Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Chương 20: Tôi hứa hẹn
Hắn hỏi tôi “Ngươi quyết định ?” trong giọng điệu như đang áp chế cái gì đó. Tôi nao nao, quay mặt qua chỗ khác, hốc mắt bắt đầu nóng lên, siết chặt tay gật gật đầu. Chỉ có như vậy mới có thể ở lại bên cạnh người, không phải sao?
Cách hồi lâu hắn vẫn không nói gì. Tôi không biết bản thân mình đã làm gì chọc cho hắn mất hứng, trong lòng lo sợ bất an đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy Lâu Tập Nguyệt lạnh lùng thốt ra: “Vi sư đã biết”. Sau đó khi tôi bất ngờ không kịp phòng bị, hắn kéo tay tôi, kéo tôi vào vòm ngực hắn.
Hô hấp bỗng nhiên bị chặn lại.
Lưỡi Lâu Tập Nguyệt như đội quân thần tốc xông thẳng vào miệng tôi, muốn hút sạch linh hồn tôi, tấn công đầu lưỡi tôi. Tim tôi đập mạnh như đang cổ động, tất cả trong đầu giờ cũng toàn tiếng tim đập.
Khi tôi chuẩn bị ngất vì hôn mê, Lâu Tập Nguyệt mới buông tôi ra. Đầu lưỡi càn quét khoang miệng, môi mút môi tôi, hơi thở dồn dập gấp gáp. Hắn nhìn chằm chằm vào trong mắt, có một luồng khí không cần nói cũng biết đó là phẫn nộ, trầm giọng bảo: “Nếu ngươi còn muốn Triệu Đan sống, nên rút lại lời nói vừa rồi”. Tôi sửng sốt, đầu óc phản ứng chậm hẳn, sau một hồi ngập ngừng nói: “Nhưng mà, mà sư phụ người. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt dứt khoát phủ nhận “Vi sư thay đổi chủ ý”. Tôi hoàn toàn ngây ngốc.
Lâu Tập Nguyệt cũng chấn chỉnh lại cảm xúc dao động, gương mặt hoàn mỹ lấy lại vẻ bình tĩnh, giống như kích động không khống chế được khi nãy chỉ là một giấc mộng của hắn. Hắn chạm nhẹ môi lên môi tôi mấy cái, tiếng nói mềm dịu hẳn: “Người có thể giúp sư phụ giết người rất nhiều, nhưng như Tiểu Tự chỉ có một.”
Trong mắt tôi mơ hồ, ngoài trừ đôi mắt sáng như ngọc của hắn, thế giới này đều phủ bởi một tầng sương. Tôi kìm lòng không được nâng tay muốn ôm lấy hắn, nhưng khi tay vừa sắp đụng tới eo hắn, đột nhiên thấy cách đó không xa có một tiếng hít thở sâu.
Cánh tay tôi giống như bị cái gì đập phải, bỗng nhiên xụi lơ. Tôi có thể cảm giác có đôi mắt nhìn chăm chăm về phía này, biết có người nhìn thấy bên này, tôi cũng có chút chột dạ ngượng ngùng nhìn hắn nhỏ giọng “Sư phụ, có người. . . . . . có người ở đây.” Lâu Tập Nguyệt không nhanh không chậm ‘ừ’ một tiếng, vươn tay ôm eo tôi, siết chặt dán vào người hắn “Hắn nhìn lâu như vậy, hẳn là cũng xem đủ rồi.”
Vẻ mặt tôi cứng đờ. Nhìn, lâu như vậy? !
“Sư, sư phụ, người sao không. . . . . .” miệng lắp bắp. Lâu Tập Nguyệt vỗ về lưng tôi, cong cong mắt cười cười: “Tiểu Tự không thích? Tốt.” Tôi nhận thấy bàn tay hắn đặt trên eo tôi sau khi lên tiếng trả lời đã rời khỏi, trong lòng tôi bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩa, sợ tới mức tôi dùng sức túm lấy cánh tay hắn, giọng nói gấp: “Sư phụ, đừng giết y! Đừng giết! con rất thích.”
Tôi thực sợ hắn chỉ vì chút việc cỏn con này cũng giết luôn người nọ, gấp đến độ nói chuyện cũng không kịp suy nghĩ, nói năng lộn xộn hẳn. Lâu Tập Nguyệt nghe xong, đôi mắt xinh đẹp nheo lại hỏi tôi: “Tiểu Tự thích?” Tôi vội vàng gật đầu. Lâu Tập Nguyệt trong mắt ý cười càng đậm, nói: “Sư phụ không thấy như vậy đâu.” hai má tôi đỏ bừng nóng bỏng, trong mắt đón nhận hắn mỉm cười, rồi cũng như bị mê hoặc, kiễng chân, hôn lên môi hắn.
