Nguyện Ước Trọn Đời
Chương 34
- Mấy đồ đó, cầm về nhà có dùng tới đâu?
Anh không tưởng tượng nổi.
- Đương nhiên là có thể dùng tới.
Giang Tang Du cầm lấy một cái chậu có chất lượng có vẻ không tốt lắm.
- Có thể tạo mấy cái lỗ nhỏ dưới đáy chậu, làm thành một cái chậu hoa, thậm chí còn trồng được đến mấy loại hoa ấy chứ.
Trình Nghi Triết sờ sờ cằm:
- Vậy em định trồng loại hoa gì?
Giang Tang Du suy nghĩ một lát.
- Lần này em sẽ không trồng hoa, mua một ít hạt giống rau hẹ về reo thử. Đến lúc làm sủi cảo có thể hái ăn luôn.
Một tia tâm tình xoẹt qua mắt anh.
- Em còn biết nấu mì vằn thắn cơ à?
- Món đó có khó gì.
Họ dọn dẹp xong xuôi, mới ra khỏi bệnh viện. Ông Giang Bác Nghi và bà Lý Tình đã ngồi chờ sẵn trên xe, và Giang Tang Du cũng đến ngồi an vị tại ghế phụ bên cạnh Trình Nghi Triết.
Bà Lý Tình rất hài lòng về Trình Nghi Triết, ngay từ lúc anh đến bệnh viện đã nhiệt tình mời anh về nhà ăn cơm, ngoài mặt lấy cớ cảm ơn anh đã giúp đỡ, Trình Nghi Triết cũng không từ chối.
Không khí trong xe khá yên lặng. Giang Tang Du khẽ đánh giá anh một chút:
- Sắp tới công việc của anh có còn bận rộn không?
- Có chuyện gì sao?
- Em đã liên hệ với một trường học, để quyên góp một ít đồ dùng cho các em học sinh, đến lúc đó anh có thể đi cùng với em không?
Cô mấp máy môi, dù trong lòng cô biết chắc anh sẽ không từ chối, nhưng không hiểu sao cô vẫn bất an.
- Khi nào thì đi?
Anh định sắp xếp thời gian.
- Tháng sau. Có phiền đến anh không?
- Không biết.
Anh vừa quan sát con đường trước mặt, vừa quan sát cô, các cô gái thường thích dành thời gian đi mua sắm hoặc trang điểm, nhưng cô không giống họ, cô khiến anh thấy rất hiếu kỳ.
- Vì sao em luôn muốn giúp đỡ mọi người vậy? Hay nói cách khác, điều gì khiến em giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp thế?
Sắc mặt Giang Tang Du chợt trầm tư, ánh mắt của cô quét về phía hàng cây dương liễu phía sau.
- Có rất nhiều người cho rằng hành động đó của em là giả dối, chỉ vì em muốn thỏa mãn sự hư vinh của bản thân, thậm chí còn mắng em là con người giả tạo. Vậy anh hãy nói cho em biết, anh cảm thấy em bất chấp hậu quả để giúp đỡ mọi người như vậy, theo anh là vì cái gì chứ?
Trình Nghi Triết bắt gặp thái độ nặng nề của cô, lời lẽ của anh cũng trở nên mềm mỏng hơn:
- Có lẽ, lí do ban đầu của em chỉ đơn thuần là xúc động, sau đó liền chọn làm một việc tốt, rồi sau đó em nhận ra khi làm những việc đó em sẽ cảm thấy vui vẻ. Mặc dù bên ngoài chỉ là giúp đỡ mọi người thôi, nhưng thực chất cũng là một mục đích sống đáng giá để theo đuổi.
Anh đánh giá lại thái độ của cô một lần nữa:
- Đấy là anh chỉ nói lên suy nghĩ của mình.
Cô hơi cúi đầu, đôi mắt cô long lanh hơn.
Thật ra, anh đã nói đúng.
