Rừng Son
Chương 10
Ít nhất trong giấc mơ của Wendy nghe có vẻ như vậy. Rồi cô nhận ra rằng không phải mơ mộng gì, và thực ra điện thoại đang réo cạnh đầu cô. Tuy vậy, nó nghe không giống điện thoại ở nhà. Và khi mở mắt ra nhìn quanh căn phòng trắng nhỏ xíu, cô nhớ ra mình đang không ở nhà.
Cô ở phòng suite của tập đoàn Parador tại khách sạn Mercer.
Cô cảm thấy tội lỗi vì tội ác khủng khiếp mà mình chưa phạm phải, nhưng mọi người thì dường như lại nghĩ là cô phạm rồi. Và rồi những sự kiện tệ hại đêm hôm trước bắt đầu vụt lại trong trí nhớ cô: Shane đang cố ly dị cô...
Ôi trời ơi! Điện thoại. Có lẽ là Shane đang gọi bảo với cô rằng anh đã phạm một sai lầm khủng khiếp.
Cô với lấy ống nghe, cầm bằng cả hai tay. “Alô?” Giọng cô rít lên.
“Wendy Healy à?” một giọng đàn ông nghe đúng kiểu cách văn phòng nói. Đột nhiên cô nhận ra không phải Shane gọi. Cô liếc nhìn đồng hồ. Nó chỉ 5:02 sáng, chữ số trên đồng hồ chắc cũng đỏ hệt như mắt cô.
“Vâng?”
“Tôi là Roger Pomfret gọi từ ủy ban Acedemy Awards. Xin chúc mừng cô. The Spotted Pig đã được đề cử sáu giải Oscar.”
“Cám ơn rất nhiều,” cô càu nhàu nói và gác máy.
Trời ơiiiiiiii. Cô đã hoàn toàn quên khuấy đi mất. Hôm nay là ngày đề cử giải Oscar. Và để làm cho nó thực sự quan trọng, họ gọi cho mình vào lúc năm giờ sáng.
Cô ngả người xuống gối. Cô cảm thấy như thế nào về chuyện này? Cô giơ tay lên che mắt. Mình không thực sự quan tâm, cô nghĩ. Mẹ kiếp.
Cô ngồi dậy và bật đèn lên. Trong vài phút nữa thôi, di động của cô sẽ bắt đầu đổ chuông. Và rồi cô sẽ phải tỏ ra phấn khích và vui mừng. Chính xác là về cái gì cô cũng chẳng biết nữa. Cô gác máy không nói chuyện với Roger Pomfret trước khi ông ta kịp nói cho cô về việc họ đã được đề cử những giải gì. Mà thực ra chuyện đó cũng chẳng làm nên khác biệt gì.
Brrrrrp. Di động của cô rung lên trên chiếc ghế mà cô đã vứt nó xuống lúc một giờ sáng. Cô phải nghe máy và cô phải cư xử bình thường. Phòng ngủ nhỏ xíu - chỉ chừng mười hai mét vuông - cái ghế chỉ cách đó một mét. Cô cố với tay lấy cái điện thoại để không phải ra khỏi giường, nhưng loại ga ở khách sạn xa xỉ này rất trơn. Nó làm cô ngã uỵch xuống sàn, đầu gối đập xuống.
Ối. Mẹ kiếp! “Alô?”
“Xin chúc mừng!” Jenny Cadine nói.
“Chúc mừng cô,” Wendy nói, nghĩ rằng Jenny đã được đề cử giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất.
“Thật là phấn khởi nhỉ? Tôi phấn khởi quá.”
“Cô xứng đáng lắm. Cô đã diễn rất tuyệt.”
“Mà nó là phim hài lãng mạn nữa chứ,” Jenny nói tiếp. “Thường thì mình đâu có được đề cử cho những phim kiểu này...”
Jenny, Wendy muốn nói, cô ngậm miệng lại được không? Dù sao thì có khi cô chẳng thắng đâu. “Tôi biết,” cô nói lớn. “Thật sự là tuyệt vời.” Cô ngồi xuống một bên giường và chống tay lên trán. Có lẽ đêm qua cô đã ngủ được một tiếng. Sự mệt mỏi, cộng với stress, khiến cô buồn nôn ghê gớm. “Xin chúc mừng một lần nữa,” cô nói, cố kết thúc cuộc điện thoại.
“Chị đang ở nhà à? Chị nói với Shane chưa?”
“Tôi đang ở Mercer,” cô lưỡng lự nói, mong muốn được kể lại cái tin khủng khiếp chiếm trọn lấy lương tri của cô và khiến cô ngậm miệng lại. Mẹ nó chứ, cô nghĩ, sao cô không nói dối và giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường? “Trong căn hộ bị rỉ nước...”
“Tôi thích khách sạn Mercer lắm,” Jenny nói. “Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới mọi người nhé. Và xin chúc mừng một lần nữa.”
“Cũng xin chúc mừng cô.”
Jenny gác máy và điện thoại của Wendy lại đổ chuông. Là đạo diễn, chắc là họ cũng được đề cử cho Bộ phim xuất sắc nhất.
Cô nhận thêm vài cú điện thoại, và khi nhìn đồng hồ, nó chỉ 5 giờ 45.
Giờ mà gọi cho Shane có sớm quá không? Có lẽ thế, nhưng cô không quan tâm. Cô sẽ đánh thức anh dậy. Để cho anh phải chịu đựng khổ sở hệt như cô. Sao anh lại được phép ngủ trong khi cô thì không được? Hơn nữa, sau ba tiếng nằm trên giường khổ sở vì tình cảnh của mình, cô quyết định tốt nhất là giả vờ mọi thứ đều bình thường - và rồi có lẽ nó sẽ bình thường. Và nếu mọi thứ bình thường, điều đầu tiên cô sẽ làm là gọi cho Shane báo tin tốt lành.
“Sao?” anh rên rỉ vào điện thoại.
“Em chỉ muốn anh biết là,” cô nói, bằng cái giọng đầy phấn khích giả vờ. “Chúng ta được đề cử sáu giải Oscar. Cho The Spotted Pig.”
“Hay quá. Cho em,” Shane nói. Nghe có vẻ như anh đang cố vui cho cô. Nhưng cô đoán nếu có thế thật, thì chỉ bởi vì anh nghĩ thế sẽ làm cô dịu xuống. Nếu anh nghĩ cô sẽ không lên tiếng cãi nhau, thì anh sẽ bị ngạc nhiên đấy. “Và chính xác thì khi nào anh về nhà?” cô hỏi.
“Anh bảo với em rồi,” anh mệt mỏi nói. “Có lẽ chừng bảy hay tám giờ.”
Thế muộn quá, cô muốn hét lên. Chloe cần phải đi ngủ lúc bảy giờ... “Em sẽ gặp anh trước cửa căn hộ,” cô nói.
“Anh sẽ không làm thế,” anh nói vẻ cảnh báo.
“Đừng có nói với em rằng em có thể và không thể làm gì, Shane Healy,” cô hét, đột nhiên nổi đóa. “Anh không có quyền ngăn em gặp con.” Có thứ gì đó trong đầu cô, có lẽ là mạch máu, nổ bùm, và mắt cô đau nhói.
“Không phải thế...” Shane lên tiếng, nhưng cô cắt lời anh. “Em không biết ai khuyên anh hay họ bảo gì với anh, nhưng họ đang phạm một sai lầm lớn. Em sẽ kiện chết cha anh để anh không bao giờ được gặp bọn trẻ nữa. Không bao giờ...”
Shane dập máy lúc nào đó trong lúc cô đang gào thét. Cô đờ đẫn nhìn điện thoại. Chuông cửa reo.
“Ai đấy?” cô hỏi, bước qua phòng khách nhỏ tới cửa.
“Phục vụ phòng đây.”
“Tôi không gọi phục vụ phòng.”
“Wendy Healy?”
“Vâng?”
“Phục vụ phòng đây. Tôi chỉ bỏ cái này vào trong cửa thôi.”
Để tôi yên! Cô mở cửa ra.
