Khi Yêu Một Thần Chết
Chương 1: Đánh thức giấc ngủ ác quỷ
Con người mỗi khi thấy cậu thì vô cùng sợ hãi, khóc lóc cầu xin cậu đừng mang đi, thậm chí có người cố chống trả giết cậu vì nghĩ khi cậu biến mất, họ sẽ sống sót. Nhưng đáp lại họ chỉ là cái nhếch mép vô tình lạnh lẽo. Khi lưỡi liềm vụt ngang, cũng là lúc một linh hồn lìa giới, đi theo đó là tiếng gào thét, tiếng khóc đau thương của những người ở lại. “Con người chỉ toàn một lũ yếu đuối.” Thần Chết nhếch mép cười rồi tan vào không gian, chỉ văng vẳng lại nụ cười tà ác. Nhưng có một điều mà không ai biết, cậu rất cô đơn.. Cậu đã sống 500 năm nay, chứng kiến biết bao vòng thoát hồn rồi lại đầu thai nhưng cuộc đời cậu vẫn không chịu chấm dứt. Cậu không bạn bè, không có người yêu thương, không có một gia đình. Cậu sống một cách cô độc giữa dòng người này. Khi cậu có một người bạn, thì chỉ một thời gian sau chính cậu lại đưa tiễn linh hồn của người bạn đó đi, nhìn không biết bao nhiêu bạn bè mình nhắm mắt vĩnh viễn mà không thể làm gì, vì tuổi đời con người ngắn ngủi, tám mươi, chín mươi đã phải dừng lại để trở về với đất trời, và cậu không thể ngăn cản cái quy luật đó. Còn những Thần Chết còn lại? Họ cũng như cậu, nhưng trái tim họ băng lãnh hơn. Họ sống chung với con người nhưng không cần bạn bè vì sinh ra họ vốn vô tình vô cảm. Rồi một ngày, cậu đã vi phạm điều cấm kị của Thần Chết, cậu đã hứng chịu một sự trừng phạt đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn, là sau lần đó, cậu trở nên tàn ác hung hãn hơn nhiều.
“Chàng trai, cậu không thể quên được quá khứ đau thương đó. Vậy tại sao không để tôi xóa nó giúp cậu, để cậu thêm một lần nữa làm lại cuộc đời này?”.
Một pháp sư đã nói với cậu câu đó khi thấy chất chứa trong đáy mắt của Thần Chết là một niềm đau thương dày vò cậu, biến cậu thành một ác quỷ hung tàn thế này. Cậu lúc đó như đi đến bờ vực của tuyệt vọng sau chuyện xảy ra, bèn nghe theo, cho phép Pháp sư ban lời nguyền nhẹ lên mình.
“Vậy.. Ngươi sẽ phải ngủ yên trên nấm mộ này cho đến khi có người đánh thức được ngươi dậy khỏi kết giới tử thần… Khi ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ nhớ mọi thứ bình thường, nhưng sẽ không nhớ về những chuyện khiến ngươi đau buồn tuyệt vọng xảy ra trong quá khứ, và những người liên quan đến nó nữa.”
Và vị Thần Chết tàn ác vì sự tuyệt vọng gây nên đó, đã bị dây leo từ dưới mặt đất ngoi lên quấn lấy trói chặt xuống nấm mộ hoang. Và cậu chìm trong một cơn mơ không thể tỉnh lại.
____________
[ 500 năm sau]
[ Pháp- thế kỉ XVIII ]
Một cô gái chạy từ thị trấn lên trên ngọn đồi. Cô cần mang đồ ăn về cho các sơ ở cô nhi viện trên kia. Bỗng, cô dừng lại, trước mặt cô gái, bên kia có một nghĩa trang kì lạ. Trông hoang tàn không chút sức sống. Bỗng, chân cô gái tìm bước đi vào. Đột nhiên bước chân dừng lại khi thấy trên một ngôi mộ, có một chàng trai đang nằm trên đấy, dáng vẻ như đang ngủ, ngủ ở đó từ rất lâu rồi. Cô gái ngạc nhiên chạy đến, cô tự hỏi ai lại ngủ ở đây thế này. Chàng trai này đẹp đến kì lạ. Trông như chỉ hơn cô một, hoặc hai tuổi gì đó. Đôi mắt chàng trai đó nhắm lại, hàng mi dài rung rung. Mái tóc đen huyền khẽ xao động. Đôi môi mỏng mang màu của máu và làn da thì trắng đến ngạc nhiên. Phút chốc cô gái sững sờ vì vẻ đẹp đó. Chàng trai nằm đó, nhưng dây leo từ bên dưới nấm mộ vươn lên quấn chặt lấy người chàng trai. và chân cậu bị dây leo đó thắt lại. Có cảm tưởng như cậu đã ngủ ở đấy lâu lắm rồi. Cô gái bước đến, cố hết sức giật đám dây leo ra khỏi người cậu nhưng không thể. Cô liền lấy chiếc liềm dắt bên trong túi ra cắt đứt các leo xung quanh khỏi người cậu. Những mảnh dây rơi lả tả xuống đất. Cô gái đến gần, khẽ lay cậu, cô không biết chàng trai còn sống hay đã chết. Định lên tiếng gọi thì… Bất chợt, một bàn tay lạnh toát đưa lên tóm chặt lấy bàn tay cô gái khiến cô giật thót mình nhìn lại. Chàng trai từ từ mở mắt, kéo tay cô về phía mình, đôi mắt khẽ nhíu lại, rồi lên tiếng:
-Cô gái… Cô là ai?
__
-Cô gái… Cô là ai?
Giọng nói chàng trai vang lên, nghe như tiếng vĩ cầm. Rất hay, rất nhẹ nhàng nhưng dáng vẻ của cậu trông đáng sợ đến kì lạ. Đôi mắt sắc tím đẹp mê người nhìn cô khiến cô ngây người ra. Cô gái hỏi lại:
-Em.. Emma… Còn anh… Anh là ai?
-Tôi ư..? –Chàng trai khẽ nhíu mày, một làn gió thoảng qua làm mái tóc đẹp xao động, để lộ chiếc tằm nạm ngọc lấp ló phía sau làn tóc –Tôi là Thần Chết…
-Thần Chết? –Cô gái ngây người ra. Đôi mắt mở to nhìn chàng trai trước mắt. Cô bật cười, đôi mắt cong lại:
-Haha… Anh thật khéo đùa! Sao có thể chứ?
-Tôi nghĩ, cô đã vô tình đánh thức một ác quỷ như tôi rồi.
Chàng trai đứng dậy, mái tóc rối lên, đôi mắt lờ đờ đầy vẻ vô cảm. Đột nhiên, cô cảm thấy sợ chàng trai này. Đúng là có cái gì đó ở chàng trai này khiến cô sởn gai óc. Cô lùi người ra sau rồi bỏ chạy. Cô không biết vì sao mình bỏ chạy, nhưng đến khi cô quay lại, thì chàng trai vẫn đứng im phía sau nhìn theo cô, rồi trong phút chốc, cô nhìn thấy trên gương mặt kia nhếch lên một nụ cười ma quỷ khiến cô bỗng chốc run rẩy. Và trong thoáng chốc, chàng trai tan vào không gian, chỉ còn lại một làn khói mỏng đen đặc quánh. Bước chân cô ngay lập tức dừng lại. Không thể tin vào mắt mình. Mồ hôi như túa ra lạnh buốt sống lưng.
______________________
Sau sự việc đó, cô không ngừng nghĩ về chàng trai đó. Một cảm giác kì lạ. Chàng trai ở nghĩa trang lúc đó, là do cô tưởng tượng hay là sự thật? Cô không thể rõ. “Thần Chết…”.
-Thật đáng tiếc, cô ta không sống được bao lâu nữa… -Tiếng Thần Chết nhàn nhạt vang lên. Lúc nhìn vào cô gái kia, cậu đã nhìn thấy điểm đỏ xuất hiện trong mắt_đó là dấu hiệu của một linh hồn sắp lìa xác trần. Cậu mở cuốn sổ tử thần ra, nhướn mắt đọc tên của linh hồn vừa hiện, nạn nhân kế tiếp.
-Ồ, “Emma”... Có trò vui rồi đây…
***
-Emma! Phơi giúp chị đống chăn này được không? –Tiếng Barberin vang lên.
-Vâng! -Emma quay lại, cô cười tươi đặt chiếc liềm mà mình đang cầm xuống rồi chạy đến đỡ lấy giỏ chăn còn ũng nước, rồi bước ra phía sau cô nhi, hít một hơi dài rồi phơi những tấm chăn trắng mỏng lên chiếc sào.
Thần Chết ngồi trên cây cao, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn xuống bên dưới. Cậu khẽ mỉm cười.
Một làn gió mạnh bất chợt thổi qua khiến Emma nhíu mày che mắt lại. Cô nhắm tịt mắt lại để bụi không vào mắt. Đột nhiên, có gì đó ngưa ngứa đụng vào mũi cô. Cô giật mình mở choàng mắt ra thì trợn mắt chết đứng khi Thần Chết đang đứng trước mặt cô, và khuôn mặt đẹp đó kề sát đến mức mũi cậu chạm cả vào mũi cô. Cơn gió lặng xuống. Cô bủn rủn thả giỏ trên tay mình xuống đất. Nghe mồ hôi túa ra lạnh toát.
-Anh.. Anh là ai…?
-Ta là Thần Chết. –Cậu nhếch miệng cười, cười một cách ma quỷ khiến cô hoảng sợ.
-Anh đang đùa sao? –Cô lùi xa Thần Chết ra. Bờ vai run lên.
Thần Chết khẽ cười trong cổ họng. Chính là đây. Thú vui của cậu chính là có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của con người và thấy con người quỳ xuống mà câu xin được sống.
-Ta đến để đưa cô đi. –Thần Chết vẫn giữ nụ cười tà mị đó, chân bước lại gần cô, nâng mặt cô lên khinh bỉ nói –Hoảng sợ đi con người. Hét lên đi con người…
Cô run lên, mồ hôi tuôn ra.
-Thần Chết, tại sao bây giờ anh mới tới? –Cô nhíu mày nhìn cậu. Bàn tay siết chặt vạt áo của mình. –Suốt bao nhiêu năm nay, tôi đợi anh đến đưa tôi đi đến nhường nào.. Nhưng tại sao bây giờ anh mới tới?
Thần Chết khựng lại, đôi mắt trợn lên đầy ngạc nhiên. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, cả bờ vai run lên, cổ họng rít từng chữ. Không phải, không phải là thế này! Emma nhớ về ngày cô mất đi cha mẹ của mình mà không khỏi rưng nước mắt. Lúc đó cô chỉ muốn mẹ mình đưa mình đi cùng nhưng không thể.
-Tôi đã từng đợi anh đến, nhưng bây giờ thì không… Tôi còn tha thiết cuộc sống này, anh không thể đưa tôi đi được. –Cô nuốt nước bọt nhìn lên. Đúng thế, sau thời gian dài sống tại cô nhi viện, cô đã cảm nhận được nhiều thứ tốt đẹp, và giống như những con người bình thường, cô sợ chết. Cô không muốn từ bỏ cuộc sống tươi đẹp của cô. Thần Chết khẽ nhíu mày. Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng không muốn chết, nhưng vẻ mặt cô vẫn chưa tỏ ra sự hoảng sợ cầu xin tha mạng. Cậu bất giác ngước lên nhìn cô nhi, đôi mày chau lại. Cậu có nhìn nhầm không? Rõ ràng cô nhi này tỏa ra sự chết chóc. Những con người sống ở đây không lâu nữa sẽ chết. Chuyện gì xảy ra mà cả cô nhi này ngập trong chết chóc đến thế? Nhiệm vụ của cậu là đưa tiễn linh hồn đi, nên cậu không thể nhìn ra cái lý do khiến cho những con người này phải chết.
-Ồ, không phải mình cô chết đâu cô gái à… -Thần Chết nheo mắt lại thở dài, mở cuốn sổ tử thần ra, quả nhiên, tên của những người sắp chết bắt đầu tăng. Nhìn lên cô, cậu lại nhếch mép cười khẩy –Mà cả cô nhi sẽ chết chung với cô.
-Cái gì??? –Cô kêu lên. Nghe trái tim mình bỗng chốc run rẩy yếu ớt. Cô bước lùi ra phía sau, lắc đầu nguầy nguậy muốn không tin chàng trai trước mắt. Hắn ta không thể nào là Thần Chết! Không thể nào là Thần Chết!
Cô chạy đến vớ vội chiếc liềm đang nằm trên cỏ lên, chĩa về phía cậu. Cả tay cô run lên, giọng nói cô cũng run rẩy:
-Anh nói láo.. Tôi không tin…
-Cô đang làm gì vậy? –Thần Chết nhíu mày, bước lại gần cô.
-Nếu anh là Thần Chết… Tôi sẽ giết anh… Nếu anh biến mất, sẽ không ai ở đây phải chết cả…
Thần Chết nhìn chiếc liềm trong tay cô, cười phá lên:
-Cô nghĩ cô giết tôi thì mạng sống của những con người yếu ớt đó sẽ được an toàn sao? Vậy thì… thử đi!
Dứt lời, Thần Chết phóng đến tự đâm mình vào cái liềm trên tay cô nghe tiếng “Xoẹt” đến lạnh người. Cô trợn tròn mắt nghe tim mình như đứng lại. Cả người cô lạnh toát. Chiếc liềm đâm sâu vào trong Thần Chết, cậu khẽ nhíu mày cười một tiếng:
-Chà, cũng đau thật đất…
Nói rồi cậu lại tự mình rút ra khỏi chiếc liềm nghe “xoẹt” thêm một tiếng nữa. Máu bắn ra dính trên má cô. Cô thấy mình như chết đứng. Không thể hét nổi vì quá sợ. Chiếc liềm trên tay cô rơi xuống đất. Thần Chết nhìn xuống vết thương giữa ngực mình, lại nhìn lên cô, vẫn nụ cười đó dính lên môi, cậu cười nhàn nhạt:
-Thật đáng tiếc… Tôi không thể chết được, vì tôi là Thần Chết.
Máu từ vết đâm sâu đẫm máu. Máu nhỏ xuống đất thành một khoảng. Cô ngã khuỵu xuống đất, run lẩy bẩy hoảng sợ gào lên:
-Anh… Tôi đã đâm anh… Tôi đã đâm anh… Không… Tôi không muốn đâm anh… Không.. Tôi thực sự không muốn thế!!!
Thần Chết thấy vết thương bắt đầu chảy nhiều máu, nhưng cậu nén chịu đau đớn, vẫn ngồi xuống trước mặt cô cười nhạt:
-Là do tôi tự mình đâm. Không phải do cô. Vì tôi biết mình không thể chết.
Cô bật khóc. Lần đầu tiên cô đâm ai đó. Cô hoảng sợ nhìn chiếc liềm đẫm máu, rồi lại nhìn lên vết thương của cậu.
-Anh bất tử.. Nhưng anh vẫn bị thương cơ mà! –Cô gào lên.
Thần Chết nhíu mày nhìn cô. Cô gái này hoảng sợ vì vết thương sâu trên người mình sao? Không phải con người vô cùng hả hê khi thấy Thần Chết bị thương sao?
-Có hề gì đâu… Vì tôi đã quen với điều đó rồi…
Thần Chết ngồi xuống, đôi mắt cậu bây giờ buồn hơn bao giờ hết.