Vì sao cô cứ luôn đi giúp đỡ mọi người chứ? Bây giờ con người ta đều không muốn rước phiền toái vào thân, tại sao bản thân cô lại luôn tìm đến những phiền phức đó chứ? Từ rất lâu về trước, có lẽ cô cũng là một người trong số họ. Các chính sách trong nước còn chưa hoàn thiện, lòng người cũng trở nên khó đối phó, mọi người chỉ biết mắng người khác là dối trá, là đạo đức suy đồi, mà không nhận ra, chính bản thân mình cũng như vậy.
Cô không cho rằng ai ai cũng đều tốt đẹp, muốn đánh giá một quốc gia, hãy xem cách họ đối đãi với trẻ em, cô hi vọng thế hệ sau sẽ được hưởng những điều tốt đẹp hơn, ít nhất không bị cái thực tế tàn khốc này khiến trái tim trở nên băng giá. Cho dù cô chỉ là một trái tim nhỏ nhoi ấm áp, cô vẫn muốn được làm những việc có ý nghĩa.
Sau khi dọn dẹp ổn thỏa tâm tình của bản thân, cô mới nói ra một chuyện đã ấp ủ từ rất lâu trong lòng:
- Anh còn nhớ không, từ năm thứ nhất đại học, trong trường đã phát triển công tác sinh viên. Mỗi lần lại bày ra một chuyện nhàm chán, nào là kỷ niệm bao nhiêu năm ngày thành lập Đảng, nào là phát triển Đoàn thanh niên Cộng sản, nội dung chính trong đó, chủ yếu là nghe mấy vị lãnh đạo nào đó ba hoa chích chòe khen thưởng.
Trình Nghi Triết đương nhiên cũng biết rõ, mặc dù chuyện anh tham gia hoạt động Đoàn vô cùng hiếm hoi, thế nhưng thật khó mà thừa nhận:
- Lần cuối cùng anh tham gia hoạt động Đoàn, anh tận mắt nhìn thấy trên bảng đen có viết một đề tài “Chỉ sống một lần duy nhất”, lần sinh hoạt Đoàn đó đã để lại cho anh một ấn tượng sâu sắc. Sẽ chẳng có sinh viên nào nhàm chán đề cập đến việc tra cứu tư liệu trên mạng hay nói về các chủ đề nhảm nhí khác như game đâu. Tâm lý của các ủy viên chỉ đơn giản là đang phát cho chúng ta xem một video, xem xong phim là trực tiếp kết thúc chương trình. Đôi khi bộ phim đó sẽ cung cấp cho chúng ta rất nhiều ý tưởng, thậm chí ảnh hưởng lớn đến cả cuộc đời chúng ta.
- Là gì vây anh?
Thái độ của cô vẫn rất nặng nề, nên anh chỉ có thể nghĩ đến một bộ phim có nội dung vĩ đại đến mức khiến cô rung động.
- “Thiên đường sám hối” . Có một nhóm người trên thế giới , cao lớn hơn người bình thường rất nhiều, vậy mà chỉ vì thảm bại trong một trận đấu vật mà phải nhập viện, chính sự khác biệt trong gen đã khiến râu ria lông tóc của họ mọc rất khác với các bạn đồng tuổi, bởi vì cơ thể của họ giống với loài bò sát, nên tỉ lệ tử vong của họ do bệnh AIDS lên tới 100 % mỗi ngày. Có thể trên thế giới, mỗi ngày đều xảy ra những chuyện bi kịch, như tai nạn xe cộ, tai nạn máy bay, sự cố trên xe lửa, hay các nhà chính trị dã tâm phát động những cuộc chiến tranh đẫm máu, người phải chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là những người dân vô tội và trẻ em. Bộ phim đó đã đánh thẳng vào tâm lý chúng ta, nó cho ta xem những bi kịch của con người, có thể có vô số tai nạn sẽ xuất hiện trong cuộc sống. Vụ nổ hạt nhân, sóng thần, động đất, thậm chí vô số xe va chạm mà không thể ngăn cản. Ngay từ thời khắc chúng ta sinh ra, đã cần bình đẳng, không phải bởi những tranh chấp mà so sánh, không vì những lời bàn tán mà tồn tại, không tiêu tốn thời gian vào những trò giải trí vô bổ. Mà nhiều người, ngày ngày đi hát karaoke, nói xấu sau lưng người khác, hành hạ người khác, là đang không quý trọng cuộc sống của chính mình. Sinh mạng chỉ có một lần duy nhất, có rất nhiều người trong chúng ta chưa bao giờ giàu có, bình an, ổn định, khỏe mạnh, nhưng vẫn chỉ là những con người tầm thường vô tri vô giác, như vậy cuộc sống của họ không hề có một chút ý nghĩ nào. Anh hi vọng cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn, dù chúng ta không thể như những nhà sản xuất sáng tạo ra những bộ phim khẳng định giá trị bản thân, nhưng anh vẫn hi vọng có thể thực hiện những việc có ý nghĩa với người khác.
