Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 251: Bạn cũ? Quen biết trước kia của Nguyên Kỳ?
Thấy Sở Chích Thiên dừng lại ở phần phía sau cùng của cấp ba, thái độ của nhân viên đăng ký hòa hoãn hơn rất nhiều so với ban nãy, trước mắt người nọ là cấp ba cao cấp, như vậy cấp bậc đều cao hơn một đường so với mấy người thức tỉnh kia mà hắn thu, mà cấp bậc như vậy lại chỉ dùng phân nửa thù lao đã thu được, thấy thế nào cũng là thương hội bọn họ chiếm tiện nghi, tâm tình hắn sung sướng lễ độ kêu Tiêu Tử Lăng dẫn theo Sở Chích Thiên đến phía bên tay phải chờ, mà chỗ hắn chỉ đã có năm sáu người ở đó, phỏng đoán đều là người thức tỉnh thông qua khảo thí.
Hai người Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên mới tới gần, chợt nghe thấy một người bên trong đó kinh hỉ hỏi: “Là. . . Nguyên Kỳ sao?”
Tiêu Tử Lăng giương mắt nhìn lên, một thanh niên tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tướng mạo cực kỳ trung hậu bước nhanh đến đón, trên khuôn mặt có chút quen thuộc đó tràn đầy vui mừng, có một loại vui sướng tha hương gặp cố tri. Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, mới không xác định hỏi: “Khương Hiểu Long?”
Miệng Khương Hiểu Long vốn cười toét lại càng lớn hơn nữa, anh ta vừa tới gần, liền vươn bàn tay vỗ mạnh bờ vai Tiêu Tử Lăng nói: “Nguyên Kỳ, tên nhóc nhà cậu, tới cùng đã chạy đi đâu? Hơn một năm cũng không thấy cậu, tất cả mọi người rất nhớ cậu.” Động tác chào hỏi quen thuộc này khiến cho lông mi Tiêu Tử Lăng nhịn không được nhếch nhếch, đã hơn một năm không gặp, tính tình động tác của tên này vẫn không khác gì trước đây, vẫn là loại động vật đơn bào bị lừa còn giúp người ta đếm tiền.
Sở Chích Thiên nhịn không được nắm chặt nắm tay, có loại dục vọng muốn bẻ xương rải tro nam nhân trước mắt, đó là ai? Vì sao có vẻ quen thuộc thế? Hắn ta dám chạm Tiểu Lăng nhà anh, chẳng lẽ không biết Tiểu Lăng nhà anh chỉ có anh mới có tư cách chạm sao. . .
Tiêu Tử Lăng nhún vai, nghiêng thân thể một chút, lặng lẽ kéo ra cự ly với Khương Hiểu Long, tuy rằng cậu biết Khương Hiểu Long sẽ không hại cậu, nhưng Tiêu Tử Lăng vẫn bảo trì cảnh giác nên có, chỉ nghe cậu cười nói: “Chỉ là chạy đường xa một lần, làm một chuyến lữ đồ thương nhân mà thôi.” Đây cũng là nguyên nhân giải thích vì sao cậu không ở căn cứ Ngân Thành.
Ánh mắt Khương Hiểu Long nhất thời lóe sáng: “Vậy khẳng định kiếm lời không ít nhỉ.”
Tiêu Tử Lăng cười khổ nói: “Nào có dễ kiếm như vậy, vòng vòng quanh quanh không lỗ xem như đã may mắn rồi, nếu không thực sự quá khó làm, tôi việc gì phải làm lại nghề ban đầu chứ.”
Tâm tình Khương Hiểu Long bắt đầu suy sụp: “Cũng đúng a. Loại vật hy sinh giống chúng ta, nào có nhiều cơ hội như vậy, chỉ có thể chạy loại nhiệm vụ nguy hiểm này. . .” Có lẽ ánh mắt của Sở Chích Thiên quá sắc bén, sát khí quá nồng, Khương Hiểu Long trong lúc nói chuyện phát hiện Sở Chích Thiên bốc lên hàn khí bên cạnh Tiêu Tử Lăng, cũng thấy được bàn tay nắm chặt của bọn họ, anh ta hồ nghi hỏi: “Nguyên Kỳ, vị này là ai a?” Anh ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người gần gũi Nguyên Kỳ như thế, tâm phòng bị của Nguyên Kỳ rất nặng.
