười mãn nguyện rồi thật sự ngất đi không còn biết gì nữa.
Sau khi đưa Jes với Jay vào bệnh viện thì cả đám lo lắn đứng ngoài chờ bác sĩ. Vị bác sĩ thì cũng phải đổ mồ hôi lạnh vì mấy ánh mắt đầy “yêu thương” nhìn ông như nói “Hai đứa kia mà có chuyện gì thì ông liệu cái thần hồn” làm ông càng run hơn mồ hôi lạnh lại được dịp tuôn ra.
- Cô Anh Thư chỉ bị xay xác nhẹ không có gì đáng ngại, chỉ vì quá hoảng sợ và mệt mỏi cho nên mới ngất thôi, chỉ cần ở lại một ngày để theo dõi là có thể về nhà. Cậu Anh Huy thì hơi nặng vì va chạm vào vật cứng cho nên bị gãy 1 cọng sường, xương chậu bị nức và gãy 1 tay, chắc phải ở lại i71 chúng tôi 1 tháng để theo dõi và dưỡng thương – ông bác sĩ sau khi khám cho cả hai cô cậu chủ thì nhẹ nhàng nói, không có gì gọi là quá nặng với hai người này vì Jes Jay và Joe thường xuyên vào đây mà. (phá thế đấy)
- Ok, cám ơn bác sĩ – Tim gật đầu rồi cả bọn cùng vào phòng bệnh thăm Jes trước, Jay thì còn phải làm gì nữa mới xong. Cả đám nhìn thấy Jes ngủ thì cũng không muốn phiền, qua thăm Jay thì cậu dặn là không được nói gì với Jes.
1 tuần đó Jes ở với Liz để dưỡng thương và không gặp được Jay, nó nghe nói là Jay phải sang Hàn thăm ông cậu ruột bị bệnh (Jay lai Hàn đấy ạ) , hơn 1 tháng sau mới thấy Jay về có vẻ rất tàn tạ. Jes vẫn không biết người cứu mình là Jay chứ không phải Tim cho nên cứ đem lòng hâm mộ Tim nhưng nó cũng không biết có phải là yêu không nữa, chỉ biết là từ đó Tim cũng quan tâm hơn cho mình nên Jes cứ thế mà ngộ nhận.
END FLASHBACK
- Ra là vậy – Kyo gật đầu như hiểu rồi, – vậy giờ mi dắt ta ra chỗ cái vực đấy đi – Nó nói với Hắn.
- Uhm – Hắn cũng gật đầu vì biết chắc rằng giờ này Jay đang ở đó, và thật đúng như vậy, từ xa Kyo đã nhận ra cái dáng ngồi ủ dột của Jay, nhìn đến là thảm hại. Jay đang ngồi đó, chân thòng xuống vực, tay chống ngược ra sau ngẩn mặt lên nhìn trời đang về chiều, mắt nhìn xa xăm vô định.
- Phan Đoàn Quốc Huy, mi định chọc cho ta tức chết à??? – thẳng tay đánh Jay một cái không thương tiếc Nó hét vào mặt Jay làm cậu nhóc vừa đau vừa giật mình nhém chút nữa không nhờ bám vào người Nó thì chắc đã lại bay xuống vực nữa rồi. (á cú này Kyo chơi dại này)
- Cái con nhỏ kia mi có biết làm thế có thể giết người không hả!!! – Jay cũng quay lại cay cú Nó.
- Mi chết càng tốt, ta đỡ tốn hơi tốn sức để giúp một thằng ngu như mi – Nó phan ngay lại, mặt hầm hầm đầy sát khí.
- Có lẽ mi nói đúng, có lẽ ta chết đi thì tốt hơn – không những Jay không phản lại câu nói của Nó mà còn buồn rầu gật đầu chấp nhận nữa mới khổ, mặt Jay cứ như là mới vừa bị mất tiền không bằng.
- Mi…mi….ta giết mi!!! – Nó tức đến run người định xông lại đáp cho Jay một cái thì bị Hắn cãng lại.
- Mi dùng đầu óc mà xữ sự đi, đừng có mù oán theo cái thằng điên đó – Hắn kéo Nó lại mà nói với Nó.
