Phù Thế Phù Thành

Chương 8: Hạnh phúc không liên quan đến thứ gì


Chương trước Chương tiếp

Trong hành lang của bệnh viện, Tuần Tuần đi hối hả như chạy. Sáng sớm hôm nay đến lượt cô vào trông Giáo sư Tăng thay cho Tăng Dục, nhưng cô đã ngủ quá giấc. Điều này khiến cho cô nóng lòng sốt ruột, chỉ lo chậm giờ làm của Tăng Dục, rồi lại phải tốn lời để giải thích.

Từ trước đến nay cô không phải là người thiếu cẩn thận, vì muốn đi nhanh cho kịp thời gian mà suýt nữa thì va phải một người đi ngược chiều ở chỗ rẽ. Đó là một thanh niên trẻ, da hơi sẫm, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt hơi mòng mọng. Tuần Tuần vội xin lỗi rối rít, may mà đối phương cũng không so đo, nên chỉ gật đầu rồi đi qua. Tuần Tuần bước lên cầu thang, không nén được quay lại nhìn thì chỉ thấy tấm lưng của người ấy.

Lên hết cầu thang, cô rảo bước, đẩy cửa đi vào buồng bệnh của bố dượng. Tăng Dục đang ngồi gục bên mép giường, nghe thấy tiếng động vội ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu, lộ rõ mệt mỏi, hình như cô mới khóc.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tuần Tuần chợt cảm thấy có điều không hay xảy ra, không lẽ bệnh tình của bố dượng chuyển biến không tốt? Cô vội bước tới để quan sát. Giáo sư Tăng vẫn nhắm nghiền mắt, tuy nhiên hơi thở vẫn rất đều đặn, không có dấu hiệu gì khác thường.

Tuần Tuần lấy sữa và trứng gà mang từ nhà đến đưa cho Tăng Dục, “Em đến muộn, chị vẫn ổn chứ?”.

“Cám ơn.” Tăng Dục đặt bữa sáng lên mặt tủ ở đầu giường. “Bây giờ bất cứ thứ gì tôi cũng không muốn ăn.”

“Hôm nay chị không phải đi làm à? Bác sĩ có nói gì không?” Tuần Tuần hỏi với vẻ áy náy và ngồi xuống bên cạnh Tăng Dục.

“Bác sĩ nội khoa Thần kinh chẳng thể giúp gì được nữa rồi, bây giờ tôi cần bác sĩ tinh thần.” Tăng Dục lại gục xuống bên giường.

“Chị cũng nhìn thấy…”

Tuần Tuần chưa nói hết câu thì đã bị giọng nói vừa phẫn nộ vừa buồn bã của Tăng Dục cắt ngang, “Ai có thể nói cho tôi biết rằng, vì sao bên cạnh tôi toàn là những kẻ xấu xa đê tiện, hơn nữa lại còn đủ hạng người!”

Câu nói trên của Tăng Dục khiến cho Tuần Tuần ngồi sát ngay bên cạnh cũng cảm thấy một áp lực nhất định, mặc dù cô biết những người mà Tăng Dục nói đến không phải là mình.

“Cãi nhau với người đáng yêu nhất rồi phải không?”

Đôi mày lá liễu của Tăng Dục dựng ngược lên: “Hứ, người đáng yêu nhất? Tôi thấy chẳng khác gì kẻ vô sỉ nhất! Không đúng, người tồi tệ hơn là tôi, chính tôi! Mới chỉ ngày hôm qua thôi, tôi đã nghĩ rằng làm vợ anh ta rất tuyệt!”

Tuần Tuần đưa tay lên gãi mũi, hỏi: “Chẳng phải anh ta rất tốt sao? Ít ra thì nhìn cũng không phải là người xấu… Ý em là nhìn thì như vậy, trên thực tế nhiều kẻ biến thái cũng có vẻ bề ngoài rất bình thường.”

Tăng Dục nói: “Đúng là anh ta không phải là người xấu, đã từng là người lập chiến công hạng ba và nhiều lần được khen thưởng, trong thời gian xảy ra động đất cứu sống được rất nhiều người, ngày thường nếu gặp chuyện bất bình cũng lập tức rat ay giúp đỡ. Có thể anh ta được coi là một anh hùng, nhưng điều đó không thể làm thay đổi con người đê tiện trong anh ta về mặt tình cảm!”

Tuần Tuần đứng dậy nhấn chuông để gọi y tá vào thay chai truyền dịch cho giáo sư Tăng, sau đó định ngồi xuống để nghe chuyện về “Con người vừa là anh hùng vừa là kẻ đê tiện”.