(anh Triết thật cao thâm vô đối, edit xong đoạn này của anh em toát mồ hôi hột, không dám đọc lại vì chả hiểu gì)
Đôi mắt cô hơi ươn ướt:
- Em thích một câu nói trong một cuốn phim, trong đó tác giả có một câu nói: “ Chúng ta luôn muốn đẩy tai nạn đến cho người khác, cứ như mình sẽ không bao giờ gặp chuyện giống như vậy.” Nhiều người đều cho rằng bộ phim của ông ta không có ý nghĩa, nhiều nhất chỉ tạo nên khoảng 3 phút hưng phấn trong lòng khán giả, nhưng những người đó chỉ nhìn thấy những chuyện tốt trong phim, mà trong cuộc đời họ chắc gì đã làm được một việc tốt, lại có người cả cuộc đời chẳng làm nên một việc gì tốt đẹp, nhưng họ vẫn sống vui vẻ sung sướng.
Trình Nghi Triết thở dài:
- Vậy bộ phim đó ảnh hưởng rất lớn đến em sao?
Cô vội gật đầu mà không hề cân nhắc:
- Mỗi khi trong lòng phân vân lo lắng, em sẽ xem lại bộ phim này, dù sao anh vẫn biết bản thân nên làm gì và không nên làm gì, mà không cần phải làm theo lời người khác. Em nghĩ em có lẽ đã tìm được mục đích sống của mình rồi.
Trình Nghi Triết cười cười:
- Bởi vì bộ phim đó rất có ý nghĩa với em.
- Em hi vọng có nhiều người theo dõi bộ phim đó, cho dù chẳng có gì tốt, nhưng ít ra, người ta cũng biết quý trọng sinh mạng duy nhất của mình.
Trái tim Trình Nghi Triết bỗng đập thình thịch: (?)
- Em thật là lương thiện, nhiều người chỉ nghĩ được mà không làm được như vậy đâu.
- Càng nhiều càng tốt chứ sao, em chính là lực lượng nòng cốt, em hi vọng, đến lúc già em sẽ không phải tiếc nuối bất cứ điều gì về cuộc sống của mình.
- Lời này làm anh thấy thật hổ thẹn.
Cô cuối cùng cũng thấy vui lên:
- Đâu phải thế, ý nghĩa cuộc sống không phải ở chỗ giúp đỡ người khác, chỉ cần anh phát huy tốt nhất giá trị của bản thân, tạo thật nhiều lợi ích cho xã hội là được rồi. Giống như anh này, quản lý một công ty lớn như vậy, phục vụ nhu cầu của nhiều người dân, tạo công ăn việc làm cho rất nhiều lao động, sắp xếp rất nhiều vị trí, thậm chí còn mang đến hi vọng có cơm ăn nhà ở cho rất nhiều con người. Việc đó cũng rất có ý nghĩa.
- Anh còn tưởng là em sẽ yêu cầu anh đi ủng hộ, quyên góp cho mọi người cơ.
- Cái đó là tùy tâm của mỗi người, nếu đem việc viện trợ áp đặt lên suy nghĩ của mọi người, thì bản thân sẽ trở nên giả tạo, và việc làm đó cũng mất đi ý nghĩa.
- Em rất biết tạo chỗ đứng cho bản thân.