Chuồn chuồn lướt nước, hơi chạm đã rời.
Lâu Tập Nguyệt đồng tử chợt loé sáng, cười khúc khích ra tiếng, đôi tay thon dài ôm lấy tôi siết chặt. Mặt tôi chôn trong vòm ngực hắn, nghe thấy hơi thở tươi mát của hắn, cảm thụ được hơi ấm từ cơ thể hắn, còn có cái kia đang giống tôi, tiếng tim đập không hề bình ổn.
Trong khoảng khắc này tôi bỗng nhiên có một cảm giác, đây gọi là hạnh phúc.
***
Lâu Tập Nguyệt nắm tay tôi quay về, tôi cúi thấp đầu, ngoan ngoãn bước theo hắn. Khi trở về nhà nông kia, Trần tẩu mở cửa nhìn tôi trong ánh mắt có chút quái dị, tôi đang đắm chìm trong dịu dàng vừa nãy, cũng không có để ý gì nhiều.
Ăn xong bữa sáng, tôi giúp Trần tẩu cầm chén bát thu dọn vào phòng bếp. Khi đang muốn xắn ống tay áo rửa, Trần tẩu thần thần bí bí kéo tôi qua một bên, hỏi tôi: “Đường cô nương, cô cùng vị Lâu công tử thực sự là thầy trò?” Tôi dùng ánh mắt không thể nghi ngờ nhìn chị, sắc mặt Trần tẩu trở nên khó coi, buông tay lôi kéo tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới vài lượt: “Đường cô nương, cô cùng hắn cũng là. . . . . .” Hai ngón tay cái cong cong.
Tôi ban đầu bối rối, sau lập tức suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt bỗng ửng đỏ lên. Trần tẩu nhìn phản ứng của tôi, thở dài, giọng điệu thương xót: “Nha đầu a, sao lại hồ đồ thế chứ. Đại tẩu không đọc qua sách nhưng cũng biết ‘ Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha’ [ Nhất nhật vi sư, chung sinh vi phụ ], các người như thế này là muốn tạo báo ứng sao?”
Toàn thân tôi bỗng cứng đờ. Báo ứng?
Đúng lúc này, Lâu Tập Nguyệt giọng nói du dương ở ngoài cửa khoan thai vang lên: “Tiểu Tự, cần phải đi” tôi dẹp bỏ suy nghĩ lung tung, xoay người, bước nhanh chạy ra ngoài.
Lâu Tập Nguyệt vươn tay nắm tay tôi, kéo tôi ra phía cửa. Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn vị phu nhân đứng trước cửa phòng bếp, khi chạm vào ánh mắt bà ấy, con ngươi khẽ run rẩy. Lâu Tập Nguyệt ôm lấy tôi ngồi trên lưng ngựa, một bàn tay nắm dây cương, cánh tay kia ôm lấy tôi, cũng không quay đầu lại, giục ngựa rời đi.
Tôi cuộn tròn trong lòng ngực hắn, thật lâu không có hé răng. Lâu Tập Nguyệt ôm tay tôi thật chặt, sau mới chú ý gọi tôi hỏi: “Tiểu Tự lại nghĩ cái gì vậy?” Tôi cắn môi dưới, chần chờ thật lâu sau, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu không nói ra.
Cứ như vậy đi. Vốn cũng chỉ có tôi để bản thân mình chìm sâu xuống. Nếu tôi vĩnh viễn không nói cho Lâu Tập Nguyệt, tội này cũng chỉ có một mình tôi chịu?? Báo ứng này, có phải cũng chỉ báo ứng lên trên người tôi? Chung quy, Lâu Tập Nguyệt cũng không có thích tôi. Hắn thích, là Diệp Linh.
***
Lâu Tập Nguyệt đưa tôi đi suốt thẳng về kinh thành. Sau ba ngày, tới một thôn trấn ngoại thành, Lâu Tập Nguyệt rút trường kiếm ra tiện tay vẽ mấy nét trên một gốc cây lớn. Tôi nhìn bảo kiếm, kiếm sáng lóng lánh tựa như mảnh băng trong tay hắn, kiềm không được tò mò, hỏi : “Sư phụ, Huyễn Tuyết kiếm của người thật là đẹp.” Lâu Tập Nguyệt cười, không để ý lắm giơ Huyễn Tuyết kiếm lên trước mặt tôi, đáp lời: “Thanh kiếm này sau khi dính máu, càng đẹp mắt.”
Tôi biết thời thế liền ngậm miệng, sớm biết vậy không nên cùng hắn bàn luận mấy chuyện này. Vừa nói tới võ công cùng bảo kiếm, tính tình thô bạo của Lâu Tập Nguyệt biểu hiện ra hết.