Tiêu Tử Lăng muốn rút tay về, lại phát hiện cái tay kia của lão đại nhà mình như cái kìm sắt, căn bản hất không xong. Cậu biết không được chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Là đàn em mà trên đường trong lúc vô tình tôi cứu được, kêu Phương Dật, tính cách tương đối nội hướng, gan rất nhỏ, sợ tôi sẽ bỏ lại cậu ta, vì vậy cầm tay của tôi không chịu buông. . .”
Sở Chích Thiên nghe vậy, trên mặt toát ra từng cọng từng cọng hắc tuyến, Tiểu Lăng nhà anh nói chính là anh sao? Vì sao xa lạ như thế? Hoàn toàn không chút dính dáng gì tới anh. Hiện tại Sở Chích Thiên xem như đã hiểu rõ, rõ ràng Tiểu Lăng nhà anh đang trả thù anh, chính như mấy năm trước vậy, vĩnh viễn tìm kiếm cơ hội bôi đen anh. . . Bất quá, Tiểu Lăng như vậy anh vẫn yêu muốn chết, cũng chỉ có Tiểu Lăng dám nhổ lông diễu võ giương oai ở trên đầu anh, quả nhiên không hổ là Tiểu Lăng của anh, đủ can đảm! (Giám Định rốt cục nhịn không được nhảy ra: Sở Chích Thiên, anh rõ đầu rõ đuôi đã hết thuốc cứu rồi! Phân Tích ở bên cạnh hưng phấn rải hoa: Tử Lăng thân ~! Uy vũ ing! Tui thực sùng bái cậu!)
Khương Hiểu Long nghe xong lời nói của Tiêu Tử Lăng đích xác muốn cười, thế nhưng ánh mắt âm trầm dường như có đao của nam nhân trước mắt khiến cho ý cười của anh ta trực tiếp bị kinh hách mất sạch. . . Anh ta đột nhiên cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt, hận không thể ngửa mặt lên trời rống to: Nguyên Kỳ, tới cùng chỗ nào để cho cậu nhìn ra đàn em nhà cậu nhát gan?
Thấy biểu tình cứng ngắc của Khương Hiểu Long, Tiêu Tử Lăng biết lời cậu nói quá không đáng tin, vì vậy cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Lần này chỉ có anh nhận nhiệm vụ sao? Người khác không tham gia sao?” Tiểu đội của Khương Hiểu Long trong trí nhớ của cậu là một tiểu đội chỉnh thể xuất động, cơ bản không có khả năng làm một mình, như vậy thế này lại là tình hình chi mô?
Tiêu Tử Lăng quen biết Khương Hiểu Long đã hơn một năm, một năm trước tiểu đội của Khương Hiểu Long còn chưa có mấy người, cấp bậc cũng mới cấp hai ba, hoàn toàn thuộc về nhân sĩ vật hy sinh tầng dưới chót, rất dễ bị sự quẫn bách của sinh hoạt làm cho tức nước vỡ bờ. Đội trưởng của Khương Hiểu Long vì để cho các đội viên sống sót, chỉ có thể bất cứ giá nào nhận nhiệm vụ săn giết bọ ngựa biến dị.
Hai cái càng đặc biệt lớn hữu lực ở chi trước của bọ ngựa biến dị là tài liệu tuyệt hảo để chế tạo vũ khí lạnh, bởi vậy vẫn luôn cung không đủ cầu, bất quá lực công kích của bọ ngựa biến dị tuyệt không phải thứ người thức tỉnh bình thường có thể chống được. Vì đề cao sự an toàn với sức chiến đấu của tiểu đội, bọn họ đến bất kỳ trung tâm nào cũng tuyên bố thông cáo tạm thời thu người, mà Tiêu Tử Lăng chính là vào lần cơ duyên xảo hợp đó gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Phải nói vận khí của bọn họ thực sự rất tốt, người tạm thời tổ đội thế mà đụng phải Tiêu Tử Lăng muốn hiểu rõ tình hình của Ngân Thành, trong săn bắt, ngoài ý muốn xuất hiện một con bọ ngựa biến dị cấp bốn, con bọ ngựa biến dị cường đại đó rất nhanh đã khiến cho bọn họ mất đi sức chiến đấu, sau cùng vẫn là Tiêu Tử Lăng làm bộ lâm trận đột phá, đánh bại bọ ngựa cấp bốn, cứu tánh mạng của tất cả bọn họ.