Một thanh niên điển trai đến mức ta phải để ý, cô bực tức nghĩ, có lẽ làm việc ở khách sạn này vì anh ta muốn thành diễn viên và nghĩ đây là nơi tốt để tạo các mối liên hệ. Anh ta đang đứng ngoài cửa, cầm một cái khay trên đó là một cái xô đá đựng một chai champagne. Cô nhìn thấy nhãn hiệu màu xanh lục trên nút chai đó là chai Dom Perignon.
“Tôi nên đặt cái này ở đâu đây?” anh ta dịu dàng nói.
Cô khốn khổ nhìn quanh phòng. Chẳng lẽ anh ta không biết bây giờ mới là sáu giờ sáng ư? “Tôi không biết. Thôi để lên bàn cà phê đi.” Rồi anh ta trịnh trọng dịch cái bình hoa nhỏ sang cái bàn nhỏ cạnh sofa. Anh ta có thể chậm chạp hơn nữa không nhỉ? Cô tự hỏi. Anh ta đặt xô đá xuống bàn thủy tinh, đẩy chồng tài liệu sang một bên.
Ôi Chúa ơi, cô nghĩ. Cô bước tới một bước và cầm lấy tài liệu nhét vào túi áo ngủ.
“Có tấm thiếp,” anh ta nói vẻ quan tâm, chìa cho cô một phong bì trắng nhỏ nằm trên khay.
“Cám ơn,” cô lạnh lùng nói, liếc nhìn anh ta.
Anh ta bắt đầu xếp khăn trắng quanh cổ chai rượu. “Tôi có nên mở ra cho chị không?”
“Mới sáu giờ sáng mà.”
“Chẳng biết được đâu,” anh ta nói, không hiểu được ẩn ý. “Ý tôi là, hôm nay là một ngày đặc biệt. Chị có thể muốn say xỉn. Nếu là tôi thì tôi muốn đấy.”
Tôi chắc là anh muốn rồi, cô nghĩ, nhìn anh ta từ đầu tới chân. “Tôi không uống,” cô nói sắc lạnh. New York là thế đấy. Ai cũng quá thân mật và suồng sã, đặc biệt ở một nơi như Mercer, mà về cơ bản hầu hết thời gian là một bữa tiệc lớn. “Xin mời,” cô nói, nhìn ra cửa.
“Tôi chỉ muốn nói rằng tôi biết chị là ai và tôi thích phim của chị,” anh ta thốt ra. “Và chúc mừng chị được đề cử...”
“Cám ơn,” cô nói, lầm bầm vài lời lịch sự cuối cùng. Cô mở cửa ra.
“Giờ xin tạm biệt,” tay thanh niên nói.
“Tạm biệt.” Cô đóng sầm cửa lại sau khi anh ta đi ra. Sao những chuyện thế này luôn xảy ra trong đời? Khi mọi thứ trong đời tư tan tành hết thì đột nhiên sự nghiệp lại phất lên dữ dội.
Cô lắc đầu, nén xuống một cơn buồn bã có cảm giác lớn như một làn không khí trống rỗng. Cô mở phong bì ra và đọc cái thiếp bên trong. “Chị Wendy thân yêu,” nó viết. “Chị là ngôi sao. Tôi sẽ không thể làm được nếu không có chị, và yêu chị rất nhiều. Hôn chị, Jenny.”
Ít nhất thì cũng có người trân trọng mình, cô nghĩ. Cô xé tấm thiệp thành từng mảnh vụn và nhìn nó bị ném vào sọt rác.
Rồi cô vào lại phòng ngủ ngồi bắt chéo chân trên giường, kéo cái chăn lông ngỗng lại bọc lấy người. Cô có thể cảm thấy những mạch máu - hay là động mạch nhỉ? - đập hai bên thái dương, như thể có một ban nhạc đang chơi trong đầu cô. Cô đờ đẫn nhìn bức tường phía xa. Chuyện này không thể thực sự đang xảy ra được. Nó không thể là thực được. Thật là không thể nào. Những chuyện thế này không xảy ra, nhưng người ta nói khi liên quan đến ly dị, con người ta làm bao chuyện điên rồ.
Khóa cửa không cho vợ vào căn hộ và ăn cắp bọn trẻ.
Giờ chắc chắn cái đó là bất hợp pháp.
Cô sẽ gọi cảnh sát ở Palm Beach tới bắt Shane vì bắt cóc con.
Cô quay số của Shane. “Sao?” anh nói.
“Em ngạc nhiên là anh vẫn trả lời điện thoại đấy.”
“Một phút nữa thì không đấy.”
Khi đó gần như cô đã quỵ lụy, gần như cầu xin anh quay lại với cô, cho cô cơ hội thứ hai. Tuy nhiên ngay trước khi xuống nước thì cô đã thốt ra, “Em sẽ báo cảnh sát bắt anh.”
“Ôi Wendy. Em điên rồi,” anh nói, như thể cô là một đứa đáng thương hại.
“Đúng thế. Em sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ,” cô nói vẻ dọa nạt.
“Làm đi. Em cũng định cho bắt cả bố mẹ anh nữa à?”
“Đúng thế. Tất cả bọn nhà Healy đều vào tù.” Trong khoảng im lặng tiếp sau, Wendy tưởng tượng ra cảnh Shane và bố mẹ anh, giờ đã ngoài bảy mươi, đứng trong xà lim cùng nhau. Mẹ Shane có lẽ quàng chiếc khăn Hermès quanh cổ, và cha anh có lẽ mặc áo màu xanh nước biển của Ralph Lauren có khuy màu vàng. Họ sẽ sợ chết được, hệt như cô bây giờ.
“Ồ, và Shane này?” cô nói. “Em ghét anh. Em chỉ muốn anh biết điều đó.”
“Hay lắm, Wendy. Cứ thế đi. Thế sẽ khiến toàn bộ việc này dễ dàng với anh hơn. Cứ làm đi, báo cảnh sát bắt nhà anh đi. Anh chắc là quan tòa sẽ coi đó là một hành vi tỉnh táo đấy.” Anh gác máy. Cô ném điện thoại bay qua phòng. Nó đập vào tường kêu đánh bốp một cái. Giờ có lẽ cô đã làm vỡ điện thoại của mình. Cô ra khỏi giường nhặt lên và tờ tài liệu nhét trong túi áo rơi ra. Cô nhặt lên, và từ ngữ nhảy ngay vào cô như thể những ngón tay chọc vào mắt cô. “Tiểu bang New York.” “Bộ phận hôn nhân.” “Sự bỏ rơi.” Được triệu tập có mặt tại tòa vào ngày 14 tháng Tư.”
Tòa? Không, không, không, cô nghĩ, lắc đầu. Cô sẽ không tới tòa. Không bao giờ. Cô còn chưa bao giờ bị vé phạt đỗ xe sai, vì Chúa. Cô là một cô gái ngoan. Cô là người tốt, và người tốt không tới tòa.
Cô là chủ tịch của Parador Pictures, và chủ tịch của Parador Pictures cũng không đi tới tòa.
Cô nhặt di động lên. Vỏ bị nứt, nhưng nó vẫn hoạt động. Được rồi, cô nghĩ, có lẽ việc báo cảnh sát bắt Shane không phải là một ý hay. Cuối cùng tin đó sẽ xuất hiện trên báo chí và lan ra. Nhưng không gì có thể ngăn cô đi xuống Palm Beach và tự mình giành lại con. Và nếu Shane vẫn cố không cho cô vào nhà, cô sẽ mang bọn trẻ tới khách sạn Mercer. Chúng có thể sống ở đó, với cô, cho đến khi cô cho Shane ra khỏi đời mình. Khách sạn Mercer có toàn bộ mọi dịch vụ. Họ có người dắt chó đi dạo, và cô tin rằng, có cả vú em. Và nếu họ không có, chắc chắn họ có thể thuê cho cô một người.
Cô quay một số khác. “Alô Josh à,” cô nói, cố làm giọng mình nghe càng tự nhiên càng tốt.
“Tôi nghĩ mọi người đang tới tấp chúc mừng,” Josh nói.
Anh ta đang nói cái quái gì thế nhỉ?