- Argh!!!! Phan Đoàn Quốc Huy, cái đầu mi chứa bã đậu à??? – Nó nghe Hắn nói cũng đúng thế nên Nó hầm hầm la hét om xòm với Jay, – Mi, ta cho mi cơ hội cuối cùng đấy, bây giờ mình muốn quay lại để dành Jes lại trong tay Tim hay là để Jes đau khổ??? Mi có biết là Jes đối với Tim chỉ có lòng ngưỡng mộ mà thôi, vì thật ra Jes nó chưa nhận ra được tình cảm của chính mình, hai đứa mi muốn đánh mất cơ hội cuối cùng hay sao hả???? – Nó làm một hơi tru tréo Jay không thương tiếc, nhưng không đánh Jay được vì đã bị Hắn giữ chặc, chỉ còn biết bất lực nhìn cái tên ủ rủ như chuột dính mưa đang ngồi kia, chỉ muốn đạp cho cậu một cái rớt luôn xuống dưới kia cho rồi. (bạo lực qá chị ơi)
- Thế bây giờ mi muốn ta làm sao??? Chạy về nói với Jes là người cứu Jes lúc đó là ta rồi thì sẽ được gì chứ??? – Jay quay lại hỏi Nó, giọng đau đớn thấy rõ, cặp mắt đã dại đi.
- Áhh trời ơi, Ken mi bỏ ta ra ta dần cho tên này một trận coi, grr, ta không biết là cái bọn con gái kia thích mi ở cái chỗ nào nữa, aaaaa chắc ta giết mi quá!!!! – nó tru tréo đai nghiến Jaay không còn gì hết, cố giằng ra khỏi tay Hắn nhưng không được.
- Thì cái tụi đó nó cắm đầu vào ta thôi chứ ta đâu có cần phải nói gì đâu – Jay nhăn nhó trả lời Nó, từ nào giờ được gọi là hot-boi thì cần gì cua ai, gái nó cứ cắm đầu vào thôi mà giờ con nhỏ Kyo này nói vậy tự nhiên cậu thấy tự ái nên phải lên tiếng.
- Mi còn nói nữa – Nó trợn tròn mắt trân trối nhìn Jay.
- Thôi đủ rồi đó Jay, mày đừng chọc nhỏ này chứ tao mà bỏ nhỏ ra không bảo đảm an toàn cho mày đâu – Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, nói là mạnh hơn Nó thật nhưng mà nó cũng đâu phải hạng xoàn, một lúc nữa là tới Hắn cũng phải bó tay thôi. – Còn mi nữa, có cách nào thì nói đi ở đó mà la cái thằng ngu đó làm gì cho mệt hơi thế – quay sang Nó Hắn gắt, Hắn biếy Nó có cách nhưng chỉ là muốn đánh Jay cho bõ tức thôi.
- Ta không thèm giúp cái thằng như Hắn nữa, mai ta đem gả con Jes cho thằng khác – Nó hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
- Ơ ta tưởng mi ra đây để khuyên cái thằng này mà s….?? – Hắn ngơ ngác không biết phải nói gì luôn, không thể hiểu nổi Nó đang nghĩ gì nữa.
- Ta mặc kệ cái tên ngu kia, ta không quan tâm nữa – Nó vẫn không quay lại, cay cú.
- Mày mà không đi năn nỉ nhỏ không chừng mai nhỏ gả Jes đi thật đấy – biết không khuyên can được Nó cho nên Hắn quay qua nói với Jay (Hắn chỉ lạnh lùng với người ngoài nhưng lại rất lo lắng cho bạn bè mình đấy ạ). Jay nãy giờ đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn đần kinh khủng nghe tiếng Hắn mới giậc mình tỉnh giấc lật đật chạy lại kéo tay Nó.
- Kyo cho ta xin lỗi đi, mi có cách nào giúp ta đi, đừng gả Jes đi mà – Jay lay lay tay năn nỉ.
- Bỏ tay ra – Nó giật tay ra khỏi tay Jay, quay mặt đi.
- Kyyyyyyyyyyyyyyo!!! – Jay lại kéo vạt áo khoát của Nó.
- Mi đi chết đi – vẫn còn lẫy.
- Kyyyyyyyyyyyyo, mi mà không giúp ta ta khen mi đẹp đấy – không còn cách nào Jay ra chiu cuối. (tg k ngờ hai đứa này cũng có thể trẻ con như thế)
- Không nói chuyện với mi – Nó vẫn ngang.