Lâu Tập Nguyệt giục ngựa tiếp tục về phía trước, nghiêng đầu nhìn về phía tôi “Tiểu Tự sao lại không nói gì?” Tôi nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi hắn: “Sư phụ vừa rồi là để lại ám hiệu gọi người phải không?” Lâu Tập Nguyệt mím môi cười to, dùng hai má cọ cọ vào mặt tôi nói: “Thông minh.” Tôi quay đầu lại, nơi vừa bị hắn chạm qua hơi nóng lên. Trong lòng nghĩ thầm — cái này thì có gì là thông minh, ai cũng có thể nhìn thấy rõ, nhưng mà được Lâu Tập Nguyệt khen tặng, tôi rất vui.
Tôi cùng hắn không đi xa lắm, có mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, sau khi rơi xuống đất, nhất loạt quỳ gối bái hạ hô: “Giáo chủ” Lâu Tập Nguyệt tiếng nói không hề có âm điệu, mở miệng: “Khi ta rời đi có giao việc, làm tốt chưa??” Có một người dẫn đầu trả lời: “Hồi bẩm giáo chủ, đều làm tốt. Trong bảy người có bốn người quy thuận Thiên Nhất giáo ta”. Lâu Tập Nguyệt khẽ “ừ” một tiếng, khoé miệng cong lên hiện nét tươi cười hơi tàn độc, dặn dò những người đó : “Gần đây trên giang hồ còn có ác danh gì mới nổi, các ngươi đi tìm điều tra, nếu bọn họ nguyện ý quy thuận thì tốt, nếu không muốn, giết đi.”
Toàn thân tôi chấn động. Bỗng nhiên nhớ lại ngày ấy Lục Triển Bằng nói — Lâu Tập Nguyệt thành lập một Thiên Nhất giáo, chiêu mộ được một đám giang hồ bại hoại chuyên đốt nhà cướp của giết người không chuyện ác nào không làm, khiến cho cả võ lâm căm giận. Nếu không có như thế, Lục Triển Bằng cũng không có khả năng có thể kích động nhiều người tham gia ‘ Thí Nguyệt đại hội ’như thế.
Nhưng, Lâu Tập Nguyệt vì sao phải làm như vậy?
Những người đó nghe xong lời nói của Lâu Tập Nguyệt, bỗng chốc nhảy vọt lên rời đi, thân hình chỉ trong giây lát đã không còn thấy bóng. Tôi âm thầm kinh ngạc võ công của bọn họ, còn đang nghĩ tới bản thân mình, cũng khó trách Lâu Tập Nguyệt chướng mắt. Tôi tập võ nghệ năm năm đó, so với mấy người này còn kém xa không bằng nửa điểm.
“Năm người bọn họ đều là cao thủ đứng đầu võ lâm, Tiểu Tự mới luyện năm năm, không bằng bọn họ cũng là chuyện rất bình thường” Dường như nhìn rõ trong đầu tôi đang nghĩ cái gì, Lâu Tập Nguyệt ở phía sau tôi không nhanh không chậm nói. Tôi nghe xong trong lòng cũng thoải mái chút, nói: “Sư phụ, nếu con từ giờ trở đi, có căn bản năm năm kia, có thể tiến bộ nhanh không?” Lâu Tập Nguyệt nâng tay xoa xoa tóc tôi, dịu dàng đáp lời: “Tiểu Tự ngốc, ngươi chỉ cần đi theo cạnh sư phụ, không cần luyện nữa” Tôi há miệng thở dốc còn muốn nói gì đó, Lâu Tập Nguyệt đã ra sức quất roi vào mông ngựa. Tuấn mã chạy như bay, tiếng gió vù vù, khiến những lời tôi chưa kịp nói nuốt vào trong cổ họng.
Lâu Tập Nguyệt cùng tôi tìm một khách điếm nghỉ ngơi, sau đến đêm, tôi nằm trên giường trằn trọc. Đè lại lá thư nóng bỏng trong ngực áo, cuối cùng tôi ngồi dậy. Tử Yên nhờ tôi mang phong thơ này tôi lại kéo dài mấy tháng, hôm nay cơ hội đến kinh thành. Nhưng mà, Tử Yên lại không muốn để cho Lâu Tập Nguyệt biết chuyện này, nói kiểu khác, tôi phải lừa hắn đưa thư đi. Đối với người không biết thì tìm cớ quá dễ, nhưng vì tôi trước giờ chưa bao giờ kiếm cớ nói dối Lâu Tập Nguyệt.
Tôi ngồi ở bên giường suy nghĩ hồi lâu, mãi cho đến khi chân trời bắt đầu tảng sáng, tôi mới quyết định. Nhân ngay lúc này, tôi vụng trộm đem thư đưa tới người nhà Tử Yên, sau đó lập tức quay lại. Quyết định làm thế này, tôi không còn nghĩ nhiều nữa, vội vã mặc quần áo sau chạy khỏi phòng.
