Không Kết Hôn Liệu Có Chết?
Chương 2: Trò trẻ con
Bừng tỉnh lại, mới nhận ra không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Nếu đã yêu anh, kết cục định trước khiến người ta phải đau lòng.
Những ngọt ngào thuở ấy, bắt đầu từ lời hẹn ước của anh, cho đến khi tình yêu tràn ngập trong trái tim em. Nỗi đau cuối cùng, cũng được bắt đầu từ lời xin lỗi, cũng đồng thời lòng em ngập trong thất vọng ê chề.
Ngọt ngào và đau đớn, nếu như tất cả đều do anh, có lẽ nên lựa chọn sự từ bỏ thì hai người mới được giải thoát để làm lại từ đầu!
—“Những ngọt ngào và đau đớn”
“Anh chị ký tên vào đây!” Người nhân viên đứng trước mặt Văn Văn và Lý Cường nói.
Hai người cùng cúi đầu ký tên.
Người đó mỉm cười rồi nói: “Chúc mừng hai anh chị. Chúc anh chị hạnh phúc đến đầu bạc răng long!”
Anh và cô nhìn nhau không nói gì.
Cô đột nhiên ngoái đầu lại hỏi: “Xin lỗi cho hỏi, sau này nếu ly hôn cũng làm thủ tục ở đây sao?”
Vẻ mặt Lý Cường sượng sùng. Còn người nhân viên kia vẫn cúi đầu như không nghe thấy gì.
Cô dường như muốn hỏi thêm điều gì đó. Nhưng thấy anh đang đứng đó, vẻ mặt trầm lặng nhìn cô. Hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi sao? Trong lòng cô sao lại rối bời thế này? Đột nhiên điện thoại lại reo lên.
Trong bệnh viện. Anh kéo tay cô chạy điên cuồng. Đến đầu hành lang, anh vươn tay ra để ấn nút thang máy.
Một y tá đứng bên cạnh nói: “Hôm nay thang máy hỏng rồi.”
Anh kéo tay cô chạy về phía cầu thang bộ.
Văn Văn dừng lại. Cô đi giày cao gót, hơi thở gấp gáp, “chờ chút đã, em đi giày cao gót… không chạy được…”
Anh buông tay cô ra rồi cúi người xuống, “em lên đi.”
Cô thở hổn hển rồi ngồi trên lưng anh. Lý Cường cõng cô lên tiếp cầu thang.
Văn Văn lau mồ hôi, khóe miệng hơi nhếch lên. Lý Cường người đẫm mồ hôi, đỏ mặt tía tai. Cô đột nhiên cười lạnh nhạt và nghĩ thầm bao lâu rồi anh không cõng cô như thế này?
Trong phòng bệnh, ba anh đang ngồi trên giường mặc quần áo.
Anh kéo tay cô bước vào, thở dốc hỏi: “Ba, sao lại xuất viện vội như thế?!”
“Vội gì chứ? Con trai cuối năm nay cưới vợ, ba còn ở bệnh viện sao được nữa?”
Anh vừa giúp ba mặc quần áo, vừa nói: “Chuyện kết hôn đã có bọn con tự lo rồi! Ba sức khỏe không tốt, cứ ở đây thêm mấy hôm đi!”
Mẹ anh đẩy cửa bước vào mỉm cười, “tôi làm xong thủ tục xuất viện rồi!”
Anh giật mình: “Nhanh thế cơ ạ?”
Văn Văn nhíu mày, “sức khỏe ba tốt hẳn chưa ạ? Sao bác sỹ lại khinh xuất cho xuất viện luôn?”
Mẹ anh ho khan, “ừ, bác sỹ cũng không an tâm đâu. Nhưng bệnh nhân kiên quyết đòi về thế này thì bệnh viện họ cũng chẳng giữ được.”
“Sao lại có bệnh viện không chịu trách nhiệm thế nhỉ? Để con tìm bác sỹ nói chuyện xem sao!”