“Cô sao vậy?” Tăng Dục nhìn dáng đi cứng nhắc của Tuần Tuần, hỏi, “Tối qua đã vận động quá mức à?” Tuần Tuần cười ngượng nghịu. Cô làm sao có thể nói đúng là hôm qua cô đã vận động quá sức, nhưng Tạ Bằng Ninh, người làm chồng cô, cả đêm hôm qua đã không về, đôi chân của cô mỏi nhừ là kết quả của việc bị người khác lôi lên tận tầng thư ba mươi mốt mà chẳng hiểu lý do. Gần sáng Trì Trinh mới đưa cô về, lại mặt dày nói: “Tối nay rất vui”. Tuần Tuần thì nghĩ rằng, phải một thời gian khá lâu nữa cô mới có thể lấy lại tinh thần sau cái “đêm vui vẻ” ấy.

May mà lần này Tăng Dục chẳng có tâm trạng nào để tra vấn cô, thở dài nói, “Tối hôm qua tôi còn nói chuyện hai tiếng đồng hồ với anh ta qua điện thoại, đã hẹn rằng, chỉ cần đến kỳ phép thăm gia đình, anh ta sẽ đến với tôi, chờ cho cha tôi khá hơn một chút thì sẽ bàn tới chuyện cưới xin. Sau đó, tham mưu trưởng tới gặp anh ta nói chuyện, anh ta bảo tôi, ngày mai nói chuyện tiếp, khi tắt điện thoại còn rất bịn rịn. Ai ngờ, tôi chợt nhớ có một chuyện quên chưa nói liền gọi lại nhưng không làm sao liên lạc được, tôi đã gọi rất nhiều lần, nhưng suốt cả buổi tối đều như vậy. Sáng nay tôi nhận được một cú điện thoại của anh ta, ở đầu dây bên kia là giọng của một cô gái, vừa mở miệng đã gọi tôi là chính uỷ, khiến tôi chẳng hiểu vì sao. Cô ta cũng không biết là có chuyện gì. Thế rồi chúng tôi cùng hỏi nhau mấy câu, cô đoán xem sự thực thế nào?” Nói đến đây, ánh mắt Tăng Dục như muốn toé lửa.

“Cô gái kia cho tôi biết, trong danh bạ điện thoại của kẻ đê tiện kia, số điện thoại của tôi được viết với cái tiên ‘chính uỷ’. Không cần phải nói thì cũng biết, người gọi điện đến chính là ‘tham mưu trưởng’ như cách anh ta gọi! Cô gái kia là người mà anh ta quen trong thời gian ở Tứ Xuyên và vô cùng hâm mộ anh ta, coi anh ta là người hùng, là mẫu hình lý tưởng, anh ta cũng nói với cô ấy là cuối năm sẽ cưới. Nếu không vì anh ta để quên điện thoại ở trong phòng thì chắc chắn đến bây giờ tôi vẫn bị bưng bít.”

Tuần Tuần do dự hỏi: “Điều em muốn biết là chính uỷ và tham mưu trưởng thì chức nào to hơn, sau đó thì còn có cấp lãnh đạo nào to hơn nữa không”.

Tăng Dục nghe mà cười ra nước mắt, “Cô hỏi đúng rồi đấy. Lúc đó tôi tức điên lên, bảo cô gái kia kiểm tra danh bạ điện thoại của anh ta, bên trong đó, ngoài ‘chính uỷ’, ‘tham mưu trưởng’ còn có ‘trung đội trưởng’, ‘trung đội phó’. Chúng tôi lần lượt gọi theo các số điện thoại ấy thì hoá ra toàn là nữ, tất cả đều chờ cuối năm làm đám cưới với anh ta… Nếu cô tưởng rằng như thế là hết thì cô đã đánh giá thấp anh ta rồi. Cuối cùng ‘tham mưu trưởng’ tức quá gọi thẳng lên cho ‘lãnh đạo quân đoàn’, cô đoán xem sẽ như thế nào? Thì ra, đó là người vợ nông dân ở quê của anh ta! Người này đã chính thức kết hôn với anh ta và họ đã có với nhau một đứa con gái năm nay vào tiểu học, chị vợ luôn lấy làm tự hào vì người chồng là sĩ quan quân đội của mình!”.

Lúc này, Tuần Tuần thật sự không còn biết phải an ủi Tăng Dục như thế nào.