“Đề cử Oscar?” anh ta hỏi. “Tôi đoán đó là lý do chị gọi cho tôi sớm như thế vào sáng Chủ nhật.”
“Ừ phải. Chúng ta được sáu đề cử. Và tôi muốn cám ơn anh, Josh ạ. Anh đã giúp đỡ rất nhiều.” Và yadda, yadda, yadda, một giọng trong đầu cô nói.
“Tôi cố,” Josh nói bằng một giọng hơi quá.
“Josh này?” cô hỏi, bằng giọng ngọt ngào nhất của mình. “Tôi cần phải đi Palm Beach ngay. Sáng nay. Cậu đặt cho tôi một chuyến bay được không, rồi gọi lại cho tôi? Và nếu không đặt được máy bay, cậu có thể xem thử Citation có được không? Tôi sẽ sử dụng tấm thiếp NetJet của mình.” Cô dừng lại. Dùng Citation cho việc riêng là tuyệt đối cần phải tránh (và có thể, về mặt lý thuyết, khiến cô mất việc). Nhưng cô có thể bảo rằng đây là trường hợp khẩn cấp (Shane đã bắt cóc con cô!) - và lý do duy nhất cô có việc khẩn cấp là do công việc - về cơ bản cô đã phải ở cả một tháng trời tại Rumani để quayRagged Pilgrims. Và tệ nhất thì cô sẽ tự trang trải chi phí. Dù có tốn bao nhiêu...
“Mà nghĩ lại,” cô nói, “bỏ qua khoản đặt máy bay mà xem Citation trước đi. Nếu nó bị đặt rồi thì hẵng chuyển qua mua vé máy bay.”
Mười lăm phút sau Josh gọi lại. “Chị may đấy,” anh ta nói. “Citation đang đậu ở Teterboro Airport và nó rảnh, nhưng nó phải quay lại lúc ba giờ chiều. Victor Matrick cần nó lúc bốn giờ.”
“Không có vấn đề gì,” cô nói. Cô nhìn đồng hồ. Giờ là sáu giờ năm mươi ba phút. Cô sẽ có ối thời gian để bay tới Palm Beach, đón bọn trẻ, và quay lại New Jersey.
Cô cầm vali lên - cái mà cô đã mang theo mình suốt tháng vừa rồi và đêm hôm qua đã không buồn mở ra - và một cái túi nhỏ đã mua ở sân bay Paris đựng đầy quà cho ba đứa trẻ. Cô khập khiễng bước ra sảnh tới thang máy, người mỏi mệt. Chỉ vài tiếng nữa thôi, cô tự nhắc mình, và rồi hy vọng toàn bộ chuyện không may này sẽ kết thúc.
“Xin chào - cô Healy?” cô nhân viên tiếp tân nói khi cô đi qua. “Sáng nay cô rời khỏi khách sạn à?”
Wendy dừng lại. “Tôi không biết nữa,” cô nói, đột nhiên ý thức được mình trông như thế nào. Cô đã không buồn rửa mặt hay đánh răng. Và cô vẫn mặc chiếc áo phông đã dùng khi đi lại (và đã mặc nó ngủ tối qua, nếu có thể gọi nó là “ngủ”), và cái quần từng là quần ôm nhưng giờ nhão ra vì mặc quá nhiều. Tóc cô cũng không được chải mà kết lại thành cục - nhưng chuyện đó thì có quan trọng đếch gì chứ?. Và cô nói, “Tôi phải xem chuyện thế nào đã. Tôi sẽ báo lại cho cô sau nhé?”
May là cô gái kia không thấy việc này là kỳ lạ hay vẻ bề ngoài của cô bất thường (mà tại sao cô ta lại phải thế chứ, Wendy nghĩ; cô ta đã quá quen với những loại người dị hợm trong giới showbiz rồi). Cô ta gật đầu và mỉm cười, rồi mở cửa và nói, “Nhân tiện, xin chúc mừng chị được đề cử giải Oscar.”
“Cám ơn cô,” Wendy nói.
Đó là tất cả những gì thế giới này thực sự quan tâm - đề cử Oscar, cô chua chát nghĩ. Nếu có được nó, ta có thể cai trị cái hành tinh này.
Nhưng ta lại không giữ được chồng mình.
Một chiếc taxi đỗ lại và cô lên xe. “Đến Teterboro Airport,” cô nói. Chiếc xe giật một cái rồi chạy đi, còn cô ngả người ra ghế. Chạy tới Palm Beach trong bộ dạng thế này đúng là điên rồ, một chuyến đi thế này chỉ làm mọi thứ tệ hơn. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Khi bọn trẻ lớn lên, cô sẽ phải nói gì? Làm sao có thể giải thích rằng Shane đã mang chúng đi và cô đã không làm gì trong khả năng của mình để giành chúng lại? Thế hơi có vẻ kịch tính quá (này, bọn nó chỉ ở khách sạn Breakers vào cuối tuần thôi mà, thế thì có gì tệ lắm đâu?). Nhưng khi ta lấy đi những điểm hào nhoáng xung quanh, thì về cơ bản tình huống sẽ là thế.
Thực sự không có vấn đề gì phải băn khoăn cả. Cô sẽ phải đi cứu con mình khỏi tay Shane. Suy cho cùng, chúng là con của cô.
***
Ngồi sau taxi, Wendy cắn làn môi dưới khô nẻ và tự hỏi về một loại sự kiện kỳ quái đã dẫn đến giây phút này khi cô lao ra phi thường vào lúc bảy giờ sáng để lên một chiếc Citation bay đi Palm Beach đòi con lại từ ông chồng đang cố ly dị cô. Vì cô đã ở Rumani một tháng để sửa chữa bộ phim một trăm hai mươi lăm triệu đô mà cô hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Có điều gì đó về chuyện này mà cô có cảm giác là không thể tránh khỏi.
Vậy tại sao cách đây hai mươi tư tiếng đồng hồ, mọi thứ đều ổn? Cô đứng trên một sườn đồi trông ra một làng hẻo lánh ngắm Jenny Cadine cố kéo một con bò lên con đường đầy đá. Con bò không chịu đi. Chuyện đó kéo dài cả tiếng đồng hồ. “Chúng ta thay con bò khác được không?” cô hỏi.
“Không có con bò nào khác cả. Ở đây chả có bò đâu. Chúng tôi phải mang con này từ Moldova tới đấy,” một người nói.
“Phải có bò chứ. Nếu không họ lấy sữa ở đâu ra?”
“Một con bò khác đang trên đường đến,” có người nói vào headphone của cô. Nó được nối với cái điện đàm cô gắn vào phía sau quần. Cô tham gia vào bộ phim ở mức độ này - hành động như một kiểu đạo-diễn-kiêm-nhà-sản-xuất - đối với người đứng đầu xưởng phim thì không phải là chuyện thông thường. Nhưng cô đã quyết định rằng để bộ phim có thể tiến triển, cô buộc phải mó tay mó chân vào. Cô sẽ phải có mặt ngay ở đó, dưới hầm, dẫn đầu binh lính của mình...
Giờ chuyện con bò khiến cô nghĩ đến việc trên phim trường có hai loại người. Có loại người dự đoán được các vấn đề và lên kế hoạch cho chúng, những người luôn đi trước một bước (và những người này cuối cùng thành công). Và những người cứ thế tiến hành cho đến khi nảy sinh vấn đề, thế là nhún vai và cố gắng một cách hời hợt để giải quyết.
Cô nghĩ khi ngồi trên ghế sau của taxi, khó khăn là, nếu có phán xét một cách nghiệt ngã về người khác trong các cuộc hôn nhân, hầu hết mọi người đều đổ lỗi cho cô đã rơi vào nhóm thứ hai. Trong vài tháng qua, cô đã thờ ơ không làm gì, giả định, cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ ổn (và mọi chuyện đã ổn trong một thời gian, đúng không nhỉ?), và chỉ khi nó đập vào mặt cô thì cô mới buồn xử lý nó. Có lẽ cô nên cố hơn trong các buổi điều trị tư vấn với Shane và bác sĩ Vincent. Nhưng thời gian lệch sáu tiếng đồng hồ, và trong khi bác sĩ Vincent đòi giá năm trăm đô một tiếng, thì không có gì sánh được với chi phí của một tiếng đồng hồ bị lãng phí trên phim trường. 25.000 đô chẳng hạn. Và khi họ sẵn sàng quay, ta phải đi. Ta không thể nói, “Tôi sẽ có mặt trong vài phút nữa, ngay khi tôi xoa dịu cái tôi của ông chồng.”