- Vậy có gì không tốt? – Cô nghiêng đầu- Nếu cuộc sống chỉ là để sống cho người khác, thì nào có ý nghĩa, việc có thể làm thì làm cho tốt là được rồi.
Cô tình nguyện giúp đỡ mọi người, dù phải trả giá, phải thiệt thòi, nhưng cô lại không thể nhận sự giúp đỡ của người khác như vậy.
Trình Nghi Triết gật gù, anh phát hiện ra cô không phải là kiểu phụ nữ hiền lành yếu đuối như trong tưởng tượng của anh, cô làm những việc có ý nghĩa đối với cô, theo sự sắp đặt của riêng cô, con người cô đủ lý trí để biết bản thân nên làm gì, cô sẽ không sống vì yêu cầu của người khác.
Gặp gỡ cô, anh như phát hiện ra đại lục mới, trong lòng vô cùng vui sướng.
Lúc họ đi ngang qua một khu trung cư, đột nhiên Giang Tang Du yêu cầu anh dừng xe,.
Trình Nghi Triết dù trong lòng rất nghi ngờ, nhưng vẫn đỗ xe lại.
Nàng gọi điện thoại về cho bà Lý Tình, nói rằng cô muốn nấu mỳ vằn thắn, hôm nay nàng sẽ đích thân thể hiện tài năng.
Sau khi dập máy, cô nhìn lại Trình Nghi Triết:
- Em sẽ nấu sủi cảo cho anh thưởng thức, anh sẽ biết ngay em có khoe khoang hay không.
Khóe miệng Trình Nghi Triết khẽ nhếch cao, anh đi theo cô vào siêu thị trong tào nhà, siêu thị này không phải là lớn, nhưng vẫn có thể mua được những nguyên liệu cần dùng, hơn nữa điều kiện cũng rất đầy đủ.
Giang Tang Du đi chọn thịt, chọn rau hẹ, còn Trình Nghi Triết tùy tiện đi dạo bên trong.
Bên trong siêu thị có một quầy hàng bán đồ ăn sẵn, có bán bánh bao mới ra lò, bánh bao được đóng gói trong hộp kèm với nước chấm.
Anh vô thức cầm lấy hộp nước chấm.
Bình thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy rõ một túi gia vị hảo hạng rất lớn bên trong, màu đỏ của ớt và dấm trộn lẫn lộn không thể phân biệt nổi.
Anh nhớ rất rõ, Bạch Nặc Ngôn rất thích ăn những món kiểu chua chua ngọt ngọt đến ê ẩm như thế này, lúc nào cũng nói dấm chua là ngon nhất, ăn vừa ngon làm lại đơn giản, mua đâu cũng được, thật là tốt.
Giang Tang Du ở bên cạnh vô tình nhìn anh:
- Anh đang xem cái gì vậy?
Anh lắc đầu, đặt cái hộp xuống, sau đó đi về phía Giang Tang Du:
- Anh ra ngay đây.
Anh thuận tay xách những đồ cô chọn, cô đứng bên cạnh, lòng thấy ấm áp.
Đến chỗ quầy thu ngân, cô còn chưa kịp nói gì, anh đã trả tiền trước.
Cô theo sau anh, bước ra khỏi siêu thị:
- Không biết có cần mua thêm gì không.
Anh nhìn một lượt đánh giá túi thịt đang xách trên tay.
- Có cần mua thêm không, nếu không, anh miễn cưỡng đành phải ăn nhiều thêm một chút đấy.
Một túi thịt xay to đùng, thành một tảng trắng trắng.
Anh như chợt nhận ra gì đó, hỏi rất lạ:
- Thịt này có hơi mỡ quá không?
- Thịt nạc quá rất khó ăn, lúc cắn vào sẽ rất khô.
- Chuyện này, anh cũng không biết nhiều.
- Anh vốn đâu cần biết đến những việc như thế này.
Cô cười rồi ngồi vào xe anh.
Khi anh vào trong xe, nàng quan sát anh từ gương chiếu hậu, anh không có điểm nào không tốt, có lẽ, cứ là anh đi.
Cũng không có điểm nào là không tốt, ít nhất cô cũng không thấy miễn cưỡng.