“Lần này tôi thực sự là một bước sa chân ngàn năm ôm hận. Ba mươi năm sau, cho đến tận khi tôi già cả lú lẫn thì tôi cũng vẫn coi khinh chính bản thân mình vì chuyện này. Con người ta thực sự không thể sống lâu dài với kẻ đê tiện, nếu không sẽ bị đồng hoá và đê tiện như vậy. Sau khi yêu anh ta, tôi đã nói với chính mình rằng, tôi không chê nông thôn, cũng không chê anh ta là một viên sĩ quan quèn, càng không chê anh ta văn hoá thấp, chỉ cần anh ta đối xử tốt với tôi, thực lòng yêu tôi, như thế là đủ. Thế mà kết quả lại là một trò hề. Là do tôi yêu chưa đủ? Hay là người tôi yêu đã sai? Hay là vì thời cơ có vấn đề? Nếu là một lần thì bảo ngẫu nhiên, nhưng hết lần này đến lần khác, tôi nghĩ mãi mà không ra, không hiểu rốt cuộc thì vấn đề là ở chỗ nào?”

Tuần Tuần lắc lắc đầu, “Chuyện này… em cảm thấy hạnh phúc và sự nỗ lực chẳng có liên quan gì với nhau, với tính cách, trí tuệ, học vấn, nhân phẩm, hoàn cảnh gia đình cũng chẳng có liên quan…”.

“Thế cô thử nói vào trọng tâm xem, vậy thì nó có quan hệ với thứ gì?, Tăng Dục gần như phát điên lên.

Tuần Tuần chậm rãi đáp: “Hình như nó chẳng liên quan đến thứ gì cả”.

Tuần Tuần thực sự nghĩ như vậy. Hạnh phúc chẳng có liên quan đến thứ gì cả, nó chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi, bạn có chờ đến nửa cuộc đời, có khóc đến khô nước mắt, trái tim có nhỏ máu, và dù bạn có ít gặp gỡ, chia ly, tan rồi hợp, hợp rồi tan, thì cuối cùng những điều mà bạn có được cũng không bằng những người sống tầm thường.

“Nói bậy, tôi không tin. Cần cù có thể làm giàu, dựa vào đâu mà bảo những người một lòng một dạ trải lòng ra lại không thể có được nhiều hạnh phúc hơn?”

Tuần Tuần đáp: “Chị có nhớ câu nói này không? Ánh sáng tưởng rằng đã là nhanh nhất, nhưng bóng tối mãi mãi chờ nó ở phía trước”.

“Hả!”, Tăng Dục kêu lên một tiếng, đầu đau như muốn vỡ ra. Cô nói với Tuần Tuần: “Tôi không nên hỏi cô. Trước khi hỏi cô thì tôi muốn khóc, nhưng bây giờ thì tôi lại muốn chết!”.

Tuần Tuần bóc trứng cho Tăng Dục, “Còn sống thì còn có thể gặp được vận may, nếu chết rồi thì chẳng còn cơ hội nữa”. Cô vừa nói vừa đưa quả trứng đã bóc cho người chị em cùng lớn lên trong mười bốn năm, nói: “Ăn một chút đi đã”.

Tăng Dục cắn một miếng, lòng cũng đã bình lặng hơn, “Tôi đã chịu quá đủ rồi, không thể cứ giẫm chân mãi vào cái rãnh nước cống hôi thối ấy nữa, từ nay về sau đứa nào còn móc gan móc ruột ra thì đứa ấy là đồ ngốc X17”.

Tuần Tuần cười, “Lần nào chị gọi rượu cũng là loại nặng hơn người khác, nhưng rồi lại là người nhanh say nhất. Nếu tình cảm cứ nhạt như nước, chắc chắc rằng có thể uống thêm mấy cốc, nhưng đó lại không phải là vị mà chị thích.”

Tăng Dục nghiến răng, “Tôi uống ngàn chén mà không say!”.

“Đúng rồi, đó là điều em đang định nói. Khi đến đây em đã gặp cái người tình trong mộng của chị ở cầu thang”, Tuần Tuần chuyển chủ đề câu chuyện.

“Ai?” Quả nhiên Tăng Dục có vẻ hứng thú.

“Là cái người mà khiến cho chị nhất định theo ra nước ngoài bằng được ấy”, Tuần Tuần đáp.

“Anh ấy ư?”, nói rồi Tăng Dục ngẩn người ra.

Tuần Tuần gật đầu. Vì Giáo sư Tăng, nên năm ấy cô và Tăng Dục đã không đăng ký thi tuyển vào trường Ngoại giao. Hai người học cùng khoá, chỉ có điều Tuần Tuần học Kế toán, còn Tăng Dục thì vào học viện kiến trúc của cha. Về chuyện tình cảm của Tăng Dục trong suốt thời kỳ đại học Tuần Tuần đều biết hết, vì thế mà cô cũng có ấn tượng khá sâu với cái người mà Tăng Dục thương nhớ, nhưng người ấy thì lại chẳng có ấn tượng gì về cô.

“Anh ta không thay đổi, chỉ có điều sắc mặt không được tốt cho lắm”, Tuần Tuần nói.