Nhưng cô đã cố. Và khi cô về nhà, hai tuần trước, trong năm ngày, cô đã sắp xếp thời gian cho lần gặp khẩn cấp ba tiếng đồng hồ với bác sĩ Vincent. Bác sĩ Vincent yêu cầu khung vẽ và một tờ giấy trắng loại mà các nhà văn viết phim truyền hình vẫn thường dùng để phác thảo các dòng thoại cho các tập phim. Hóa ra bác vĩ Vincent từng là nhà văn viết kịch bản phim truyền hình, nhưng đã nhận ra rằng mình có thể làm được nhiều việc tốt hơn bằng cách giúp đỡ những người trong Ngành điện ảnh Hiểu biết tốt hơn các Mối quan hệ của Chính họ.
“E” bà viết, bằng một cây Magic Marker màu xanh. Bà quành một vòng tròn quanh chữ cái. “Chữ E khiến ta nghĩ tới điều gì?”
“Ego[7]?” Wendy nói, nghĩ rằng mình đang chơi trò này khá tốt.
[7] Cái tôi.
“Rất tốt. Còn Shane?” bác sĩ Vincent hỏi.
“Excalibur,” Shane thốt ra. Anh nhìn Wendy như thể thách thức cô dám cười nhạo anh.
“Excalibur,” bác sĩ Vincent viết lên tờ thấy, rồi chấm một dấu hỏi lớn. “Hãy nói về chuyện này. Excalibur là một thanh kiếm. Anh đang nghĩ đến “thằng cu” của mình à, Shane?”
“Lúc nào anh ấy chả nghĩ đến nó.” Wendy nói. Cô không kìm được, nó cứ thế vuột ra. Shane liếc xéo cô một phát. Cô nhún vai. “Ý tôi là, chẳng phải đàn ông đều thế ư? Hầu hết thời gian.”
“Không, Wendy ạ. Chúng tôi không thế,” anh nói.
“Cái này thì sao?” bác sĩ Vincent hỏi. Bà viết chứ “Escape[8]” bằng chữ in hoa.
[8] Trốn chạy.
“Escape?” Wendy hỏi.
“Công việc đồng nghĩa với trốn chạy,” bác sĩ Vincent nói, viết điều này lên giấy.
“Vâng, cái đó đúng đấy,” Shane vừa nói vừa khoanh tay lại.
“Không đúng!” Wendy nói, kinh ngạc hết nhìn từ Shane sang bác sĩ Vincent. “Người ta phải làm việc,” cô khăng khăng, nhận ra mình đã sai lầm ngay vào giây những từ đó vuột khỏi miệng mình. Cô đang nói gì thế này? Shane đâu có làm việc. Tất cả những điều này nghĩa là sao? Thật là khó hiểu.
“Công việc là một Lối thoát[9],” bác sĩ Vincent nhắc lại. “Nhưng khi ta ghép các chữ cái lại với nhau, ta sẽ có gì?”
[9] Work is an Escape.
“E-W. EW?” Wendy hỏi.
“We,” Shane nói, nhìn cô như thể cô là một đứa ngu.
“Đúng thế. WE,” bác sĩ Vincent nói. “Cô không muốn Công việc trở thành một Lối thoát khỏi We (chúng ta).”
“Nhưng nó đâu phải thế,” Wendy phản đối. “Shane và tôi có quy tắc, và tôi tuân thủ theo chúng. Tôi không được phép đi xa hơn hai tuần. Và tôi chưa bao giờ làm vậy. Lẽ ra tôi phải ở lại Rumani - tôi không nên ở đây vào lúc này - nhưng tôi đã quay về. Tôi đã về. Em đã về phải không, Shane? Em chỉ đi có mười ngày...”
“Em nói sẽ đi ba ngày. Tối đa,” Shane nói.
Wendy nhìn bác sĩ Vincent cầu cứu. “Tôi phải sa thải tay đạo diễn và thuê một người mới, rồi tôi phải...” Cô sụm người trong ghế, mệt mỏi. Làm thế nào cô có thể giải thích toàn bộ quá trình phải thuê một đạo diễn mới và làm việc với ông ta đây? Và rồi nhà sản xuất đã bỏ việc để phản đối. Và giờ cô phải quay lại đảm nhiệm vị trí đó cho đến khi nhà sản xuất mới (ông này đang hoàn thành một bộ phim khác) có thể kết thúc và xuất hiện ở phim trường, nói một cách chính xác, nếu mọi việc diễn ra theo lịch trình, bốn ngày.
“Đừng có đi. Anh thách em đấy, Wendy ạ,” ngày hôm sau Shane nói, khi cô chuẩn bị đồ đạc lên đường.
“Em phải đi.”
“Em không nghe bác sĩ Vincent nói gì à? Em đang chạy trốn. Em sử dụng bộ phim của em - những ảo tưởng - để chạy trốn khỏi cuộc sống.”
Khi đó cô có thể giết bác sĩ Vincent. Cô quyết định, không có gì nguy hiểm hơn một người đàn ông có chút ít kiến thức về tâm lý học bởi anh ta sẽ dùng nó để chống lại bạn. Có lẽ phụ nữ nên chạy biến đi trước khi, khi những người đàn ông như Neanderthals, không hề hiểu tại sao họ làm việc họ đã làm, và không hiểu cả việc tại sao phụ nữ làm những thứ đó.
Cô phản thùng lại, “Con người cần ảo tưởng, Shane ạ. Nếu tất cả chúng ta đều nhìn thế giới một cách chính xác và thực tế về nó, thì không ai sẽ ra khỏi giường vào buổi sáng đâu.”
“Chỉ mình em thôi, Wendy ạ. Anh có thể nhìn thế giới này theo đúng kiểu thực sự của nó. Và đối đầu với nó.”
Đây là một lời kết tội sai lầm và đầy sỉ nhục mà Wendy không chịu được. “Chỉ bởi vì anh không phải làm thế thôi, Shane ạ. Bởi vì em lao động quần quật để anh được sống trong cái bọt bong bóng mà anh chẳng bao giờ phải làm bất cứ điều gì mà anh không muốn!”
Chính lúc đó - điều cần nói cuối cùng đã nói. Wendy nghĩ đây có lẽ là cuộc tranh cãi gây tổn thương nhất trong mười hai năm chung sống của họ. Nhưng chỉ bởi vì, ít nhất một lần, cô không bỏ đi hay nói dối để xoa dịu cái tôi của anh. Bác sĩ Vincent nói đúng. Cô đã dùng công việc làm lối thoát - khỏi Shane!
Trời ơi. Cô có còn yêu anh chút nào nữa không?
Làm sao yêu được nữa? Thậm chí dù có muốn, cô cũng không thể, nhất là sau khi anh đã làm gì với cô và gia đình của họ. Thật không tin nổi, hết sức hạ đẳng, mà cô gần như không cho phép bản thân nghĩ đến chuyện đó. Và bây giờ, ngồi trong taxi nhìn ra ngoài cửa sổ vào những tòa nhà xi măng xám xịt (taxi vừa ra khỏi đường hầm Lincoln đi vào New Jersey), cô cảm thấy vừa tủi hổ vừa tức giận.