- Làm ơn đi, không ta kêu thật đấy – Jay hoảng thật sự.
- Mi dám – Nó quay lại trừng mắt nhìn Jay.
- Mi gả Jes đi ta sẽ hận mi đấy, nếu mi muốn gả Jes đi thì giết ta luôn đi – Jay bần cùng sanh đạo tặc. (ơ hình như ta dùng từ không đúng thì phải @@)
- Ối trời ơi, đây có phải là playboy Jay không vậy trời, cái này mà để mấy nhỏ fans của mi nghe được chắc mất hết hình tượng quá – Nó không biết nên tức hay nên cười luôn với câu nói của Jay cho nên chọc Jay.
- Thôi không đùa nữa, mi có cách nào giúp ta đi – Jay không thèm chấp mấy câu nói của Nó nghiêm giọng.
- Thôi được rồi, giờ chỉ còn cách đẩy mi xuống vực rồi kêu con Jes ra nhận xác thôi – Nó cũng lấy lại bộ mặt nghiêm trang phán một cậu làm Jay nhém chút nữa rút giày ra ném vào Nó.
- Tới giờ này mà mi còn giỡn được à??? – Jay giận tím mặt, tưởng đâu Nó có cách gì ai dè…
- Ai rãnh hơi mà giỡn với mi, ta nói thật mà, bây giờ mi đi trốn ở đâu đi để ta gọi cho tụi kia, rồi mi sẽ hiểu – Nó muốn đập cho Jay vài đập quá, dám nói ý kiến của nó là giỡn.
- Là sao?? – Jay vẫn không hiểu. (bảo đảm máu của tên này chưa lên tới não này)
- Mày cứ nghe lời nhỏ đi, hỏi nhiều làm gì, nhanh đi tối rồi – Hắn nãn luôn với hai đứa này, nãy giờ đứng nhìn hai đứa đấu khẩu mà chỉ còn biết ôm bụng cười.
- Haiz, ok – Jay lắc đầu bó tay nhưng vẫn quay bước đi.
- Ế mi làm cái quái gì vậy??? – Hắn đang đứng đó thì chỉ thấy được nụ cười gian của Nó thảy về phía mình rồi nhanh như chớp nó lao về phía Hắn và tự nhiên xọt tay vào….túi quần Hắn mò tìm cái gì đó làm Hắn giật bắn mình hét lên. (ối Kyo!!!!! e nạy!!!)
- Mi làm gì ghê thế, ta mượn cái này chút mà – Nó lườm Hắn một cái sắc lẽm rồi đưa con dế yêu của Hắn lên mò tìm. – Ê mà passcode là gì ế?? – Nó mở lên thì cần phải có passcode mới vào máy được.
- Điện thoại mi đâu sao không xài??? – Hắn không trả lời Nó mà hỏi lại.
- Không có – Nó tỉnh bơ như chuyện trong mơ ý.
- Mi giỡn ta à?? – Hắn lườm.
- Lôi thôi quá, thì đại khái là ta ghét xài mấy cái này vì vướn víu, lúc nào cũng có 1 trong năm thằng nhóc đi với ta cho nên tụi nó giữ, lúc nãy đi vội ta quên lấy cho nên giờ nói đi, sao mi lôi thôi giống con gái quá vậy??? – Nó làm một trào làm Hắn bó tay luôn với Nó. (ối tới em cũng phải lạy chi này luôn ạ)
- Đưa đây ta mở cho – Hắn dành lấy con dế yêu nhưng Nó đã nhanh hơn..
- Cái gì thì nói đại đi có gì mà phải lăn nhăn thế – Nó nói.
- Không đưa thì thôi – Hắn khoang tay trước ngực bĩu môi. (a này cũg con nít k thua gì 2 a c kia, ế mà cái passcode là giề mà khong cho người khác biết thế????? )
- Làm như quý lắm không bằng, mi có tin ta đem nó đi tạt lon không??? – Nó lườm Hắn một cái rồi nói một câu quá ư là….. nhưng vẫn đưa em dế yêu lại cho Hắn. (hehe câu này là của ông anh Kenz à, chuyên gia lấy được cái iphone của nhỏ bạn là lại “ê ê đem đi tạt lon thử đi” riết Ken bị lậm luôn @@) Hắn không nói gì, chỉ cầm lấy dế yêu đưa cao lên qua tầm mắt của Nó mà bấm bấm gõ gõ gì đó rồi đưa lại cho Nó. Nó không nói gì chỉ tìm đại một số của đám kia đã có sẵn trong danh bạ của Hắn chứ không bấm số của Rika vì……có nhớ được đâu mà bấm.