Tăng Dục ngẫm nghĩ một lát, nói: “Phải rồi, trong lần họp lớp cách đây không lâu, nghe mọi người nói cuộc sống của anh ấy cũng được, nhưng đã ly hôn rồi, bố mẹ anh ấy sức khoẻ không được tốt. Rất có thể mẹ anh ấy đang nằm điều trị ở đây”.

“Ly hôn rồi ư?” Tuần Tuần mỉm cười, “Vừa may gần đây có người cũng vừa mới chia tay, chưa biết chừng…”.

Tăng Dục cười đau khổ, “Cô coi tôi là đồ ngốc à. Một người đàn ông mà hồi tôi còn như hoa như ngọc cũng đã không yêu tôi, cho đến khi tôi vượt cả trùng dương để theo anh ấy thì anh ấy cũng vẫn không yêu, không lẽ tới khi anh ấy qua rất nhiều bến bờ và tôi cũng mấy bận thay đổi người yêu thì lại có khả năng anh ấy để ý đến tôi? Nếu như vậy thật thì có lẽ đó chỉ là bong bóng xà phòng, hơn nữa còn là một bi kịch”.

“Nhưng em nhớ là hồi ấy chị yêu anh ta.”

“Đúng thế, trước đây tôi rất yêu anh ấy, ly rượu của anh ấy đã khiến tôi bị đổ gục, hơn nữa tôi còn say suốt trong mấy năm trời, sai đó thì tôi đã cai, đến tận bây giờ ngay cả ngửi nó tôi cũng không thể ngửi được, nếu không thì ruột cũng quặn lên.”

Tăng Dục ngồi buồn rầu một lúc rồi đứng dậy nói với Tuần Tuần: “Tôi đi đây, về nhà thay bộ quần áo rồi còn phải xuống công trường. Suýt nữa thì quên không nói với cô, lát nữa cô tới chỗ bác sĩ, tôi nghĩ lúc đó có lẽ mẹ cô cũng có ở đó, có một số vấn đề bác sĩ muốn nói với cô, đó là chuyện liên quan đến bệnh tình của cha tôi”.

“Nói với em ư?” Tuần Tuần không hiểu lắm. Mặc dù về danh nghĩa cô cũng là con gái của Giáo sư Tăng, nhưng chuyện lớn liên quan đến bệnh tình, thì còn có những người ruột thịt và sau đó đến mẹ cô, ở xa thì có anh chị của Tăng Dục, ở gần thì có bà cô của Tăng Dục, nói thế nào thì cũng chưa đến lượt cô.

Tăng Dục cũng đã đoán được suy nghĩ của Tuần Tuần, vì thế giải thích qua loa rằng: “Cô cứ tới đó đi, chỉ sợ mẹ cô lại khóc ngất trong phòng của bác sĩ, còn tôi thì lại không muốn chứng kiến cái cảnh đó, lúc ấy cô nên có mặt ở đó… Tôi muộn mất rồi, có gì về sẽ nói chuyện sau”.

Tăng Dục nói xong thì đưa tay ra vẫy vẫy mấy cái chào tạm biệt, để lại Tuần Tuần với vẻ mặt ngơ ngác.

Chờ cho tới khi y tá thay xong chai dịch truyền cho Giáo sư Tăng, Tuần Tuần liền tới chỗ bác sĩ phụ trách điều trị. Tăng Dục đã đoán đúng, ngay khi còn đứng bên ngoài Tuần Tuần đã nghe thấy tiếng sụt sùi rất đặc biệt của mẹ cô.

Tuần Tuần thở dài, gõ cửa, trong giây phút cảnh cửa mở ra, điều đầu tiên mà cô nhìn thấy là cảnh bác sĩ ngượng ngùng thu bàn tay đang để trên vai mẹ cô về.

Nhìn thấy con gái, nước mắt của mẹ cô càng chan chứa, “Con đến rồi, chỉ có con mới có thể giúp mẹ quyết đinh chuyện này”. Tuần Tuần không hy vọng sẽ nghe hiểu được sự việc cặn kẽ từ mẹ cô, nên đành đưa mắt nhìn bác sĩ.

Vị bác sĩ nam trung tuổi lúc này đã lấy lại sự uy nghiêm và sự bình tĩnh, ông ta mời Tuần Tuần ngồi xuống, rồi nói một cách ngắn gọn sự lựa chọn trước bệnh tình của Giáo sư Tăng.

Thì ra, qua chụp CT và hội chẩn của bác sĩ, kết luận đưa ra không mấy khả quan. Giáo sư Tăng đã bị xuất huyết não trên diện rộng, bây giờ đã hôn mê ở cấp độ sâu. Đối với tình hình này, bệnh viện thường điều trị theo phác đồ truyền thống, khả năng hồi phục tương đối mong manh, rất có khả năng xảy ra tình trạng não bị chết, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng hồi phục về ý thức, nhưng cho dù có tỉnh lại, thì do não bị teo nên trí nhớ cũng bị ảnh hưởng rất lớn, sau này sẽ không thể tự chăm sóc bản thân được.

