Trên bàn còn lại bốn vị người lớn ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Quý Trạch Tuấn có phần quá khích, mặc dù trong lòng Quý Hạng Mình nở rộ như hoa, nhưng ngoài miệng lại muốn điều chỉnh không khí.
“Trạch Tuấn cũng chỉ nóng lòng, ông thông gia đừng giận”.
Lương Chí chưa bao giờ là người tính toán chi li, “Tôi vui mừng còn không kịp ý chứ, Hạ Hạ được gả cho một người chồng tốt, haha ha ha!”.
“Ăn nhiều tôm một chút!”. Quý Hạng Minh gắp tôm chuyển đến trước mặt Lương Chí, mọi người lại lục đục cầm đũa lên.
Theo thường ngày mà nói, Diêu Lệ Cẩm sẽ phải phát biểu quan điểm đôi câu, nhưng từ nãy đến giờ không hề nói gì, Quý Hạng minh khẽ cau mày, nhỏ giọng quan tâm hỏi: “Bà làm sao vậy?”.
Khoảng năm giây, Diêu Lệ Cẩm mới chậm lại quay mặt lại ngơ ngác nhìn Quý Hạng Minh, “Ông nói tay của Lương Hạ bị thương có thể xuống bếp được hay không?”.
Quý Hạng Minh không trả lời trực tiếp, mà chỉ gắp một miếng tôm lên thổi thổi, bỏ vào trong miệng Diêu Lệ Cẩm.
Hạ Vân ngồi đối diện đúng lúc nhìn thấy một màn này, sửng sốt một lát rồi lại tiếp tục cúi đầu bóc vỏ tôm.
Cửa phòng vệ sinh đang đóng, cho nên bên ngoài xảy ra chuyện gì, Lương Hạ và Quý Trạch Tuấn không biết chút nào, trong không gian chật hẹp nơi đây chỉ có tiếng nước chảy ào ào,
...