Quay qua phía mấy đứa kia, vừa nghe được hết câu chuyện của tụi Jes do Joe kể thì điện thoại của Liz reo lên (hiện giờ cả bọn đang ở ngay chân núi đấy ạ)
- Alo?? – Liz nghe điện thoại.
_……_ người ở đầu dây bên kia mà ai cũng biết là ai đang nói.
- Đừng đùa vậy chứ – Liz ngạc nhiên cộng lo lắn.
_…._ lại nói gì đó.
- Ok tụi này tới liền – Liz nói vội rồi cúp điện thoại, mặt tái đi. – Jay….Jay đã…đã bị ngã..ngã ở…. – Liz bức xúc nói không nên lời, Jes vừa nghe thấy Jay bị ngã thì đã bắt đầu chạy đi lên núi, mấy đứa kia không hiểu mô tê gì cũng chạy theo.
- Cái con nhỏ đó, ta chưa nói hết mà – Liz lắc đầu bó tay rồi cũng chạy theo Jes, mấy đứa kia không biết gì cũng đành chạy theo. Jes sau khi nghe rõ mọi chuyện thì đã hiểu ra một điều rằng với Tim cô chỉ là ngưỡng mộ mà thôi chứ thật ra cô không yêu Tim, người cô yêu là người đã cứu cô cơ, cho nên khi nghe tin Jay bị ngã thì không tự chủ được cho nên đã chạy đi tìm Jay, mất hết gần 20′ phút mới tới nơi. (Chỗ này Ken phải giải thích một chút là cái vực này không xa lắm chỉ lên tới nữa cái núi này mà thôi, cũng khá gần với chỗ mà tụi Jes đang đứng đấy ạ.) Vừa tới nơi thì Jes thấy Jay nằm đó, mắt nhắm nhiền, Kyo với Ken đang đứng đó im lặng.
- Jay, Jay sao vậy, Jay dậy đi chứ, đừng ngủ mà!!! – Jes xà lại ngay cạnh Jay mà nức nở, – Sao Jay khờ vậy, nên nói ngay từ đầu chứ, tại sao lại dấu Jes. Jay dậy đi, đừng ngủ nữa mà, dậy đi, Jay dậy thì chuyện gì Jes cũng hứa mà, đừng ngủ nữa!!! – Jes lay người Jay mà khóc một cách tức tưởi, khi nhìn thấy Jay nằm đó bất động, tim Jes như thắc lại đau nhói. Jes đã hiểu ra một điều rằng…
- Jes…Jes Jay chỉ là… – Nó thấy Jes làm quá như vậy thì không nhịn được mới lay lay tay Jes.
- Jay dậy đi mà, đừng ngủ nữa ,…hix.. – Jes không còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết ngồi đó ôm Jay mà khóc thôi.
- Jes…cái thằng nà… – Nó lại cố gắng kéo Jes ra nhưng không được.
- Jay anh dậy đi mà, Jes hứa sẽ làm tất cả, chỉ cần anh mở mắt ra thôi mà…hức…Jay dậy đi mà!!! – Jes vẫn lay người Jay mà nức nở, không để ý là Jay đang mở mắt nhìn mình. mấy đứa kia vừa chạy tới thấy cảnh này thì không biết phải nói gì luôn. (ôi Jes ới là Jes, mất mặt chị em phụ nữ chúg ta toá >”
- Hình như anh mới nghe có người hứa là sẽ làm tất cả nếu anh chịu mở mắt ra thì phải – Jay cười hiền âu yếm nhìn Jes nhưng không gấu được giọng gian tà của mình.
- Uhm Jes hứ….áhhh các người gạt tôi!!! – Jes đang định nức nở tiếp thì nhận thấy có cái gì đó không đúng, rồi khi thấy Jay đang cười nhìn mình thì hai má đỏ bừng hét lên, định bỏ Jay ra thì bị vòng tay rắn chắc của cậu giữ lại.