Tuần Tuần đã hiểu lý do mẹ cô khóc lóc thảm thiết như thế, trong lòng cô cũng rất buồn. Cô không phải là con ruột của Giáo sư Tăng, nhưng công ơn dưỡng dục mười bốn năm qua không hề ít hơn người cha đã cho cô cuộc sống. Ngay từ khi bệnh viện thông báo về tình hình nguy cấp của ông, cô đã có dự cảm không tốt, nhưng trong lòng vẫn cố nuôi một tia hy vọng, mong rằng với sự tiến bộ của y học cùng sự chăm sóc tận tình của người nhà, có thể đến một ngày nào đó Giáo sư Tăng sẽ ngồi dậy được và vui cười chuyện trò. Cho đến giờ phút này, khi mọi chuyện bày ra trước mắt cô mới biết sự tàn khốc của sự thật.

Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên ý thức được rằng, nếu là như vậy, tức là mọi sự đã an bài và không thể nào cứu vãn được nữa, Tăng Dục đã để cho cô tới đây, thì mẹ cô càng không cần phải nói để cho cô quyết định.

“Xin hỏi, không còn cách nào khác nữa sao?”, Tuần Tuần hỏi với vẻ mặt cầu khẩn.

Điều kỳ lạ là vị bác sĩ ấy không trả lời ngay, còn mẹ cô thì càng khóc nức nở hơn.

“Ban nãy bác sĩ nói là ‘trị liệu truyền thống thông thường’ có nghĩa là còn có cách lựa chọn khác, đúng không ạ?”, Tuần Tuần tiếp tục hỏi với vẻ thận trọng.

Vị bác sĩ trầm ngâm một hồi, rồi đáp: “Là thế này, tình trạng của Giáo sư Tăng là một vấn đề hóc búa đối với nền y học thế giới, nhưng hiện nay ở nước ngoài đã chế ra một loại thuốc đặc hiệu có thể kích thích thần kinh của não bộ, tăng khả năng hồi phục, giảm bớt di chứng, nhưng…”

Tuần Tuần giật thót mình, cho đến giờ phút này trong cuộc đời, cái từ cô sợ nhất là từ “nhưng”. Bởi đầu tiên nó mang đến cho người ta một tia hy vọng rồi sau đó đưa đến một sự thật đáng sợ hơn.

“… Loại thuốc này mặc dù kết quả điều trị lâm sàng tương đối rõ rệt, nhưng trong một số ca người ta đã phát hiện ra tác dụng phụ của nó, một sô người bệnh sau khi sử dụng loại thuốc này đã không chịu đựng được, cơ thể xuất hiện phản ứng phụ kịch liệt, khiến cho bệnh tình nhanh chóng diễn biến xấu đi…”

“Nhanh chóng diễn biến xấu đi?”, Tuần Tuần hỏi lại.

Bác sĩ gật đầu, “Phải, cũng có nghĩa là tử vong. Đó cũng chính là lý do cho đến nay người ta chưa sử dụng rộng rãi loại thuốc này trong điều trị lâm sàng. Hơn nữa giá của nó tương đối đắt, không phải gia đình nào cũng có thể lo được, vì thế thông thường chúng tôi không đề nghị gia đình bệnh nhân sử dụng cách điều trị này, còn nếu gia đình đồng ý, thì phải có giấy cam kết, một khi xảy ra…”.

“Không được, như thế thì mạo hiểm quá, nhất định không được!”.

“Tôi hiểu, vì thế trước hết tôi xin nói cho gia đình biết về mặt tích cực và tiêu cực cũng như hậu quả của hai cách điều trị một cách thật khách quan, gia đình cứ suy nghĩ cho thật kỹ.”

Nghe nói vậy, mẹ của Tuần Tuần càng khóc to hơn, Tuần Tuần lo sợ mẹ sẽ quỵ xuống, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Bác sĩ, ông có thể nói cho tôi biết tỷ lệ xảy ra tác dụng phụ là bao nhiêu không?”.

“Điều này rất khó nói, nó phụ thuộc vào cơ địa của từng người.”

“Con ơi, mẹ biết làm gì bây giờ! Con quyết định thay mẹ đi!”, mẹ Tuần Tuần lại khóc tướng lên. Tuần Tuần quay sang xin lỗi bác sĩ, rồi vừa đỡ vừa dỗ dành mẹ đi ra, tới chỗ không có người.

“Mẹ, mẹ điên rồi à? Mẹ định cho chú ấy uống loại thuốc đó sao?, Tuần Tuần thấp giọng.