Cô đã biết có gì đó không ổn khi cô ở sân bay Paris trên đường từ Rumani về nhà. Cô luôn mua quà mỗi khi đi xa, và đó là phần của chuyến đi mà cô thực sự mong đợi - mua quà cho bọn trẻ vì thế nghĩa là cô sắp được gặp chúng. Cô đã mua một cái vali kéo bằng vải bạt nhỏ đựng đầy quà, và trong lúc lang thang khắp các cửa hàng miễn thuế, cô liên tục cố gọi cho Shane. Anh không hề nhấc máy - di động cũng không, nhà cũng không, nhà bố mẹ anh cũng không. Cô cố gọi cho di động của mấy đứa con, nhưng chúng cũng không trả lời. Lúc đó là bốn giờ chiều ở Paris, tức mười giờ sáng ở New York. Có lẽ có một lời giải thích hợp lý - chúng đã đi đâu đó. Mua sắm chẳng hạn. Chẳng lẽ Shane không biết là tối thứ Bảy cô sẽ về ư? Cô tin chắc mình đã nói với anh, nhưng có lẽ anh không tin cô. Cô gọi cho Shane và bọn trẻ ít nhất một ngày một lần. Cô nói chuyện với Shane rất căng thẳng và khô khan, nhưng chuyện đó thì dễ hiểu. Ngay cả khi họ không cãi nhau thì nói chuyện trên điện thoại cũng là rất khó khăn. Và từ lâu cô đã học cách không suy diễn mọi thứ từ đó - nếu làm thế, ta khiến mình phát điên mất. Nhưng khi cô không gọi được cho Shane từ sân bay Paris, cô hoảng loạn, gọi cho anh và bọn trẻ cứ mười phút một lần trong hai tiếng tiếp theo, cho đến khi cô lên máy bay và tiếp viên yêu cầu cô tắt di động. Tự nhiên cô thấy sợ - nỗi sợ chiếm lấy cô trên chuyến bảy tiếng đồng hồ liền. Nhỡ đâu có tai nạn. Hoặc hỏa hoạn. Hoặc Shane chết. Nhưng có gì đó mách bảo với cô rằng chuyện còn tệ hơn.
(Thứ duy nhất có thể tệ hơn là có chuyện xảy ra với bọn trẻ. Trời ơi xin đừng. Đừng là chuyện đó.)
Cô lại bắt đầu gọi cho họ ngay khi bánh xe máy bay chạm xuống đường băng ở phi trường JFK lúc tám giờ ba phút tối.
Vẫn không có ai trả lời. Không ở đâu cả.
Chuyện này thật sự không ổn. Cô bắt đầu thở gấp, kéo vali và túi xuống khỏi chiếc Jetway và đi dọc con đường ngoằn ngoèo dài dặc ra khu vực hải quan. Cô chỉ nghĩ mỗi một việc là làm sao phải về được nhà.
“Có gì khai báo không?” nhân viên thuế quan hỏi, nhìn hộ chiếu của cô.
Cô mỉm cười hy vọng. “Không.” Làm ơn cho tôi ra khỏi đây thật nhanh, cô cầu nguyện.
Nhân viên nhìn cô và viết số “1” lên tờ khai hải quan và đánh một dấu tròn. Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Cô gần như muốn khóc. Thế nghĩa là họ sẽ kiểm tra cô. Sao chuyện này luôn xảy ra khi phụ nữa đi du lịch một mình? Cứ như thể cả thế giới muốn trừng phạt ta vậy.
Có một nữ nhân viên hải quan đợi cô ở lối ra. Đây là một dấu hiệu xấu nữa. Nó nghĩa là vì lý do nào đó họ đã chọn cô - cô! - như là một tội phạm tiềm năng (mà theo một nghĩa nào đó thì cô đúng là như vậy, chả phải ư, vì đã bỏ chồng và con lại mà theo đổi cái sự nghiệp hoành tráng mà giờ có lẽ là hoàn toàn vô nghĩa lí). Và họ cần một nữ nhân viên đặc biệt phòng khi tình huống cần đến việc lục soát toàn bộ thân thể. Không ai tin cô khi cô kể với người khác về cái thủ tục hải quan này, nhưng cô đi lại rất nhiều nên biết rõ chuyện này là thế nào.
Họ thực sự nghi ngờ cô là tội phạm. Một kẻ mang ma túy. Vì thế giới vẫn không thể tưởng tượng rằng một phụ nữ một mình đi du lịch rất nhiều có thể là bất cứ thứ gì khác ngoại trừ là một con la.
Một cách bản năng, mắt cô đánh sang hai bên, tìm lối ra (dù cô chả làm gì sai, hay ít nhất không phạm pháp), và rồi trước khi cô kịp chạy thoát, nữ nhân viên hải quan (“Điệp vụ Cody” Wendy thầm đặt tên cho ả trong đầu), tiến lại chỗ cô và chìa tay ra.
“Tôi có thể xem tờ khai hải quan của chị được không.” Đó là một câu lệnh, không phải câu hỏi.
“Dĩ nhiên,” Wendy nói, căng thẳng chuyển vali sang tay kia.
Điệp vụ Cody xem xét thẻ. “Xin làm ơn đi cùng tôi.”
Wendy theo ả tới một bàn dài, và có cảm giác bị phơi trần, như thể cô đang bị lột sạch quần áo dẫn đi trước cả đám người lạ. “Chuyến đi của cô là loại gì?” Điệp vụ Cody hỏi.
“Công việc,” Wendy nói một cách quyết liệt, miệng cô khô lại.
“Thế công việc của cô là loại gì?” Điệp vụ Vody nhấc vali của cô lên bàn và bắt đầu lục xem.
“Tôi là nhà sản xuất phim... Thực ra tôi là chủ tịch một công ty phim. Tôi vừa mới từ phim trường...”
“Bộ phim đó là gì?”
“Nó tên là Ragged Pilgrims...”
“Ragged Pilgrims? Tôi xem nó chưa nhỉ?”
“Chưa. Giờ chúng tôi vẫn đang làm... nó sẽ được tung ra vào Giáng sinh này,” cô nói vẻ có lỗi.
Một nhân viên khác tiến tới. Một người đàn ông, ngoài bốn mười, cao khoảng một mét bảy. Môi mỏng như hai sợi chỉ. Giờ thì họ đã vây quanh cô, Wendy nghĩ. Cô bắt đầu toát mồ hôi.
“Anh đã bao giờ nghe tới bộ phim Ragged Pilgrims chưa?” Điệp vụ Cody hỏi Môi mỏng.
“Chưa,” Môi mỏng nói.
“Cô ấy bảo cô ấy là nhà sản xuất phim,” Điệp vụ Cody nói, lấy túi mỹ phẩm từ vali của cô ra và chuyền qua cho Môi mỏng. Môi mỏng mở ra và nhìn vào bên trong, lấy ra một cái bàn chải đã cũ rích, sợi lông bàn chải tõe hết cả ra hai bên.
“Xin hỏi... tôi gọi điện thoại được không?” Wendy hỏi. “Tôi phải gọi cho các con.”
“Không,” Điệp vụ Cody nói.
“Sao cơ?”
“Không. Không được gọi điện thoại trong khu vực hải quan.”
“Tôi xem cái đó được không?” Môi mỏng yêu cầu.
Wendy nộp điện thoại. Môi mỏng giơ điện thoại lên và lắc nó.
“Thực sự... nó chỉ là cái điện thoại thôi,” Wendy nói, bộc lộ sự bồn chồn của mình. Họ sẽ còn hành hạ cô như thế này bao lâu nữa đây? Trong vài giây nữa thôi, có khi họ sẽ dẫn cô đi bắt cởi quần áo...
“Tôi xem hộ chiếu của cô được không?” Môi mỏng nói. “Cô đi lại rất nhiều,” anh ta nói vẻ nghiêm khắc, như thể đây là một hoạt động gây ra nghi ngờ mà con người nên tránh. “Chắc cô biết hải quan có quyền kiểm tra bất cứ hành khách nào vào bất cứ lúc nào, vì bất cứ lý do gì.”
Cô ăn năn cúi đầu. “Vâng thưa anh. Anh nói đúng.”
Và chỉ khi đó, sau khi sỉ nhục cô, họ thả cô ra.
Ôi ơn Chúa. Cô được tự do! Cô vội đi qua cánh cửa xoay vào khu vực chờ. Ở đó đông nghịt, nhưng ngay trên hàng trước, như đã được dặn trước, là ông tài xế mặc đồng phục cầm biển có đề “Cô Healy.” Cô lao về phía ông, vẫy tay... Và rồi một người đàn ông khác tiến tới. Ông ta mặc áo khoác bẩn thỉu và đầu bị hói với vài cọng tóc đen lơ thơ trên cái hộp sọ. “Wendy Healy?” ông hỏi.