Mẹ anh kéo tay cô, “thôi con. Ba con hôm nay tinh thần cũng khỏe khoắn hơn hôm qua rồi. Nếu không bệnh viện người ta cũng không dám cho về đâu. Cái này người ta gọi là gì nhỉ…?”
Lý Cường tiếp lời mẹ: “Có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái.”
Cô nhìn bố mẹ chồng có chút nghi hoặc nhưng không nói gì nữa.
Ba anh vẫy tay, “các con hôm nay đi đăng ký chưa? Rồi còn đi đặt thiếp cưới nữa chứ!”
Anh hơi do dự, “ba…”
Mẹ anh khoát tay, “các con đi đi. Tí nữa có người nhà Văn Văn qua đón ba rồi. Tiện thể hai nhà bàn luôn chuyện hôn ước của hai đứa!”
Anh nhìn ba mẹ có chút chần chừ.
Mẹ anh đẩy hai người ra ngoài cửa, “đã đăng ký rồi, xem còn chuyện gì phải làm thì làm đi!”
Anh và cô kề vai nhau, bước chậm rãi trên đường.
Văn Văn cất lời: “Em thấy hình như ba anh giả bệnh hay sao ấy!”
Anh dừng lại, vẻ mặt tức giận, “sao em dám nói ba anh như thế. Nhà anh có lỗi gì với em hả?”
Cô cũng ngừng lại nói tiếp, “không chỉ ba anh, em thấy mẹ anh, rồi cả ba mẹ em hình như đang lừa chúng ta, rồi đợi mình vào tròng!”
Anh càng có vẻ không vui hơn, “em nói ba mẹ anh giả bệnh thì thôi đành chấp nhận. Nhưng ngay cả ba mẹ mình em cũng dám nói vậy. Em nghĩ họ có đáng phải làm thế không? Rồi cả bệnh viện nữa, sao họ dám cho mình nhập viện?”
Cô bĩu môi, “thì em thấy ba anh không có gì nghiêm trọng cả!”
Anh nhíu mày, “em không muốn sức khỏe ba tốt sao? Lần này không hài lòng hả?”
Lông mày dựng ngược lên, cô trợn mắt, “vâng, em độc ác như rắn rết vậy. Được chưa?”
“Anh không có ý đó. Chỉ muốn em đừng nghi ngờ nữa. Ba mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho mình nên mới muốn hai đứa kết hôn thôi.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói chậm rãi từng câu một: “Vậy chúng ta đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi. Bước tiếp theo anh xem nên làm thế nào tùy anh! Nhưng em nhắc anh rằng, chúng ta đã chia tay rồi đó!”
Anh hơi giật mình, lòng tự tôn lại trỗi dậy: “Thế em nói nên làm thế nào đi! Lẽ nào bây giờ chúng ta ly hôn? Em không làm ba mẹ anh tức giận thì không vui phải không? Nếu không bây giờ anh đồng ý với em, sau này chúng ta chỉ có danh nghĩa là vợ chồng thôi, đợi sức khỏe ba anh hồi phục hẳn chúng ta sẽ ly hôn!”
Lòng cô chua xót, cuối cùng người đàn ông này vẫn không muốn đi cùng cô. Lòng tự trọng của cô cũng nổi lên, cô cắn răng gật đầu, “là anh nói đấy nhé! Đến lúc đấy đừng nói hối hận!”
Lý Cường hừ một tiếng, “ai hối hận, đừng nói là em hối hận đấy?”
Văn Văn cúi đầu, “đến giờ rồi. Em còn đến buổi phát hành sách nữa!”
Anh gật đầu, “ừ, thôi em đi đi! Xong rồi gọi điện cho anh. Tối nay mình còn bàn xem thiệp cưới thế nào nữa.”
Cô lạnh nhạt nhìn anh rồi gọi một chiếc taxi, mở cửa bước lên xe.