- Này, em không định nuốt lời đấy chứ, không thì anh nhắm mắt thật đấy – Jay gian tà nhìn Jes.
- Mặt xác anh – Jes quay mặt đi tránh ánh nhìn của Jay.
- Thật à?? Vậy thôi anh nhảy thật đây – Jay giả vờ bỏ Jes ra và ngồi dậy.
- Ai cho anh đi chứ – Jes kéo Jay lại và vô tình lại nằm luôn lên người Jay vì cả hai đang ngồi dưới đất.
- Cái tội ngốc, chưa xem kĩ đã bù lu bù loa – Liz cười hiền mắn Jes.
- Mấy đứa dưới 18 tuổi không nên nhìn những cảnh này đâu đấy – Nó tinh nghịch nói với mấy thằng nhóc nhưng chỉnh âm thanh khá “vừa vặng” làm cho ai kia mặt mày đỏ bừng còn mấy đứa kia thì té ra cười.
- Còn không mau nói đi, hay là còn muốn chờ gì nữa – tới lược Rika lên tiếng.
- À quên – Jay đang ngượng nghịu cũng nhớ ra việc chính liền kéo Jes ngồi dậy, – Jes này, em đã hứa là anh mở mắt ra thì phải làm tất cả những gì anh nói, thế thì anh chỉ xin em một điều, ….. làm….bạn gái anh nhé – Jay nhìn thẳng vào mắt Jes hỏi, có hơi ngượng một chút vì có nguyên một lũ hóng chuyện đang đứng đó ….. hóng chuyện mà.
- Đồ ngốc! – Jes mắn Jay rồi xà vào lòng cậu.
- Chưa trả lời anh mà, sao còn mắn anh ngốc nữa – Jay làm mặt buồn xo.
- Có cần phải nói ra không??? – Jes dấu mặt mình vào ngực vững chắc của Jay.
- Đương nhiên là có rồi – Nó lại lên tiếng phá bĩnh.
- Nhóc con im lặng nào – Phong nãy giờ không nói gì thấy Nó cứ phá bĩnh mãi đành phải bịt miệng Nó lại làm không khí lại phản phất mùi dấm chua ^^. (s thì mấy ng tự hỉu đê)
- Đương nhiên là phải nói rồi – Jay lập lại câu nói của Nó, – Đồng ý nhé?? – Jay đẩy Jes ra khỏi người mình nhìn thẳng vào mắt Jes mà hỏi.
- Uhm – Jes thẹn thùng gật đầu, mặt thì đỏ còn hơn gất chín dụi dụi mặt mình vào lòng ngực ấm áp và an toàn của Jay.
- Anh yêu em – Jay ôm Jes vào lòng, đặt lên tóc cô một nụ hôn hạnh phúc vòng tay ôm cô siếc chặc hơn.
- Em cũng yêu anh – Jes nói nhỏ xíu chỉ để cho mình Jay nghe.
- Đúng là hai đứa ngốc – Nó nhìn cái cặp đang ngồi đó phán một câu xanh rờn nhưng được mấy đứa kia hưởng ứng nhiệt liệt.
- Thôi cũng tối rồi, về thôi – Phong chờ cho cái không khí hạnh phúc lắng xuống một chút…vì ngay lúc này thì Joe đang vòng tay ôm Rika, Tim và Liz đang nhìn nhau “đắm đuối” còn Jes với Jay thì đang hạnh phúc quá ý mà. (hahahah, ng ta cô đơn ế mà ) Phong: cái con tg này, s mà thík phá bĩnh thế *tức tối dậm chân bình bịch*)
- Em đói rồi, về thôi – Nó phán 1 câu rồi thoát khỏi tay Phong mà khoát vai Ran với Ray đi xuống núi, mấy đứa kia cũng phải bó tay luôn với Nó và cùng nhau vui vẻ đi về nhà.
Sau khi xuống núi thì tụi nó về nhà Jes mà tắm rửa ăn uống một cách vui vẻ, và Nó có dịp ngồi chọc 3 cặp kia te tua luôn, bây giờ tụi kia mới nghiệm ra một điều là Kyo nhà ta đã không nói thì thôi, mà khi đã lên tiếng thì chỉ có thể làm cho người khác ngượng ngùng đến ngây ngô luôn thôi. Sau khi ăn xong thì cả đám kéo nhau ra ngoài bở biển đốt lửa trại lần cuối vì ngày mai phải về lại Sài Gòn.
- Ok, sau khi bàn bạc với….bản thân, sau đây là hình phạt dành cho hai cái đứa thích chơi nổi Rika và Joe – sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ thì Nó đứng lên phát biểu một câu làm mấy đứa kia té ngữa, bàn bạc với bản thân là cái quái gì chứ.
- Bàn bạc với bản thân??? cái này mới nghe đấy nhóc – anh Phong không nhịn được phá lên cười chọc ghẹo Nó.
- Cái gì mà thích chơi nổi với chã chơi chìm chứ – Rika cũng ngượng đến chín người lên tiếng chống đối.
- Khìkhì, thì sau một hồi suy nghĩ cộng suy luận với chính mình thì không giống bàn bạc là gì chứ huynh – Nó nham nhở quay sang nói với Phong rồi quay ngược lại phía Jes, – Thì hai đứa mi cứ lên đây đi rồi ta sẽ cho thấy là hai đứa mi muốn chơi nổi thật mà – Nó cười gian nói với Jes và Joe, hiện thời Nó đang đứng trước đống lửa, mấy đưa kia đứng xung quanh.
- Thì mi cứ nói đi rồi bọn ta sẽ làm, gì mà phải lên đó – Joe bênh vực người yêu.
- Lên đây, lên đây để cho bàn dân thiên hạ người ta thấy dấu tích huy hoàng của mi chứ – Nó cười gian hết sức đểu nói với Joe, còn đưa tay ra ngoắc ngoắc nữa mới khổ chứ.
- Thì mi cứ nói đi – nhìn thấy ánh mắt gian tà của Nó mà Joe đổ cả mồ hôi lạnh.
- Đừng nói ta mi là con rùa rụt cổ nhá – Nó bực rồi đấy.
- Lên thì lên chứ – Joe ỉu xìu rồi đứng dậy kéo tay Rika lên chỗ Nó.
- Ok, chị hai nói đi – Rei hào hứng ủng hộ bà chị mình.
- Nhanh thôi nhanh thôi nhóc – Nó nháy mắt tinh nghịch với Rei rồi quay lại phía 2 cái tên tội nhân kia. – Thế bây giờ mọi người muốn biết tại sao Kyo nói hai đứa này muốn chơi nổi không??? – Nó quay xuống phía các khán giả mà tinh quái hỏi.
- Nói nhanh đi ở đó mà còn màu mè nữa nàng – Tim chán nãn với trò đùa của Nó.
- Nhanh thôi mà – Nó cười tinh ngịch với Tim rồi vào đề luôn, quay sang Joe. – Thế bạn Joe nhà mình có thể cho ta biết tại sao môi mi bị thế không? – Nó ranh mãnh hỏi Joe, mắt còn chớp chớp nữa mới khổ, còn Joe vừa nghe thấy câu hỏi đó thì giật bắn quay sang nhìn Rika, Rika cũng đang tái mặt nhìn Joe.
- Thì,….thì tại… – Joe lắp bắp làm mấy đứa dưới kia phì cười, cậu cứ tưởng là tụi kia không biết.
- Thì thì cái quái gì nói nhanh đi – Nó hối thúc.
- Thì tại…tại… – Joe vẫn không nói được.
- Tại có con gì đó cắn à??? – Nó gợi ý.
- Àhh phải, chắc tại lúc chiều lên núi không để ý nên bị ong chích đấy mà – Joe như bắt được vàng.
- Ờ, mà con ong này chắc là to lắm đây, còn có dấu răng giống con người nữa phải không??? và hơn hết là con ong đó tên Rika đúng không??? – Nó nhìn thẳng vào mắt Joe mà hỏi làm Rika tái mặt, mấy đứa kia thì bó tay với Nó còn Joe thì….
- Ờ ờ đúng r….ế mà mi nói cái gì vậy!!!! – đang định hùa theo Nó thì khi nghe rõ lại câu nói của Nó thì câu nhém té xĩu tại chỗ.
- Thôi chị hai cho biết hình phạt đi – Ran thấy tội cho Joe với Rika quá cho nên đành lên tiếng.
- À đúng rồi, ta muốn nhìn thấy cái cảnh tỉnh tò của hai đứa một lần đấy, làm đi nhé – Nó phán một câu rồi bỏ đi xuống chỗ của anh Phong với Hắn đang ngồi mà dành luôn ly rượu của Hắn đang cầm nốc cạn rồi trả lại Hắn, bỏ mặt hai con người đang chết đứng trên kia.
- Ack, có cần chơi ác thế không, hai đứa nó thành tượng rồi kìa – Tim trợn mắt nhìn Nó, cậu không ngờ Nó cao tay thật.
- Muốn làm người típ theo à?? – nghênh mặt lên nó hỏi Tim.
- Thôi không cần đâu – nhếch miệng cười Tim trả lời Nó, gì chứ cậu có ăn gan hùm cũng không dám, Nó bị nụ cười của Tim làm cho điêu đứng hết vài giây.
- Ẹc, sao mi cười đẹp trai thế Tim, mi với thằng Ran giống nhau thật đấy – Nó trong vô thức phán một câu làm mặt Tim đỏ rần lên, Ran cũng không khỏi ngượng ngập còn mùi dấm chua thì bắt đầu lan toà. (ôi càng ngày càng lợi hại rồi, tới ta ngồi đây mà còn nghe mùi nữa ế)
- Cái con nhỏ này… – Jay cũng lắc đầu bó tay.
“TÁCH!” Ray đưa tay ra đánh cái tách trước mặt Nó, – Chị hai tỉnh chưa vậy?? – Ray hỏi.
- Ack, nãn vậy trời – Nó tự nói với chính mình, – cám ơn nhóc – quay sang nói với Ray rồi thì lại quay ngược lại phía Joe với Rika.
- Nhanh đi hai cái đứa kia, thôi bỏ qua cái phần đối đáp đi, phần hành động thôi cũng được – Nó nói một câu thảng nhiên là thế mà làm Joe với Rika đã ngượng lại càng ngượng hơn. (thành tượng chắc luôn rồi còn gì nữa)
- Ack nhỏ này có cần chơi chết người thế không chứ, coi cái mặt phởn phơ của nó kìa – Liz lắc đầu bó tay với Nó luôn, nói một câu như thế mà nó vẫn có thể phớt tỉnh như thế là cùng.
- Đổi hình phạt đi được không – Rika mếu máu năn nỉ Nó.
- Để ta xem…. – Nó gật dù rồi rờ cằm suy nghĩ đăm chiu, – Ok, giờ hai mi có 2 lựa chọn, một là kiss 1 cái, hai là cứ diễn lại cái cảnh hồi chìu đi, ta không ép đâu – Nó sau chưa đầy hai phút ế nhầm, như vậy thì còn quá “nhanh”, nói đúng là sau …..2 giây suy nghĩ thì phán thêm một câu làm mấy đứa kia chỉ còn muốn chắp tay quỳ lạy Nó. (em thề là đầu óc nhỏ này toàn chứa những thứ đen tối thôi đấy)
- Ơ thế thì có gì khác nhau đâu chứ?? – Rika cay đắng.
- Có chứ, một cái là chỉ có kiss thường, còn một cái là cắn đến chảy máu đấy, thế thì không khác à?? – vẫn phớt tỉnh Nó tròn mắt nói.
- Ôi trời ơi chị hai – 5 thằng nhóc cùng ôm đầu than thở.
- ta thề không bao giờ đụng đến nhỏ này – Tim với Jay cùng lên tiếng.
- Đụng tới nhỏ này chỉ có chết và chết một cách thê thàm – Liz với Jes cũng bó tay, chỉ có Hắn là không nói gì, đổ thêm một ly rượu khác ra và đang định uống thì lại bị Nó dành mất.
- Cám ơn – Nó nốc một hơi cạn luôn 1 ly nữa rồi trả lại Hắn cái ly không còn lịch sự cám ơn nữa. Hắn vẫn không nói gì chỉ lườm Nó một cái rồi lại đổ thêm ly rượu nữa nhưng lần này thì không để cho Nó lấy nữa.
- Anh Phong cho điều kiện khác đi được không??? – Rika quay sang cầu cứu Phong.