Ôi Chúa ơi, cô nhăn mặt nghĩ, đây rồi. Kẻ mang tin xấu. Cô đã đúng, có thứ gì đó tồi tệ đã xảy đến với Shane và lũ trẻ. Và đầu gối cô run lên vì sợ hãi.
Cô không cất nổi tiếng.
“Có phải cô là Wendy Healy không?” ông đó hỏi lại. Giọng ông ta trầm trầm. Loại giọng mà thú nhồi bông sẽ nói nếu chúng biết nói. Cô câm lặng gật đầu.
“Cám ơn cô,” ông nói và chìa cho cô một cái phong bì.
Ông ta quay đi và biến mất vào trong đám đông. Wendy bối rối mở ra.
“Tiểu bang New York, Ly dị, Healy và Healy,” cô vội đọc lướt qua các dòng. “Triệu tập đến làm thủ tục Ly dị... bị buộc tội bỏ rơi... Con cái sẽ do người cha hợp pháp, Shane Healy, chăm sóc, cho đến khi có quyết định của tòa án...”
Cô thấy nhẹ nhõm đến choáng váng - bọn trẻ không chết, hay ít nhất đến lúc này là không - rút cuộc không có gì, chỉ là một trò ngu xuẩn nữa của Shane mà thôi.
Mẹ kiếp anh ta.
Đột nhiên người tài xế chạy tới và kéo cô đi. “Làm thế hơi hạ đẳng,” ông ta giận dữ nhận xét. “Đưa cho vợ đơn ly dị ngay khi cô ta vừa xuống máy bay. Tôi mà biết trước tay kia sẽ làm gì thì đã chặn trước rồi.
“Mmmmm,” cô thờ ơ nói. Chuyện này không thể là thật được, phải không nhỉ?
“Không quan trọng đâu. Không có gì,” cô nói, nghe có vẻ khá lạnh lùng và không thích hợp. “Không có gì,” cô nhắc lại. “Chỉ là một thứ tôi sắp phải xử lý. Chồng tôi bị điên.”
Tài xế nhẹ nhàng giúp cô vào xe. “Nếu cô cần giấy, có một hộp Kleenex ở sau đấy.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Cô sẽ không khóc. Thật là đáng kinh ngạc khi mà vào những giây phút thế này, ta không tài nào khóc được. Thay vào đó, chỉ có một sự trống rỗng màu vàng mờ đục bệnh hoạn trong đầu cô. Thế đấy, thế đấy, thế đấy, cô nghĩ. Vậy đó là lý do Shane không trả lời điện thoại. Anh ta sợ.
Mọi chuyện thật quá kỳ quặc và thảm hại đến nỗi không nói ra được.
Nhân viên bảo vệ trực buổi đêm nhìn cô kỳ lạ khi cô bước vào khu nhà mình ở.
“Chồng tôi có nhà không?” cô hỏi.
Anh ta đưa mắt đi chỗ khác và rồi nhún vai. Trên mặt anh ta có vẻ gì đó hơi thù địch, như thể anh ta nghĩ sắp sửa cãi nhau và cố cảnh báo cô rằng đừng có mà làm thế.
“Tôi không biết,” anh ta nói. “Tôi nghĩ có lẽ họ đi nghỉ cuối tuần đâu đó.”
Đi xa? Không thể nào. Khi mà mọi chuyện thế này. Tim cô bắt đầu đập thình thịch vì hoảng loạn.
“Anh nghĩ hay anh biết?” cô hỏi, nhấn nút thang máy.
“Hôm nay tôi không thấy họ. Chiều hôm qua họ ra đi mang theo hành lí. Nhưng tôi không biết gì cả.”
Thang máy mở ra một hành lang mờ mờ với những bức tường bằng ximăng. Cả hai đầu đều có cửa. Căn hộ của cô nằm phía bên tay phải. Bước trên hành lang, cô có cảm giác như ở bên ngoài cơ thể mình, làm theo một kịch bản mà ai đó đã viết ra. Cánh cửa nhà mình với cô trông xa lạ, và chuyện này không có gì là đáng ngạc nhiên cả. Khi lấy chìa khóa ra nhét vào ổ, cô thấy ổ khóa khác, mới sáng bóng. Cô thấy toàn bộ cảnh tượng khủng khiếp trước mặt mình. Cô cố nhét khóa vào ổ nhưng nó không chịu xoay, và rồi cô bối rối nghĩ rằng mình mở nhầm cửa và thử ổ khóa khác, và rồi cô hiểu ra rằng Shane đã thay ổ khóa mới. Cô vẫn cố mở, và nó đúng như cô tưởng tượng. Chìa khóa đi vào một nửa và không chịu đi tiếp, và bởi vì cô phải thử mọi khả năng, cô đã đi tới cuối hàng lang và thử nhét chìa khóa vào các ổ khóa nhà khác. Cũng không mở được, và cố thêm một cách tuyệt vọng, cô nhét chìa khóa vào một ổ khóa mới.
Nó kẹt ở đó, chế giễu cô.
Một cơn tuyệt vọng và đau khổ ập đến. Và trong cơn cảm xúc này cô hiểu ra một điều không tránh khỏi rằng có thứ đã bị mất đi và sẽ không bao giờ tìm lại được nữa. Cô nghĩ vậy là ngày đó đã đến; cái ngày mà cô sợ hãi suốt cả đời mình. Cô thất bại thảm hại và toàn tập. Không thể chối cãi được. Cô đã làm mọi thứ sai lầm. Cô đã để mọi người thất vọng, làm con mình thất vọng.
Cảm giác tội lỗi cơ hồ không chịu nổi. Cô tránh xa khỏi cái cửa và gục người xuống đau đớn, úp tay xuống nền xi măng. Giờ cô phải làm gì đây? Gọi thợ khóa, cô nghĩ, hay là luật sư... hay cảnh sát? Cô có cảm giác mọi nỗ lực này sẽ chẳng có ích gì. Hay cô nên chịu thua và nằm xuống sàn hành lang này luôn. Cuối cùng, Shane sẽ quay lại và tìm thấy cô ở đó.
Cô nghĩ chuyện này giống hệt trong giấc mơ của cô, ngồi thụp xuống như vậy. Trong giấc mơ cô nằm trơ ra và chết dần chết mòn trên hành lang, không cử động được. Cô bịt mắt lại, miệng há ra thét lên một tiếng câm lặng.
Cô hít một hơi thật sâu, xoa tay khắp mặt. Cô phải thở và cô phải nghĩ. Việc đầu tiên phải làm là gọi thợ khóa - đó là điều mà kịch bản bắt phải làm - và rồi cô sẽ vào căn hộ và tìm chứng cứ xem Shane có thể mang con cô đi đâu. Cô đứng dậy và cầm túi lên. Giờ thì đơn giản chỉ là một trò chơi chờ đợi. Cô sẽ đợi thợ khóa, và rồi cô sẽ tìm con mình.
Cô lấy điện thoại và nhìn màn hình. Nó đen thui. Hết pin.
Vậy là sẽ có cảnh tượng kiểu đó. Bà mẹ phát điên lên khi mất con và bị hoàn cảnh ngăn chặn ở mọi tình huống.
Nào, nghĩ đi! Cô giục mình. Cô thu gọn đồ đạc rồi đi xuống sảnh.
“Anh có chìa khóa không?” cô hỏi tay bảo vệ.
“Chúng tôi không có chìa khóa,” anh ta lì lợm nói.
“Chồng tôi đã thay khóa nhà. Khi tôi đi vắng. Anh phải có chìa khóa.”
“Chúng tôi không giữ chìa khóa. Chúng tôi không được phép.”
“Thế ai có chìa khóa?”
“Không biết.”
“Cấp trên của anh có chìa khóa không?”
“Tôi không biết.”
“Anh có số điện thoại của ông ta không?”