Sự trả giá của Tiêu Tử Lăng khiến cho bọn họ rất cảm kích, vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo đáp, bất quá sau lần đó, Tiêu Tử Lăng liền lựa chọn không từ mà biệt, triệt để cắt đứt liên hệ với bọn họ, cũng khiến cho bọn họ tiếc nuối không thôi.
Khương Hiểu Long nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tử Lăng, lập tức bỏ qua sự quấn quýt trong lòng, anh ta nhếch môi cười nói: “Lần này, toàn đội bọn tôi đều tham gia, đại tỷ dẫn bọn họ về trước rồi, kêu tôi chờ ở chỗ này, phỏng đoán sau khi thu đủ người, người ta sẽ thông tri thời gian xuất hành.”
Trong lúc nói chuyện phiếm, người bên phía Tiêu Tử Lăng càng ngày càng nhiều, không bao lâu sau, cậu thấy nhân viên đăng ký bắt đầu chỉnh lý đồ đạc, bày vẻ mặt xin lỗi lắc đầu với những người thức tỉnh vừa mới chạy tới, Tiêu Tử Lăng biết e rằng đã thu đủ.
Rất nhanh lời thông tri của nhân viên đăng ký đã chứng thực điểm này, hắn nói cho những người thức tỉnh được thông qua rằng tám giờ sáng mai đến nơi đây tập hợp, mà bọn họ sẽ phân phối xe cộ mà mọi người cần thiết phụ trách vào ngày mai.
Tiêu Tử Lăng nói lời từ biệt với Khương Hiểu Long, lúc này mới cùng Sở Chích Thiên đã điên cuồng uống dấm chua nửa ngày trở lại nơi mà bọn cậu vốn ở tiếp tục ở lại một đêm, một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau hai người ăn cơm nước mà Tiêu Tử Lăng vốn đã nấu trước đó đặt ở trong Tử Phủ, liền vội vã chạy tới địa điểm xuất phát.
Vừa đến nơi, liền thấy nhóm Khương Hiểu Long đã tới, đội trưởng của bọn họ kêu Thạch Hải Anh, một nữ nhân gần ba mươi tuổi. Tên như nam nhân, tính cách cũng như nam nhân, ngay cả dị năng thức tỉnh cũng rất nam nhân, người dị năng hệ hỏa, trước mắt đã cấp bốn. Nhóm đội viên đều thân mật gọi cô là đại tỷ hoặc là Anh tỷ, cô với tính cách nóng nảy phát hiện đội viên làm sai, sẽ trực tiếp dùng tay đánh, mà sẽ không mở miệng chỉ đạo, vì vậy đội viên bị đánh thường thường đến cuối cùng cũng không biết vì sao hắn bị đại tỷ đánh. Thực lực Thạch Hải Anh cường đại, tính cách hào sảng, làm việc cũng công bằng hợp lý, đây cũng là nguyên nhân đội viên vẫn luôn tin phục cô, kỳ thực ở cùng Thạch Hải Anh lâu, rất dễ quên chuyện cô là nữ.
Thạch Hải Anh thấy Tiêu Tử Lăng, lập tức đẩy đội viên bên cạnh ra, nghiêm mặt bước nhanh đến, không đợi Tiêu Tử Lăng chào hỏi, bàn tay to đã trực tiếp thân mật tiếp xúc với đầu của Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng muốn tránh đương nhiên rất dễ dàng, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự lo lắng trong nội tâm của Thạch Hải Anh, vì vậy liền giả bộ phản ứng chậm bị Thạch Hải Anh gõ vừa vặn, liền nghe thấy Thạch Hải Anh phẫn nộ nói: “Nguyên Kỳ, cậu có biết bọn tôi vẫn luôn rất lo lắng cho cậu hay không, cho dù rời khỏi cũng phải nói cho bọn tôi biết một tiếng. . .”