- Thế anh nói ra hai đứa có dám làm không?? – cười gian còn hơn Nó nữa anh nói.
- Hahaha, hai mi nên nhớ ta toàn học hỏi từ ông này đấy – Nó đắc chí cười gian nói với hai đứa kia.
- Ack. thôi thì đành chịu vậy – Joe cay đắng quay sang nói với Rika rồi vòng tay qua eo nhỏ mà cúi người xuống đặt lên môi Rika một nụ hôn thật nồng nàn, Rika cũng đáp lại một cách tận tình, Nó thì dưới này té lăng ra cười nghiên ngả với Phong. (ẹc, cái tên Phong đáng chết này, không hiểu sao ta lại gả Minh cho ổng nữa, huhu em xin lỗi anh nhé anh Minh ( ) Sau khi bỏ nhau ra thì Joe với Rika mặt mày đỏ bừng đi về chỗ của mình, tụi Nó bắt đầu kể chuyện phím đùa giỡn với nhau cho đến tận 11h khuya.
- Thôi mấy đứa chuẩn bị đi ngủ sớm đi mai phải về rồi đấy – cuối cùng anh Phong cũng lên tiếng kết thúc buổi lửa trại.
- Ok, thôi tụi em đánh lẻ nhé – Jay đứng dậy kéo Jes đi trước. Phong với 5 thằng nhóc cũng đứng dậy.
- Thôi tụi này cũng đi đây – Joe cũng đứng dậy kéo Rika đi.
- Vậy thì giao Kyo lại cho mày nhé Ken – Tim nói rồi cũng đứng dậy kéo Liz đi.
- Ớ mấy cái đứa này có bồ bỏ bạn à??? – Nó ngẩn người nhìn theo bóng của mấy đứa bạn khuất dần trong bóng đêm.
- Mi ganh tị à?? – Hắn cuối cùng cũng lên tiếng. (ôi s hum nay kịm lời thế, h mới nghe tiếng à)
- Áh maaaaaaaaaaaaa!!! – Nó đang trân người nhìn theo mấy đứa kia nghe thấy tiếng người thi giật bắn mình.
- Ma cái quái gì chứ – Hắn cay cú. (con ng ta đẹp ngời ngời thế mà lại bảo ma à???? >”
- Ớ…ta tưởng mi đi vào rồi chứ – quay lại thấy Hắn Nó hỏi.
- mi có cần đi khám mắt lại không??? – Hắn nhếch mép cười đểu.
- Rãnh vào – Nó bĩu môi rồi dành luôn chai rượu trên tay Hắn mà nốc cạn.
- Cái đó là rượu đấy nhóc con – Hắn hết hồn nhìn chai rượu trên tay Nó cạn sạch, còn hơn nữa chai chứ ít ỏi gì.
- Cái này mà cũng gọi là rượu à??? nhạt tếch! – Nó bĩu môi đưa trả chai rượu cho Hắn. (Ack, Wisky loại mạnh của người ta mà Nó chê thế đấy @@)
- …. – Hắn chỉ nhìn Nó như người trên trời, không nói được lời nào.
- Có chilva không? – Nó hỏi Hắn.
- Trong bar thì có – trả lời xanh rờn.
- Còn cái gì khác không?? – lại hỏi.
- Nước trài cây …
- Để cho con nít uống à???
- Hết rồi …
- Còn mà, ta thấy chai Vodka kìa
- Không uống nữa…
- Đi mà Ken….
- Không…..
- 1 chai nữa thôi!!!! …
- Không….
- Đi mà….
- Nè, mệt mi quá – Hắn sau một hồi đấu khẩu với Nó cuối cùng cũng phải nhượn bộ mà đưa chai vodka cho Nó, Nó làm mmột cái hết nữa chai.
- Nhạt tẹt – Nó đưa trả lại cho Hắn.
- Lưỡi mi có vần đề rồi – Hắn nói rồi đưa chai rượu lên nốc cạn, cả hai lại ngồi đấu khẩu thêm một chút thì Hắn bỗng không còn nghe thấy tiếng Nó nữa lại nghe vai mình nằng nặng, quay lại thì thấy Nó đã ngủ từ lúc nào rồi, đành đứng dậy bế Nó vào nhà kết thúc một ngay đầy gian nan vất vả.