Khi đi ngang qua phòng Lâu Tập Nguyệt, thấy cửa phòng hắn đóng chặt, hẳn là còn chưa dậy, tôi bước nhanh ra khỏi khách điếm. Lúc này trên đường đã có vài người đi đường rải rác, tôi hỏi một người Đổng phủ ở nơi nào, sau đó theo hướng người đó chỉ là cưỡi ngựa đi
Lúc này đây rất thuận lợi, nhưng cũng mất nửa canh giờ mới tới trước phiến cửa lớn màu son kia. Tôi nhìn bảng hiệu trên đầu, lưu loát khắc vàng ba chữ –‘ Đổng vương phủ ’, đang còn ngây người, thị vệ trông cửa vương phủ liền tiến lên hỏi.
“Người nào? trước cửa vương phủ không được nghỉ chân chờ đợi, đi mau đi mau.” Tôi vội vàng xuống ngựa, hỏi gã: “Xin hỏi, trong phủ các người có một cô nương gọi là Tử Yên chứ?” Người nọ tay giơ lên định xô đẩy tôi cứng đờ ở giữa không trung, vẻ mặt ngây người một chút, run rẩy nói: “Có, có nha.” Lòng tôi như có tảng đá rơi xuống, lấy ra phong thơ trong ngực áo thật vất vả giữ gìn đưa cho y nói “Đây là Tử Yên tỷ ký thác tôi mang thư tới nhà, xin ngươi chuyển giao cho người nhà của tỷ.” Người nọ vẻ mặt vẫn ngơ ngác như trước nhận lấy.
Đem thư đưa tới, tôi nghĩ chỉ thừa dịp Lâu Tập Nguyệt trước khi rời giường phải về, một khắc cũng không ở lại xoay người lên ngựa chạy quay về. Đi được nửa đường, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, dường như nhắm thẳng bên này chạy tới.
Tôi tò mò liếc mắt quay đầu lại nhìn, những người đó giục ngựa lướt qua tôi, chặt trước ngựa tôi. Trong đó một người ôm quyền nói: “Cô nương, vương gia nhà chúng tôi mời cô vào phủ một lần.” Tôi giữ chặt cương ngựa, hoài nghi nhìn bọn họ vài lần sau, đáp lời: “Ta không biết vương gia nhà ngươi.” ngụ ý rất rõ ràng, một khắc cũng không cần thiết. Những người đó hiển nhiên đã đoán được phản ứng của tôi như thế, sắc mặt không đổi nói : “Như thế, tại hạ chỉ có đắc tội”. Nói xong, bàn tay đặt lên chuôi kiếm bảo kiếm bên hông. Những người khác theo hắn nghe theo.
Con ngựa cũng đã nhận thấy bất an, hí vang dùng vó ngựa nện xuống đất, tiếng vang thanh thuý vào buổi sáng sớm vắng vẻ này lại nghe rất chói tai.
Tôi vội ghìm dây cương, giữ chặt ngựa lui về sau mấy bước. Nếu còn có võ công, tôi không nhất định không phải đối thủ của bọn họ, nhưng bây giờ…. .
Mắt thấy những người đó từng bước ép sát, tôi ổn định tinh thần, mở miệng nói: “Được, ta đi theo các ngươi.” Nói xong, vỗ vỗ con bạch mã, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hung hăng quất một roi.
Bạch mã như tia chớp bắn ra, vào khoảng khắc những người kia không kịp phòng bị, vượt qua đội ngũ chạy đi. Có người quay đầu muốn đuổi theo, tôi vội vàng la lớn: “Vương gia nhà ngươi không phải muốn gặp ta sao? Đừng để ngài ta đợi lâu.” Những người đó thoáng suy tư, giục ngựa đi tới trước mặt tôi, “Mời đi.”
Tôi bị bọn họ mang về Đổng vương phủ. Vừa mới vào trong cửa đã có người hầu ở trong viện, hạ nhân vương phủ dẫn tôi đi qua vài sân qua vài toà viện đẹp, đi qua mấy hành lang gấp khúc, cuối cùng đứng trước một cửa gỗ có khắc hoa.
Tôi đẩy cửa ra rồi đi vào trong, chỉ thấy một người đàn ông mặc cẩm y ngồi đối diện cửa phòng ở vị trí trên cao, trong tay cầm một chén trà bạch ngọc đương thưởng thức. Nghe thấy động tĩnh tôi bước vào, anh ta nhướng mi nhìn về đây, đôi mắt phát sáng, câu đầu tiên nói với tôi là:
“Tử Yên muội muội của bổn vương, còn chưa có chết?”