Mẹ Tuần Tuần đáp, giọng đứt quãng: “Mẹ còn có…cách nào nữa? Mẹ đã bị dồn vào…chân tường rồi”.

Không ai hiểu mẹ hơn con gái, Tuần Tuần chẳng mấy khó khăn để biết được rằng vì sao mẹ cô lại đưa ra sự lựa chọn ấy. Sau khi vợ chết, vừa mãn tang, việc đầu tiên mà Giáo sư Tăng làm là danh chính ngôn thuận lấy ngay người tình. Việc làm này đã vấp phải sự phản đối của con cái và họ hàng. Nhưng lúc ấy ông đang ở độ tuổi sung sức, mọi người cũng dần dần hiểu được rằng, tình cảm của ông đối với người phụ nữ ấy không phải là bồng bột nhất thời. Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, ông là người trưởng thành có đủ năng lực hành vi độc lập, chỉ cần ông kiên quyết, thì dù con ruột có không đồng ý thì cũng không thể làm gì được. Thế nên, trong hoàn cảnh ấy bên ngoại của vợ cũ và họ hàng đồng thời ra mặt, nói rằng ông lấy người khác cũng được, nhưng quyền thừa kế hai căn nhà của ông và vợ cũ phải để lại cho hai người con lớn, còn khoản tiền mà hai vợ chồng tiết kiệm được thì để lại cho Tăng Dục, đứa con chưa trưởng thành, để đảm bảo Tăng Dục sẽ không gặp bất cứ khó khăn nào trong sinh hoạt và học tập sau này, hơn nữa khoản tiết kiệm này do anh và chị của Tăng Dục thay nhau quản lý. Điều đó có nghĩa là khi Giáo sư Tăng lấy mẹ Tuần Tuần chỉ với hai bàn tay trắng.

Giáo sư Tăng là người đôn hậu, cả đời ông ngoại trừ việc yêu mẹ Tuần Tuần ra, ông chưa từng làm một việc gì quá đáng, huống chi lúc đó ông chỉ muốn thực hiện đúng như lời hứa với mẹ Tuần Tuần, là cho bà một danh phận, nên tất cả những thứ khác ông không bàn đến. Ông đã đồng ý với tất cả những yêu cầu đó, viết giấy chuyển nhượng hết cho con cái, sau đó yên lòng dắt tay mẹ Tuần Tuần bước vào cung điện của hôn nhân. Mặc dù mẹ Tuần Tuần cũng cảm thấy có phần ấm ức, nhưng việc lấy được người đàn ông như thế đã là ngoài mong đợi rồi, nên bà cũng không qía quan tâm đến những điều khác nữa. Huống chi, bà biết rất rõ sự nghiệp của Giáo sư Tăng đang vào thời kỳ hoàng kim, cho dù có mất hết tất cả thì người còn đó, lo gì không có tương lai.

Thế là mẹ Tuần Tuần về làm vợ của Giáo sư Tăng, cuộc sống của họ rất hạnh phúc. Con trai và con gái lớn của giáo sư kể từ đó coi như mồ côi cả cha lẫn mẹ, họ chỉ liên lạc với cô em út Tăng Dục. Thời gian trôi qua, Giáo sư Tăng dù sống trong hạnh phúc song cũng không khỏi nhớ đến những đứa con của mình. Nhưng ông chỉ biết tình hình của họ qua cô con gái út, tuổi càng già lại càng cảm thấy nuối tiếc. Nhìn thấy mẹ của Tuần Tuần hạnh phúc trong vai trò vợ của một Phó Viện trưởng, những khi đêm khuya thanh vắng một mình, ông không khỏi cảm thấy có lỗi với các con và người vợ trước. Mẹ Tuần Tuần thích trong túi có tiền, điều này mang lại cho bà cảm giác an toàn. Thế nhưng bà lại chỉ có ham muốn quản lý tiền mà thiếu khả năng giữ tiền. Trong mười bốn năm qua, số tiền trong tay bà nếu không bị thua lỗ vào chứng khoán thì cũng mất vào các khoản mua sắm linh tinh, số còn lại chỉ đủ để duy trì cuộc sống. Một phần tiền Giáo sư Tăng giữ lại được gửi cho hai người con đã trưởng thành ở nước ngoài dưới danh nghĩa của Tăng Dục, phần còn lại thì đầu tư vào bất động sản dưới tên của cô con gái út. Mẹ Tuần Tuần biết chuyện cũng đã lên tiếng mấy phen, nhưng khoản tiền thu nhập được từ giờ dạy chính khoá trong trường và các khoản trợ cấp ông đều đưa cả cho bà, vì vậy bà cũng không thể làm gì quá đáng. Bà cũng đã xác định, dù thế nào cũng sẽ sống bên ông đến hết đời. Mấy năm gần đây, sức khoẻ của Giáo sư Tăng không tốt, bà thuốc thang cơm cháo, chăm sóc rất tận tình, những điều đó Giáo sư Tăng đều biết cả và cũng rất lấy làm cảm động, quả thực cũng có lúc ông đã từng có ý nghĩ để lại một phần nhà cửa cho vợ. Nhưng không ngờ, sự việc xảy ra quá đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước nào, chưa kịp có bất cứ sự sắp đặt nào thì ông đã bị đột quỵ như thế này.

