Học Viện Danh Giá

Chương 34: Cậu có tin tưởng bọn này không?




– Tôi và Tử Nhi là anh em! Anh-em đấy! Và bọn tôi không có loạn luân đâu mà là người yêu! Vớ vẩn thật!

Tụi nó mắt tròn mắt dẹt hết quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn hai cái người tự xưng là anh em kia. Thậm chí Song Tử với Kim Ngưu còn phải giũ giũ tai không biết mình có nghe nhầm gì hay không. Còn Bạch Dương thì bảo Nhân Mã nhéo má một cái xem có phải đang mơ không nữa kìa. Rốt cuộc Nhân Mã lại nhéo không thương tình khiến cậu chàng la oai oái lên.

Xử Nữ với Cự Giải cũng ngồi bẹo má nhau rồi nhìn nhau tròn mắt. Ma Kết vừa đẩy gọng kính vừa chăm chăm nhìn Nhật Nam với Sư Tử. Tụi nó cũng hùa tới mà nhìn theo. Tụi nó thật công nhận là khuôn mặt hai người này nhìn kĩ thật sự là giống y như hai giọt nước vậy. Màu mắt giống, màu tóc giống, khuôn mặt giống, thật sự rất giống anh em (Anh em mà!!!). Nhưng nhiêu đó chưa đủ để giải đáp cho tụi nó. Thiên Yết sau một hồi im lặng liền lên tiếng.

– Nhưng, tớ nhớ Gia tộc Leo chỉ có cô con gái duy nhất là Sư Tử thôi mà.

Tụi nó lập tức ngoảnh đầu nhìn Thiên Yết, chớp mắt mấy cái rồi quay lại, gật đầu lia lịa tán thành. Tụi nó nhớ rất rõ, Gia tộc Leo mà chính gia đình của tụi nó còn chẳng dám động tới, chỉ có mỗi mình Sư Tử là người thừa kế, người được xem là đứa con duy nhất của gia tộc danh giá này. Tụi nó rõ ràng chưa từng nghe rằng, Gia tộc Leo còn có một đứa con trai lớn.

Sư Tử rời mắt khỏi tụi nó, ngẩng ngửa đầu nhìn Nhật Nam rồi lại di mắt nhìn lên trần nhà. Nhìn từ phía này, tụi nó không khỏi run lên bần bật. Khuôn mặt của Sư Tử, người tưởng chừng như đã hoà nhập thân thiết với tụi nó, người luôn cười chững chạc, lại mang khuôn mặt vô hồn tựa như búp bê, lạnh lùng chẳng khác nào băng giá. Trong đôi mắt kia, tụi nó không thể nhìn ra bất kì một cảm xúc, một ý nghĩ nào.

Trong lúc đó, di đôi mắt màu xanh thẫm tĩnh lặng không chút dao động trông chẳng khác Sư Tử dù chỉ một chút của mình qua, Nhật Nam nhìn tụi nó. Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, phá đi bầu không khí căng thẳng.

– Đó không phải, là chuyện mà mấy người, cần biết.

Kim Ngưu giật thót lên một cái như sực tỉnh khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Cô nhìn Nhật Nam, nheo đôi mắt trong veo lại. Ngưu Ngưu lập tức phản bác lại.

– Tại sao lại không chứ?

– Phải đấy. Chúng ta là bạn, chẳng lẽ…

Bạch Dương thấy vậy cũng lên tiếng hùa theo Kim Ngưu. Nhưng chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị giọng của Nam chặn lại. Vừa nói, Nam vừa siết chặt vòng tay đang ôm lấy Sư Tử, người nãy giờ hoàn toàn im lặng.

– Bạn? Bọn tôi, với các cậu, là bạn khi nào?

Tụi nó giật nảy lên một cái. Thiên Bình cắn mạnh môi dưới, cả Bảo Bảo cũng không thoát khỏi sự khó chịu. Cự Giải nhận thấy sự không ổn ấy, nhẹ nhàng đáp lại.

– Sư Tử là bạn của chúng tớ, cậu cũng vậy. Cho nên…

– Cho nên bất cứ chuyện gì, bọn tôi cũng phải nói với các cậu? Nếu đúng là vậy, các cậu thật tự mãn.

Vốn bản tính dịu dàng thuỳ mị, vừa bị Nhật Nam phản lại cũng đủ khiến Giải Nhi run lên một cái. Thiên Bình ngồi cạnh, đưa tay nắm chặt lấy tay cô bạn gái.

Song Ngư nhìn tụi bạn một vòng, rồi cuối cùng dừng lại chỗ Sư Tử. Cô vẫn ngồi trên đùi Nhật Nam, mắt vẫn cứ nhìn lên một điểm vô định nào đó trên trần nhà bằng ánh nhìn vô cảm xúc, như có như không suy nghĩ gì đó. Đúng lúc đó thì Xử Nữ lên tiếng, là một câu nói dành cho Sư Tử.

– Sư Nhi, cậu nói đi! Cậu có xem bọn này là bạn không? Cậu có tin tưởng bọn này không?

Tụi nó rời mắt khỏi Xử Nữ, rồi nhìn Sư Tử chờ đợi câu trả lời.

Nhật Nam cúi đầu xuống, thì thầm gì đó vào tai người có vẻ là em gái cậu, hệt như để thông báo có người đang hỏi cô. Sư Tử rời mắt khỏi trần nhà, rồi nhìn thẳng về phía trước. Một lúc, cô mới quay sang bọn nó. Đôi mắt tưởng chừng như đã vui vẻ hơn khi ở cạnh tụi nó, lại trở nên băng lạnh còn hơn lúc cô mới vào lớp. Tụi nó thật sự, hơi sợ. Rồi từ đôi môi màu hồng nhạt như hoa anh đào ấy, vang lên giọng nói bình thản nhẹ như gió, nhưng là gió lạnh.

– Tớ không biết. Tớ không biết bản thân có xem các cậu là bạn hay không, vì tớ thậm chí còn chẳng biết nó có nghĩa là gì. Còn tin tưởng, tớ cũng không chắc. Các cậu chỉ cần biết, những gì tớ nói là thật. Rằng tớ và Nam, là hai anh em.

Dù cho căng tin rất ồn ào, dù cho mọi người xung quanh không ai nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, thì tụi nó lại nghe rất rõ từng chữ được thốt ra từ Sư Tử. Đầu của tụi nó như những cái máy lọc, đang cố lọc rõ những gì được truyền đến từ tai. Câu trả lời của Sư Tử rất mơ hồ, ít nhất là với tụi nó.

Nhìn mấy con mắt đang nhìn mình không rời, Sư Tử hơi cười. