Khi Yêu Một Thần Chết
Chương 18: Ảo ảnh
-AAAAAA!!!! –Richard gào lên đấm mạnh tay xuống đất. Nhưng cuối cùng, bàn tay đang nắm thành một nắm đấm đó lại từ từ thả lỏng ra. Buông bỏ là một cách giải quyết tốt nhất. Thứ tình cảm điên rồ chỉ mới nhú này, đã đến lúc phải đưa tay mà ngứt bỏ.
Ở gốc cây gần đấy, có bóng người đưa mắt nhìn bâng quơ lên trời xa, mái tóc bạch kim ngang vai hơi xao động. Từng ngón tay đưa lên nhấc nhẹ tẩu thuốc khỏi môi mình, lẩm bẩm:
-Richard, cậu đã làm đúng…
_____
Emma bỏ chạy ra khỏi nghĩa trang. Có dòng nước nóng hổi từ khóe mắt trào ra. Đến khi bước chân mỏi nhừ, cô mới dừng lại. Trước mắt cô mọi thứ nhạt nhòa, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Thế là thế nào? Tại sao cô lại khóc? Cô khóc vì cái gì cơ chứ? Rốt cuộc, cô khóc vì cái gì? Khóc vì tên ác quỷ đó không có trái tim ư? Hay là vì cô vừa phát hiện ra người ở bên cạnh cô bao nhiêu lâu nay thực ra không phải là Richard?
Vậy ra, người con trai ôm chặt cô khi cô hoảng sợ không phải là Richard hay sao?
Vậy ra, người con trai cùng cô xuống phố, lo lắng cho vết thương của cô không phải là Richard hay sao?
Vậy ra, người con trai cứu mạng cô hết lần này đến lần khác không phải là Richard hay sao???
Nước mắt trào ra, cô cười một tiếng. Không, là Richard đấy chứ. Chỉ có điều, những cử chỉ đó, những hành động đó chẳng qua chỉ là một trò chơi tao nhã của Thần Chết đặt ra mà thôi. Tại sao cô có thể quên Thần Chết không hề có trái tim kia chứ? Nhưng… rốt cuộc, cô đang trông chờ vào điều gì ở chàng trai đó? Cô đang trông chờ điều gì ở Richard thế này?
Gương mặt cô lạnh lại, cô quá ngu ngốc rồi. May sao cô đã kiềm chế để không phải hạ mình bật khóc trước mặt hắn. Cô ngước lên, tầm nhìn đã rõ hơn một chút, nhưng vẫn nhòa đi vì nước mắt. Cô cố nén đi tiếng nấc đau đớn. Emma quay lưng bước đi, quên đi. Quên đi…
Cách đó không xa, một chàng trai ngồi trên cây cao, bàn tay có đeo găng trắng đang cầm một bông hoa cúc dại đặt gần mũi ngửi nhẹ. Lông mi trắng dài rũ xuống che gần hết tầm mắt.
-Anh trai, nếu đó là quyết định của anh, thì cho phép em xin lại cô ấy nhé.
Michael mỉm cười, mái tóc trắng sữa xao động trong không gian. Vừa trở về Paris chưa lâu mà đã có nhiều chuyện xảy ra rồi, cậu đúng là không ngờ đấy.
***
-Chị Emma, tết cho em con tết như thế đi!
-Chị Emma, Paul giật tóc em!
-Chị Emma!
Đám trẻ nhao nhao cả lên, bu lấy Emma. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Catherine.
-Không sao, tóc em vẫn rất đẹp, đúng không? Chị sẽ tết lại cho em nhé? –Cô hỏi rồi chải lại mái tóc rối tung của Catherine. Michael đứng bên ngoài cửa nhìn vào, bất giác miệng vẽ lên một nụ cười dịu dàng.
“Mẹ, cuối cùng con cũng tìm thấy cô gái của cuộc đời con. Mẹ có thể yên tâm rồi…”
Cậu đưa tay nâng mũ trắng của mình lên, để cho những búp tóc thả xuống lăn sang vai.
-Anh Michael! Anh Michael chị Emma ơi!!! –Franxoa kêu lên rạng rỡ.
Tất cả đồng loạt quay lại. Bên ngoài, một chàng trai đang đứng nhìn vào bên trong mỉm cười, cả người hàng trai đó đều là một màu trắng tinh khôi như một thiên sứ. Cậu bước vào bên trong, cả đám trẻ ùa lại nhao nhao lên.
-Anh Michael! Anh đi đâu vậy?
-Anh Michael! Sao anh bỏ đi lâu vậy?
-Michael, anh có biết chị Emma khóc không?
Michael nhìn sang Emma, cô hơi giật mình, lên tiếng:
-Không khóc, Michael, anh đi đâu mà mất tích cả tuần vậy?
-Tôi về Paris có chút việc. –Michael nói rồi lấy trong túi áo khoác của mình ra những viên kẹo bọc đường đẹp mắt, cười với lũ trẻ -Cho các em này !
-Oaaa!! –Đám trẻ thích thú reo lên rồi nhận những viên kẹo rạng rỡ.,, ôm lấy người Michael khiến cậu luống cuống ngã ào xuống đất.
-Đau quá! Anh ngã rồi! Các em.. –Michael luốn cuốn gcố đứng dậy nhưng đám trẻ đã nhảy chồm lên người Michael cười òa lên. Emma nhìn Michael, không nhịn được phải bật cười rạng rỡ. Cũng là Thần Chết, nhưng tại sao hai người đó lại khác nhau đến thế?
-Michael, đáng lẽ anh là thiên sứ thì sẽ hợp với anh hơn. –Emma bước lại gần, nắm lấy tay Michael kéo lên, đám trẻ tản ra nhưng vẫn cười nói hô hố, nhìn Michael với đôi mắt tròn xoe.
“Nụ cười đó, ánh mắt đó, rốt cuộc đã ràng buộc cậu suốt một đời…”
____________
-Tối nay chúng ta sẽ đến Paris, xe ngựa chuẩn bị đến nơi rồi. –Vitalis nâng tẩu thuốc lên, ngà ngà thả một làn khói mỏng, quay sang nhìn chàng trai đang ngồi im lặng, đôi mắt lạnh lẽo vô hồn. –Richard, cậu cần chuẩn bị gì không, lần này chúng ta đi mãi mãi sẽ không quay trở về.
-Ừ. –Richard nhàn nhạt đáp lại.
Đôi mắt màu cẩm thạch nhìn chăm chăm Richard, Vitalis im lặng rồi lên tiếng:
-Từ đây cho đến tối, cậu cần làm gì thì hãy làm đi, để khi đi cậu không phải nuối tiếc điếu gì.
Nói rồi Vitalis quay lưng bước ra ngoài. Còn lại Richard ngồi im trong căn phòng tối.
“Thần Chết các người không có trái tim.”
Câu nói Emma hiện về bỗng nhiên lồng ngực cậu thắt lại. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, chưa sáng hẳn. Nếu cậu không nhớ nhầm, thì cứ những khoảng thời gian này, có một cô gái tất tả chạy từ trên đồi cao chạy xuống thị trấn mua đủ thứ đồ. Nghĩ thế, khóe miệng cậu hơi nâng lên nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Cậu đứng dậy, vội lấy chiéc áo dạ đen dài khoác vào người rồi bước ra bên ngoài. Sương mờ chưa tan, mới sáng hôm qua thôi, cậu đã nói ra những câu tàn nhẫn với Emma.
Thị trấn sáng sớm còn hãy ít người. Bước chân cậu dừng lại ở một đường phố nhỏ. Hình ảnh một chiếc xe ngựa lao từ trên dốc xuống hôm nào hiện về chạy ngang qua trước mặt cậu, và hình ảnh một cô gái mờ nhạt nắm tay hai đứa trẻ chạy qua, rồi nhanh chóng biến mất khiến cậu ngây người. Cậu thu mình dưới cái áo rộng đen dày, tiếp tục rảo bước nhanh. Hình ảnh Emma xuất hiện khắp mọi con đường nhưng mờ nhạt rồi vội vàng lướt nhanh qua mang theo chút vị se lạnh của gió. Cậu bước lên cây cầu, nhìn xuống mặt nước bên dưới, thêm một lần nữa ảo ảnh lại về, Emma đứng bên cậu, nhanh chóng bám lấy thành cậu rồi nhảy xuống sông, sau đó lại tan vào không khí biến mất. Tại sao cậu lại xuống thị trấn? Cậu đang cố tìm dư vị của những ngày đã qua của cô ở đây sao?
-Mình đang làm cái gì vậy? –Cậu cười nhạt, vừa quay bước đi thì khựng lại. Trước mặt cậu, là người con gái ấy, nhưng không phải ảo ảnh mà là bằng xương bằng thịt. Emma đứng trước mặt Richard, đôi mắt mở to sững sờ, tay như run lên. Richard đờ người lại. Hai người đứng đó, chỉ cách nhau vài bước chân thôi nhưng thực ra cách nhau muôn vàn bức tường, ngăn cách nhau bởi muôn vàn mâu thuẫn.
-Emma… -Richard lên tiếng, nhưng cuối cùng đôi mắt lại lạnh lại.
Emma nhìn Richard, lên tiếng:
-Richard… Anh,.. tôi muốn hỏi anh…
Richard nhìn Emma. Cô siết chặt tay, nhìn thẳng vào mắt Richard:
-Nhưng gì anh nói vào sáng hôm qua là thế nào?
Rchard thấy tay mình như run lên, cậu đờ người hồi lâu. Cuối cùng mới nhếch mép khinh bỉ.
-Những gì tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao Martin?
Emma đơ người, cuối cùng Richard đã không còn gọi cô bằng tên nữa, mà gọi bằng họ. Cô nhếch nhẹ mệng.
-Vâng, vì tôi không tin. Richard, thực sự suôt thời gian qua, tôi làm bạn với anh lâu như thế mà anh lại không có chút nào là chân thành đáp lại tôi sao? Tại sao, chúng ta là bạn cơ mà??? –Emma cố gắng bật ra từng tiếng thật õ ràng, nước mắt chỉ muốn trào ra.
-Chỉ có mỗi loài người ngu ngốc như cô mới nghĩ chúng ta là bạn thôi! Tôi chưa bao giờ coi cô là bạn cả! Thần Chết, cô nghĩ một Thần Chết như tôi lại phải cúi mình đi làm bạn với một con người phiền phức như cô hay sao? Trò chơi lúc đầu thì vui nhưng càng ngày tôi càng không thể chịu đựng nổi cô nữa, mỗi khi ở gần cô tôi cảm thấy kinh tởm, nên tôi quyết định kết thúc trò chơi đó.
Emma thấy tay mình run lên, có gì đó nghẹn đắng cổ họng. Thì ra, bấy lâu nay chỉ có mỗi cô là trung thành với trò chơi này. Cô cười lạnh lẽo. Tay rút mạnh chiếc dải nơ đỏ phía sau tóc mình ra, cả mái tóc nâu xõa tung xuống. Nước mắt đã chuẩn bị trào ra. Cô cười khan, đưa dải nơ đỏ ra ngoài khoảng không bên ngoài thành cầu. Richard nhìn dải nơ đỏ trên tay Emma, mắt như có tia sét xẹt qua.
-Vậy, một con người kinh tởm như tôi không xứng đáng nhận món quà này đâu. Đúng không Richard? Vì dải nơ này đã bị tôi đụng vào nên anh không bận tâm nếu tôi có làm gì nó đúng không? -Emma sắp khóc đến nơi rồi, cô không thể kiềm chế được nổi rồi. Nhưng cô vẫn sắt đá không chịu khóc trước mặt Richard –Chấm dứt trò này thôi, chấm dứt quan hệ, từ nay không ai dính dáng nữa, được chưa? Dải nơ này… TÔI KHÔNG CẦN NÓ NỮA!
Từng ngón tay Emma buông ra. Dải nơ đỏ bị thả giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước bên dưới. Ngay khoảnh khắc đó, theo phản xạ, Richard hoảng hốt bám lấy thành cầu nhảy xuống. Chỉ nghe tiếng “ùm!” vang lên. Emma đờ người, mãi mới quay phắt lại nhìn xuống bên dưới. Dải nơ đỏ bị dòng nước cuốn đi, và Richard đang chìm xuống nước, cố với tay lấy dải nơ đỏ đó.
-Richard… Anh bị điên à? Nó chỉ là một dải nơ ! –Emma gào lên.
Nước lạnh cóng, nhưng trong lòng cậu lại lạnh hơn, tê cóng hơn gấp nghìn lần. Đó là thứ đầu tiên cậu mua vì muốn tặng ai đó. Đó là thứ đầu tiên cậulùng sục nguyên một ngày dài, chạy khắp nơi bằng cả những cảm xúc và chờ đợi của mình. Đó là thứ đầu tiên mà cậu trông chờ vào một hy vọng gì đó ngốc nghếch. Đó thứ đầu tiên mà khi cầm nó trên tay, cậu cảm thấy hạnh phúc chỉ vì nghĩ đến gương mặt rạng rỡ ai đó khi nhận được nó. Món quà đầu tiên mà cậu đã mua tặng, tất cả khát khao, cảm xúc cậu kìm ném trong đó cả. Vậy thì tại sao… Cậu có thể để mất nó được, hơn nữa lại là từ bàn tay người mà cậu đã tặng nó thả xuống ?
-Richard, anh đã nói là anh kinh tởm tôi cơ mà ? Anh đã nói những lời tàn nhẫn với tôi như vậy thì tại sao anh còn làm thế hả Richard ? Tại sao ? -Enma bật khóc, khuỵu xuống, bấm chặt những ngón tay vào thành cầu, cúi gằm mặt, nước măt nhạt nhòa.
Richard vẫn ngụp lặn trong dòng nước lạnh cóng, cố với tay theo dải nơ đỏ đang bị dòng nước đẩy nhanh về trước. Gương mặt rạng rỡ của Emma khi cậu chìa chiếc dải vải đỏ đó hiện về.
Cậu đúng là quá ngu ngốc…