Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1215: Thiên Tôn hàng lâm!
Đại thủ đi tới đâu, không gian xung quanh đều như bị phong ấn. Tiểu cô nương cũng càng lúc càng hoảng sợ, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, từ cơ thể tràn ra vô số quỷ ảnh, nhưng bọn chúng vừa xuất hiện thì lập tức bị vô tận tia chớp đỏ đánh xuống tan thành mây khói.
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người bốn phía lần nữa giật mình. Trận chiến này thực sự là quá sức kinh thế hãi tục, đã vượt ra khỏi cảnh giới Bán Thần rồi, Bạch Tiểu Thuần tim cũng đang đập loạn xạ. Lúc này bị đại thủ đuổi theo, hồn ảnh tiểu cô nương kia thét lên một tiếng thê thảm vô cùng chói tai, rất nhanh sau đó đại thủ tia chớp kia đã chạm vào hồn ảnh đang định bóp mạnh một cái.
Thế nhưng đúng lúc này, bầu trời bỗng xuất hiện một khe ở thật lớn khoảng ngàn trượng, ngay khi nó xuất hiện liền chớp chớp, hóa thành một con mắt!
Con mắt kia lộ ra vẻ lạnh băng vô tình, mãnh liệt nhìn về phía Thủ Lăng Nhân, cùng lúc đó, lại xuất hiện khe hở thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Chỉ trong chớp mắt, trên toàn bộ bầu trời đã chằng chịt những khe hở, ngay khi chúng xuất hiện liền chớp chớp, toàn bộ đều hóa thành con mắt!
Ánh mắt cũng đều lạnh băng, cũng đều vô tình, cũng đều nhìn về phía Thủ Lăng Nhân!
Sự việc này quá đột ngột làm cho mọi người phải hoảng sợ, bỗng Đại Thiên Sư thần sắc đại biến, la lên thất thanh.
- Thiên Tôn!
Gần như ngay khi âm thanh của lão vang lên, vô số con mắt trên trời bỗng đồng thời chớp một cái. Ngay lập tức vô số kiếm quang trực tiếp từ trong đó hiện ra, hóa thành từng dải cầu vồng, lấy một tốc độ không cách nào hình dung lao thẳng tới đại thủ kia!
Kiếm quang vô số, chỉ trong chớp mắt cả bầu trời đã hoàn toàn bị kiếm quang che khuất. Bọn chúng như kết thành một kiếm võng, rất nhanh sau đó liền xuyên thẳng qua đại thủ kia, nổ vang một tiếng, đại thủ đã tan ra từng mảnh!
Bàn tay này ngưng tụ lực lượng thế giới, có thể hủy diệt được nó dĩ nhiên cũng phải là lực lượng thế giới. Ở thế giới này, ngoại trừ Thủ Lăng Nhân chỉ có một người có năng lực này.
Hắn chính là...
Thông Thiên Đảo, Thiên Tôn!
Những tiếng ầm ầm truyền khắp Man Hoang, làm cho mặt đất run rẩy, trời xanh rung chuyển. Vào lúc này, vô số kiếm quang kia phát ra những tiếng rít bén nhọn, rời khỏi đại thủ. Cứu tiểu cô nương xong, bọn chúng không hề ngừng lại mà đánh thẳng tới Thủ Lăng Nhân!
Hết thảy nói thì dài dòng nhưng trên thực tế, từ khi kiếm quang xuất hiện chém đứt đại thủ cho đến khi phóng tới Thủ Lăng Nhân cũng chỉ kéo dài có một hô hấp mà thôi.
Vô số kiếm quang vun vút lao đi, mà bất luận là một cái nào trong đó đều có thể tiêu diệt Thiên Nhân. Lúc này, kiếm quang, số lượng nhiều, khí thế mạnh, đã bao phủ đầy trời!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần giống như đang có sóng to gió lớn, từ lúc trận chiến này bắt đầu cho đến giờ, hắn mơ hồ có một cảm giác, bí mật của thế giới này đang dần hiện rõ trước mặt mình!
Thế nhưng thời gian không có nhiều, hắn không kịp nghĩ sâu xa. Thủ Lăng Nhân ở đó bỗng quay đầu lại, ánh mắt thâm sâu, lão không hề có chút ngoài ý muốn, dường như sớm đã đợi Thiên Tôn xuất hiện, tay phải nâng lên, chỉ một cái về phía vô số kiếm quang kia, mở miệng truyền ra một âm thanh tang thương trầm thấp.
- Lôi!