Mẹ Tuần Tuần không biết làm gì, cũng lại chẳng có nguồn thu nhập nào, bà chỉ có duy nhất khuôn mặt xinh đẹp và thân hình kiều diễm, nhưng bây giờ thì bà đã có tuổi, cho dù người đàn ông nào để mắt đến thì cũng chẳng thể mang lại cho bà chỗ dựa như Giáo sư Tăng. Nếu Giáo sư Tăng nhắm mắt xuôi tay, thì ngoài khoản tiền tuất và một số ít cổ phiếu ra bà chẳng được gì nữa. Còn nếu Giáo sư Tăng cứ hôn mê như thế này mãi thì việc mà bà có thể làm được cũng chỉ là dành phần đời còn lại chăm sóc một người thực vật và mong chờ một điều kỳ diệu hầu như không thể xảy ra. Sự thực này làm sao không khiến bà đau lòng cho được.

“Nếu ông ấy thành người thực vật, thì phần đời còn lại của mẹ cũng chẳng còn hy vọng gì. Nếu một ngày nào đó ông ấy không để lại một lời nào và ra đi, thì mẹ càng chẳng cần phải sống tiếp nữa. Bác sĩ nói rồi, trường hợp như ông ấy cơ bản là không thể tỉnh lại được, mà cứ cho là tỉnh lại thì cũng chẳng biết gì, con nỡ lòng nào để mẹ con phải hầu hạ chăm sóc một người như thế sao?”, mẹ Tuần Tuần nói, nước mắt chan chứa, nhưng xem ra đầu óc vẫn tỉnh táo.

Tuần Tuần nhắc mẹ: “Mẹ, mẹ không nghe thấy sao, loại thuốc ấy có tác dụng phụ! Mẹ không thể mang sự sống của dượng ra để đổi lấy sự mạo hiểm như vậy được!”.

“Con tưởng là mẹ không biết điều ấy sao? Đó là chồng của mẹ, không lẽ mẹ lại mong ông ấy chết?” Nói rồi mẹ của Tuần Tuần lại khóc, “Nhưng mẹ chẳng còn cách nào khác. Chỉ khi ông ấy tỉnh lại, ông ấy mới cho mẹ câu trả lời. Ai là người đêm ngày chăm sóc ông ấy? Là mẹ, lại còn hai đứa con không có tình người của ông ấy nữa. Dù nói thế nào mẹ cũng cứ phải thử. Ông ấy không phải là người xấu, nếu có tác dụng phụ thì cũng sẽ không xảy ra với ông ấy. Hơn nữa, bệnh viện cũng nói quá lên về tác dụng phụ của loại thuốc ấy, họ chỉ muốn gia đình người bệnh cam đoan mọi chuyện, để họ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì”.

“Vấn đề là mẹ đã ký vào bản cam đoan đó chưa? Mẹ cũng biết chú ấy còn có con cái, bọn họ có thể gây khó dễ cho mẹ. Mẹ, mẹ hãy nghe con, chú Tăng đối xử với mẹ con ta rất tốt, chúng ta cố gắng chăm sóc chú ấy thật chu đáo, chú ấy sẽ qua khỏi thôi.” Tuần Tuần khuyên nhủ mẹ hết nước hết cái, trong lòng cô không khỏi thấy buồn. Chính bản thân cô cũng không tin vào điều kỳ diệu, thế mà cô vẫn phải thốt ra những lời nói không thật ấy với mẹ mình. Nhưng cô không thể để mẹ làm chuyện ngốc nghếch ấy được, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì chỉ riêng chuyện mọi người phỉ nhổ cũng đủ để mẹ cô chết chìm.

Mẹ Tuần Tuần ngẩng lên, “Mẹ là vợ hợp pháp của ông ấy, chúng nó dựa vào đâu mà không cho mẹ ký? Ngay cả lãnh đạo nhà trường có đến thăm hỏi thì cũng phải hỏi thăm chỗ mẹ! Chúng nó cũng biết thế, cho nên mới không dám nói câu gì.”

“Chúng nó?”

“Thì là anh trai và chị gái của Tăng Dục chứ ai nữa.”