Tiêu Tử Lăng cười khổ, cậu thế nào có thể nói với bọn họ chứ, vừa nói khẳng định những người này sẽ muốn theo, mà thân phận của cậu vốn là giả, vốn tưởng rằng rời đi, bọn họ sẽ dần dần quên cậu, không ngờ đã hơn một năm không gặp, biểu hiện của bọn họ cứ như chỉ mới tách xa mấy ngày, một chút ngăn cách cũng không có, điều này làm cho lòng Tiêu Tử Lăng có chút ấm áp dào dạt.
Thấy Tiêu Tử Lăng cười khổ không nói lời nào, Thạch Hải Anh hận đến mức bàn tay to lại muốn gõ xuống, Sở Chích Thiên mang vẻ tức giận chắn trước mặt Tiêu Tử Lăng, ánh mắt nghiêm nghị giận trừng Thạch Hải Anh, đầu của Tiểu Lăng chỉ có thể để anh gõ, nữ nhân này dựa vào cái gì mà đĩnh đạc gõ? Một lần chưa đủ còn muốn gõ lần hai? Quả thực không biết sống chết. Sở Chích Thiên cảm thấy hai ngày nay anh đã sắp bị dấm chua vùi lấp rồi, Tiểu Lăng nhà anh đến tột cùng đã trêu hoa ghẹo nguyệt bao nhiêu ở bên ngoài? Vì sao từng người từng người đều thân mật như thế?
Thạch Hải Anh thấy Sở Chích Thiên đột nhiên chắn ở trước mặt Tiêu Tử Lăng, nghi hoặc đầy mặt hỏi: “Này là ai a?”
Khương Hiểu Long ân cần nói: “Đây là Phương Dật đàn em của Nguyên ca.” Khương Hiểu Long ở trước mặt Thạch Hải Anh không dám hô thẳng tên của Nguyên Kỳ, từ sau khi Nguyên Kỳ cứu toàn đội của bọn họ, đại tỷ nhà anh ta đều lệnh nhóm đội viên bất luận tuổi tác lớn nhỏ, đều phải kêu Nguyên Kỳ là ca, tuổi tác của Khương Hiểu Long lớn hơn một tuổi so với Nguyên Kỳ, ngay từ đầu một mực xem Nguyên Kỳ là em trai, loại chuyển biến nghiêng trời lệch đất này khiến cho anh ta thoáng cái thích ứng không được, sau đó Tiêu Tử Lăng nói với anh ta, ở trước mặt Anh tỷ thì không nên bác bỏ, nhưng lúc riêng tư thì hai người vẫn xưng hô tên là được. Vì vậy Khương Hiểu Long đối với xưng hô của Tiêu Tử Lăng biến thành trước người một loại, sau người lại là một loại khác, cũng thực khó cho anh ta vào lúc khẩn cấp mà không gọi sai.
Thạch Hải Anh nghe vậy nghiêm túc liếc Sở Chích Thiên một cái, sau cùng hài lòng vỗ vỗ bờ vai anh nói: “Nhóc con, không tồi, biết ra mặt thay lão đại nhà cậu, về sau cậu cũng như Nguyên Kỳ kêu tôi Anh tỷ hoặc là đại tỷ đi. . .”
Tiêu Tử Lăng nghe vậy ha ha cười: “Anh tỷ chị quá để mắt cậu ta rồi!” Sau đó cậu nhìn về phía Sở Chích Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ trêu đùa, “Phương Dật, thế nào ngốc như thế? Còn không vấn an với Anh tỷ?” Mẹ cha ơi, cảm giác quát tháo lão đại thực quá sung sướng, Tiêu Tử Lăng quyết định phải thừa cơ hội này tận tình làm cho đã nghiện một phen.
Khóe miệng Sở Chích Thiên giật giật, anh biết khẳng định nội tâm Tiểu Lăng nhà anh đang rất hài lòng, thậm chí có thể đang cười trên nỗi đau của người khác. Bất quá thế này cũng quá coi thường Sở Chích Thiên anh rồi, có thể co có thể duỗi mới là chân bản sắc của đại trượng phu, vì ôm được mỹ nhân về, chút ủy khuất đó có đáng là gì chứ. Sở Chích Thiên rất nhanh chỉnh lý tâm tình của mình, ngoan ngoãn vấn an Thạch Hải Anh: “Anh tỷ chị khỏe!”