Vẫn chỉ là một chữ, một câu, thế nhưng ngay khi nó vang lên, lập tức dẫn đến vô số người, thậm chí là tất cả chúng sinh vào lúc này đều gào rú, dù là người sống hay oan hồn, dù bọn họ có muốn hay không, dù là Bạch Tiểu Thuần cũng không thể kìm được mà hô lên một chữ này!
Dù là đám Đại Thiên Sư, Cự Quỷ Vương, Trần Hảo Tùng cũng vậy!
Chỉ trong chốc lát âm thanh này đã đạt tới một trình độ khó có thể tưởng tượng, làm cho thiên địa run rẩy, bát phương nổ vang. Sóng âm như những gợn sóng vô hình quét sạch tất cả, những kiếm quang vừa chạm vào nó thì lập tức tan vỡ. Lúc này nhìn lại, trên trời đã không còn kiếm quang nào nữa, chỉ còn tán loạn những điểm sáng lóng lánh như những ánh sao!
Vô số kiếm quang tan vỡ, thế nhưng sóng âm vẫn không hề tiêu tán, nó đi tới đâu thì trời long đất lở. Tiểu cô nương toàn thân run rẩy, che lỗ tai lại, thân thể bị sóng âm trùng kích không ngừng mờ đi. Thậm chí ở một khu vực trên trời, ở dưới sóng âm này liền vặn vẹo, giống như ở chỗ đó có tầng khăn che mặt, lúc này đang bị vén lên, lộ ra một thân ảnh, chẳng biết đã ẩn nấp tại đây từ bao giờ!
Đó là một nam tử trung niên mặc hoàng bào, mắt sáng mày kiếm, tuấn lãng phi phàm, sắc mặt không giận tự uy, đặc biệt là ánh mắt thậm chí có thể làm nhật nguyệt vô quang!
Y đội đế quan, mái tóc đen tung bay, duy chỉ có cái trán lại rủ xuống một sợi tóc đỏ vô cùng bắt mắt. Sau khi tầng khăn che mặt kia bị vén lên, thân ảnh cũng lộ ra, ánh mắt lóe lên, y dứt khoát bước ra, ngay sau đó liền nâng tay phải lên, nhấn một cái về phía bầu trời!
Lập tức trời xanh ầm một tiếng, như bị một bàn tay vô hình xé rách ra một cái khe. Một thanh trường thương xanh nước biển lập tức từ đó lao ra, nhưng cũng không phải hướng về trung niên nam tử kia mà hướng xuống mặt đất, tốc độ cực nhanh, hóa thành một tia chớp màu lam, véo một tiếng, đâm xuống đất.
Cả mặt đất Man Hoang run rẩy hình thành vô số khe nứt ngang dọc bát phương, một tiếng nổ mạnh vang lên chạm vào tiếng sấm vô hình, gây nên gợn sóng trùng kích ầm ầm khuếch tán ra bát phương.
Bạch Tiểu Thuần dù đã cách khá xa cũng bị gợn sóng đánh vào, phun ra máu tươi, thân thể bị đánh bay. Mà bọn Trần Hảo Tùng cũng là khóe miệng tràn máu, không ngừng lui về phía sau, dù là đám người Đại Thiên Sư cũng trắng bệch sắc mặt, không thể không lui.
Về phần những hồn tu Cự Quỷ Thanh tu vi còn chưa đến Thiên Nhân cũng không kịp phản ứng, bị sóng gợn đánh tới, thân thể lập tức tan thành tro bụi...
Ở dưới trùng kích này, Hồng Trần Nữ vốn là phải chết, nhưng nhờ có phụ thân ở bên toàn lực thủ hộ mà giữ được tánh mạng.
- Thiên Tôn!
Cự Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào trung niên nam tử trên trời, ở sâu trong mắt lão là sự kiêng dè mãnh liệt.
Đấu Thắng Vương, Linh Lâm Vương, Cửu U Vương, còn có Đại Thiên Sư cùng với tất cả Thiên Công giờ phút này trong lòng đều như sóng lớn cuồn cuộn, ánh mắt đồng loạt đặt lên trung niên nam tử kia.
- Thiên Tôn?
Bạch Tiểu Thuần hít vào thật sâu, đầu óc ong ong lên, vừa nghe được lời của đám Cự Quỷ Vương, hắn cũng nhìn về đối phương. Lúc này hắn cũng không tâm tình của bản thân ra sao, những gì hắn thấy chính là một thân ảnh kinh thiên động địa, bễ nghễ thiên hạ!