“Không.”
Chết lặng. Cô cảm thấy muốn giết cái tay bảo vệ mà có lẽ chỉ đang cố “làm việc của mình.” Nếu là đàn ông, có lẽ cô đã đánh anh ta. “Tên anh là gì?” cô hỏi, lục túi tìm cây bút.
“Lester James.”
“Cám ơn anh, Lester. Mai tôi sẽ cho anh nghỉ việc.”
“Đừng có mà dọa tôi, thưa bà.”
“Không dọa nạt gì sất.”
Việc cãi cọ này khiến tim cô đập thình thịch trong lồng ngực và cô đẩy cửa kính ra phố. Cơn giận của cô, giờ đã được xả, vẫn chiếm lấy cô. Sao Shane dám cướp con của cô? Cô bước xuống đường vẫy một chiếc taxi. Một chiếc xe suýt đâm vào cô, đánh tay lái vào phút cuối cùng để tránh cô. Tài xế bấm còi giận dữ. Cô chửi hắn, cơn giận dữ của cô đã lên đến mức báo động đỏ.
Vài chiếc taxi chạy qua, đều đã có người, rồi sau vài phút cô nhận ra mình sẽ phải tìm một chiếc xe. Cô bắt đầu bước tới Đại lộ 7, kéo theo vali, mà giờ đây có cảm giác nặng cả chục cân. Sau vài mét, cô dừng lại đổi tay, và thở hồng hộc vì mệt. Sao không có chiếc taxi nào nhỉ? Và khi nhìn thấy đám thanh niên trên đường phố, đột nhiên cô nhớ ra hôm nay là tối thứ Bảy.
Tối thứ Bảy ở Chelsea lúc mười giờ. Không thể nào tệ hơn. Khu vực này tràn ngập các nhà hàng rẻ tiền và câu lạc bộ gái. Nó là điểm đến cuối tuần của thanh niên. Không có taxi, chỉ có ga tàu điện ngầm trên Phố 23. Và cứ đi vài bước lại dừng lại đổi tay, cô vất vả khổ sở cuốc bộ ba tòa nhà tới lối vào ga tàu điện ngầm.
Khi tới bậc thềm dẫn xuống ga, đột nhiên cô dừng lại tự hỏi chính xác thì mình nên đi đâu. Cô có thể tới căn hộ của bố mẹ Shane ở Central Park West. Có lẽ Shane đã để bọn nhỏ ở đó vào dịp cuối tuần. Nhưng cũng có khi bọn nhỏ không ở đó, nếu thế thì cô sẽ lãng phí ít nhất là nửa tiếng đồng hồ để tới đó, chỉ để phát hiện ra mình không vào trong được. Hoặc cố thử tới chỗ Victory hay Nico, nhưng có khi họ cũng không có nhà. Tốt nhất là tới khách sạn... và đột nhiên cô nhớ ra Parador Pictures có một phòng suite ở khách sạn Mercer. Cô chưa bao giờ dùng cả. Nó là tàn dư còn lại từ những người khi Comstock Dibble còn là chủ tịch Parador và đã dùng căn phòng này cho các mối tình lang chạ khét tiếng của ông ta. Nhưng cô tin chắc là công ty vẫn sở hữu nó. Mỗi khi đề cập đến chuyện đó, người ta luôn có thể chỉ ra rằng họ đã mua được nó với giá rất hời, và rằng cũng đáng giữ cái phòng đó lại.
Cho những trường hợp khẩn cấp, cô cau có nghĩ, bắt đầu bước xuống bậc thềm, cái vali nện xuống ầm ầm sau lưng cô. Một nhóm con gái đi vụt qua cô, suýt đẩy cô ngã. Họ mặc váy ngắn và đi giày cao gót rẻ tiền, và đang nói chuyện vui vẻ như chim sáo, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Họ có biết điều gì chờ đợi họ không nhỉ? Wendy băn khoăn, nhìn khắp người họ vừa khó chịu vừa ngưỡng mộ sự phấn khích đầy trẻ con của họ. Nếu họ thấy cô nhìn chằm chặm họ, họ cũng không để lộ ra. Và đột nhiên cô nhận ra, sao họ phải làm thế chứ? Với họ, cô hoàn toàn vô nghĩa, vô hình và dù họ có biết cô là chủ tịch Parador Pictures, họ có thèm quan tâm hay bị ấn tượng không? Cô ngờ là không. Với họ, cô không là gì ngoài một phụ nữ trung niên khổ sở, loại phụ nữ mà những cô thiếu nữ nhìn và rồi quay sang thì thầm với bạn bè của mình rằng, “Nếu có ngày tớ trở thành như bà ấy thì bắn chết tớ đi nhé?”
Nhưng họ sẽ trở thành như cô. Đó là điều thanh niên không chịu hiểu. Ai cũng già đi và chuyện dở hơi xảy đến với bạn. Cực kỳ dở hơi. Dở hơi đến mức không kiểm soát được...
Cô bước lên tàu, đứng như phỗng, thầm cảm ơn là không ai nhìn mình. Cô thở dài và xuống tàu ở ga Spring Street, mệt mỏi lê bước trên một con phố cổ lát sỏi cuội. Trong các khu ở Manhattan, Soho đặc biệt có không khí phim trường, nổi tiếng với những người qua đường trông giống những vai phụ từ Central Casting, hoàn hảo đến nỗi họ hoàn toàn hợp vào khung cảnh này. Có cảm giác rằng mọi thứ dường như không thật lắm, hoặc quá sáo mòn để có thể là thực, và bầu trời đen kịt như nhung lại lâm thâm đổ mưa.
Cuối cùng cô nói chuyện được với Shane vào lúc mười một giờ mười lăm phút.
Anh trả lời điện thoại bằng tiếng “Alô” khàn khàn và nghi hoặc như thể một tên tội phạm đang chạy trốn, cô nghĩ. Cô nhẹ nhõm cả người khi nghe giọng của anh; vừa giận dữ vừa sợ hãi - sợ rằng anh sẽ không nói cho cô biết bọn trẻ ở đâu, hay anh sẽ dập máy, ngờ rằng anh chỉ nhấc điện thoại là do cô gọi từ điện thoại của khách sạn và anh đã không nhận ra số. Sự sai trái của tất cả mọi việc anh đã làm - lấy con của cô, đưa đơn ly dị cho cô, khóa căn hộ không cho cô vào - đột nhiên khiến cô choáng váng, khiến cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh đã làm cô gục ngã. Anh nắm mọi quyền lực còn cô thì không.
“Shane...” cô lên tiếng, kiên quyết nhưng không quá ác liệt.
Anh lưỡng lự, do tội lỗi, sợ hãi, hoặc ngạc nhiên - cô ngờ rằng anh đang cố đánh giá giọng cô để xem liệu nói tiếp có an toàn hay không.
“Ồ, xin chào,” anh nói như thể cố gắng hết sức.
“Bọn trẻ đâu?” Cô vô thức bước lại cửa sổ, đầu gục xuống, tập trung toàn bộ trí óc vào cuộc điện thoại.
“Chúng ổn. Chúng ở với anh,” anh nói vẻ tự vệ.
“Anh ở đâu?” cô dịu dàng hỏi. Đột nhiên cô nghĩ ra rằng cách hay nhất để xử lý tình huống này là khiến cho anh không hiểu gì cả, cư xử như thể mọi chuyện đều ổn cả.
“Anh đang ở Palm Beach,” anh nói, nghe hơi bối rối. “Bố con anh xuống đây xem ngựa...”
“Hay quá,” cô nói nghĩ rằng giờ chắc anh rối trí toàn tập rồi, băn khoăn không biết cô đang gọi từ đâu và có phải máy bay của cô bị đình lại không, và cô đã về nhà và phát hiện ra anh đã làm những gì.
“Ừ,” anh nói cẩn trọng. “Bố mẹ anh cũng đi cùng...”