“Họ về rồi à?”, Tuần Tuần giật mình.

Mẹ cô đáp: “Không phải vậy. Tối hôm qua cô của Tăng Dục đến, mọi chuyện trong nhà họ Tăng đều do cô ta đứng ra giải quyết. Bác sĩ nói, họ đều biết mọi phương án điều trị. Mẹ và cô ta đã đấu lý với nhau, mẹ được anh trai cô ta cưới hỏi về làm vợ đoàng hoàng, chứ không phải là nhân tình nhân ngãi. Cô ta không nói được câu nào nữa, cuối cùng phải dịu giọng. Cô ta và anh em Tăng Dục không thể chỉ tay chỉ chân với mẹ được, bệnh của chồng mẹ, mẹ tự quyết định”.

Tuần Tuần nghi ngờ mình đã nghe sai, ngẫm nghĩ một hồi, dần dần mới hiểu rõ, nếu những điều mẹ cô nói là sự thật thì chỉ còn có một khả năng.

Tuần Tuần hỏi mẹ bằng giọng chậm rãi: “Có phải họ nói rằng, mọi chuyện đều do mẹ quyết, còn chi phí họ không biết đúng không?”.

“Không biết thì mặc kệ không biết! Chờ dượng con tỉnh lại, để ông ấy biết mình đã sinh ra những đứa con như thế nào.”

Những lời của mẹ Tuần Tuần nói đều rất có lý, Tuần Tuần nghe mà lạnh toát. Lúc đầu cô đã tưởng rằng, cho dù anh chị của Tăng Dục có hận cha đến thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc máu mủ ruột rà, nhưng bây giờ xem ra, cô đã đánh giá thấp “sự tỉnh táo” của họ. Tình hình bây giờ là, nếu Giáo sư Tăng hôn mê không tỉnh lại, không tự chăm sóc được bản thân, thì mọi nỗi khổ đều đổ xuống đầu mẹ Tuần Tuần – người mà lúc đầu dù có phải làm vợ thứ ba cũng sẵn sàng bước chân vào nhà họ Tăng. Nếu quyết định lựa chọn cách mạo hiểm dùng thử thuốc, cách mà mẹ cô bất chấp sự phản đối của mọi người thì mọi chi phí bà đều phải bỏ ra. Nếu bệnh tình của Giáo sư Tăng có sự chuyển biến tích cực, thì ông vẫn cứ là cha của bọn họ, đó là tin vui, giả thử cha họ có để lại cho mẹ kế số tài sản còn lại, bọn họ cũng sẽ không để bụng, vì họ thừa hưởng ở cha sự thông minh, hiểu biết, mất đi một vài căn nhà thì có thấm vào đâu, nhưng nếu Giáo sư Tăng mà có mệnh hệ nào, thì mẹ cô sẽ mất tất cả, ai cũng có thể nói bà đã không nghĩ gì đến sự an nguy của chồng, bụng toàn chứa rắn rết hiểm độc.

Nhưng điều nực cười là, mẹ Tuần Tuần lại tự cho mình là tinh khôn, còn lấy làm vui mừng vì kết quả đấu tranh, nhưng bà đâu có biết, cảm giác thắng thế trí tuệ lớn nhất của bà là việc cò kè mặc cả với những người buôn bán nhỏ, làm sao có thể so được với những người nhà họ Tăng vốn tài cao, hiểu rộng. Nhìn toàn bộ sự việc, bọn họ chỉ có thắng mà không thua.

“Mẹ, mẹ không thể làm thế được, làm như thế là tự dồn mình vào đường cùng đấy!”, Tuần Tuần nắm lấy cánh tay mẹ van nài.

Mẹ của Tuần Tuần lau sạch giọt lệ cuối cùng, nói: “Tuần Tuần, vậy con bảo mẹ phải làm sao đây? Hãy nói cho mẹ biết, con đường nào không phải là con đường cùng?”.

Tuần Tuần buồn bực vì cô không thể đưa ra nổi nửa câu trả lời, không biết ai là người ngốc hơn ai đây? Mẹ của cô đã thắng trong mười bốn năm qua, ngoài điều đó ra, thì ngay từ đầu bà đã đánh mất chiếc thẻ của cuộc chơi.

“Nếu như dượng...”

“Mẹ đánh cuộc là ông ấy sẽ tỉnh lại!” Mẹ Tuần Tuần lẩm bẩm, “Ông ấy đã nói là sẽ chăm sóc mẹ suốt quãng đời còn lại, khi về hưu ông ấy sẽ đưa mẹ tới quảng trường để khiêu vũ, vì vậy, ông ấy phải tỉnh lại.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất. Đừng ngại chia sẻ với chúng tôi bất kỳ điều gì. Chúng tôi đang lắng nghe!