“Tuyệt quá,” cô nói vẻ nhiệt tình. “Một chuyến đi gia đình. Em rất xin lỗi là không đi cùng được.” Trong giọng cô ẩn chứa sự mỉa mai. Nhưng cô cố nén lại, đột nhiên hiểu ra tình huống này quan trọng đến mức nào. Họ đã đi mà không có cô. Họ không muốn cô, không cần cô, không quan tâm đến cô, không muốn có cô ở bên. Nó như thể là một đứa trẻ trong lớp học không được mời tới dự bữa tiệc sinh nhật, nhưng còn tệ hơn gấp ngàn lần. Nỗi đau làm cô choáng váng; nó khiến mọi ý chí phản kháng trong cô cạn kiệt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả họ âm mưu tách cô ra.
Cô ngồi xuống giường, cố gắng bình tĩnh lại để nói chuyện được. “Vậy mọi người ở đâu?” cô hỏi, giọng cố tình nghe có vẻ vui tươi.
“Mẹ tìm thấy một nơi rất hay ở Breakers,” Shane thì thầm. Nghe giọng anh buồn buồn.
“Ồ. Breakers. Ở đó chắc đẹp lắm,” cô nói.
“Họ có ba bể bơi,” anh yếu ớt nói. Dừng lại. Cô hít vào nặng nề, mũi cô đầy nước nhầy vì những giọt nước mắt sắp trào ra. Cô nhắm nghiền mắt lại và ngậm chặt miệng như thể cô nuốt nỗi buồn. “Wendy?” anh hỏi. “Em có, ờ...”
Cô sẽ không để cho anh nhận ra, nhất là khi cô cảm thấy mình thất bại thảm hại. “Magda có đó không?” cô vội hỏi. “Em nói chuyện với con được không?” nghĩ rằng mình thật thảm hại làm sao khi phải xin chồng để được nói chuyện với con mình.
“Chắc nó đang ngủ...” Tim cô đau nhói. “Anh sẽ đi xem thử,” Shane nói, tỏ vẻ thương cảm.
Cô bồn chồn đợi, như một đứa nhóc sợ hãi bị từ chối.
“Alô?” Giọng ngái ngủ của Magda.
“Chào con yêu. Con khỏe không?” Giọng cô dịu dàng.
“Con khỏe ạ. Hôm nay bọn con đã thấy con ngựa đẹp nhất. Nó màu xám tro và cao mười bốn gang tay.” Con bé nói với giọng đầy tự hào của một chuyên gia khi phát hiện ra điều này.
“Các con có khỏe không? Tyler với Chloe thế nào?”
“Tyler bảo nó cũng muốn có một con ngựa. Nhưng nó còn nhỏ quá phải không mẹ? Chắc nó phải đợi cho đến khi ít nhất nó mười hai tuổi. Như con ấy.”
“Mẹ không biết nữa Magda ạ...”
“Với cả ông bà cũng đang ở đây.”
“Chloe đâu?”
“Nó đang ngủ cùng giường với con, còn Tyler thì ngủ với bố... Mẹ đang ở đâu thế ạ? Mẹ về nhà chưa?”
“Mẹ ở New York.” Cô ngần ngại, rồi nói tiếp. “Mẹ đang ở khách sạn. Bố thay khóa vào nhà mình rồi và mẹ không vào được.”
“Ồ,” Magda nói. Và trong giọng con bé khi nói một từ đó thôi đã hàm chứa tất cả, Wendy nghĩ. Đó là buồn rầu, cảm thông, và thông cảm, và sợ hãi, và yếu ớt, nhưng đồng thời cả đầy xa cách. Nó biết, Wendy nghĩ. Nó biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, và không biết mình sẽ phải làm gì.
“Tuy nhiên giờ thì mọi thứ ổn rồi,” Wendy tự tin nói, cố gắng nén lại cảm giác muốn dựa dẫm về mặt cảm xúc vào đứa con gái mười hai tuổi của mình, nịnh nó để đào thông tin, biến nó thành tòng phạm trong màn kịch chống lại bố nó - hay, có lẽ thực tế hơn, chống lại chính cô. Cô cảm thấy thật yếu ớt, nhưng đó là vấn đề của cô. Con cái không nên an ủi bố mẹ.
“Thật à mẹ?” Magda hỏi.
“Ừ, con yêu, ổn mà,” Wendy nói, giọng vui vẻ và lạc quan giả tạo. “Khi nào mọi người về?”
“Mai ạ,” Magda nói. Và rồi, như thể nó thực sự muốn trấn an mẹ, nói thêm, “Ồ mẹ ơi. Con rất nóng lòng được cho mẹ con xem ngựa của con!”
Từ trong cổ họng Wendy bật ra một tiếng khàn nhỏ, như tiếng con chuột bị dính bẫy kêu ré lên ngạc nhiên. Cô nuốt nước bọt một cách nặng nề. “Vậy mai mẹ gặp con nhé,” cô nói. “Sáng mai mẹ sẽ gọi cho con...”
“Tạm biệt mẹ.”
Wendy đặt điện thoại lên giá. Giờ tất cả những gì cô nghĩ đến là Magda đã nói nó rất nóng lòng cho cô xem con ngựa của nó, không phải là nó rất nóng lòng được gặp cô.
Cô từ từ ngồi xuống giường. Các con khỏe và chúng ghét cô... Hay đấy! Phải gọi cho luật sư. Và tay cô chầm chậm lần tới cái điện thoại và cầm ống nghe lên. Cô nhấn nút quay số và tưởng tượng mình đang nhấn số... nhưng gọi cho ai?... Dĩ nhiên, trưởng bộ phận tư vấn của Splatch-Verner... Và cô tưởng tượng mình đứng dậy và tìm số của ông ta trong một cuốn sách nhỏ màu xanh chứa những số điện thoại quan trọng của các giám đốc quan trọng... nhưng liệu có số nhà của ông ta không nhỉ?... Và cô đang nhấn số, nhưng cô không thể nhấn cho đúng được và cô cứ phải bắt đầu lại từ đầu...
Một tiếng sau cô tỉnh dậy, rên rỉ như một con chó bị đánh đập. Shane! Bọn trẻ! Ly dị! Giận dữ bùng lên trong cô, mỗi lúc một mạnh hơn như đoàn tàu không còn kiểm soát được tay lái.
Rồi cô nhấn điện thoại, không sai một số nào. “Khách sạn Breakers. Ở Palm Beach.” Một đoạn ngưng. Xin nhấn số 1 để trả thêm sáu mươi cent... “Xin cho gặp Shane Healy.”
“Alô?” Cái giọng đó - như thể anh biết có người sẽ gọi, và sợ hãi chờ đợi.
“Sao anh có thể không cho em vào nhà hả Shane?”
“Anh phải làm thế.” Lần này anh chuẩn bị chu đáo hơn.
“Tại sao?”
“Tyler đang ngủ!” Anh nói vẻ buộc tội, như thể cô cố tình làm hại đứa con của chính mình.
“Và đưa cả đơn ly dị cho em nữa.”
“Mai mình sẽ nói chuyện này. Khi bố con anh về.”
“Chúng ta sẽ nói chuyện này ngay bây giờ.”
“Ngủ đi.” Mệt mỏi.
“Anh không thể làm như thế này. Không được. Thế là bất hợp pháp...”
“Đi ngủ đi. Xin em đấy.”
“Chẳng lẽ anh không quan tâm là em sẽ phát điên lên vì sợ? Rằng em sẽ phải đến ở khách sạn Mercer? Anh có quan tâm đến em chút nào không?”
“Em không phải là người đầu tiên gặp chuyện như thế.” Nói vậy nghĩa là thế quái nào? “Và em có thể xoay xở được.”
“Em không thể...”
“Đi ngủ đi.” Tiếng rít, dập máy.
Và rồi nằm mở mắt cầu nguyện trời mau sáng, cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới, và rồi cú điện thoại lúc năm giờ sáng, và giờ, và giờ, và giờ...
Wendy nhìn ra ngoài cửa sổ taxi.
Đường cao tốc buổi sáng sớm dưới một bầu trời màu da cam. Bên kia dòng sông, mặt trời đang chiếu sáng trên đỉnh những tòa nhà chọc trời của Manhattan, phủ lên chúng màu vàng rực rỡ. Cô rùng mình. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.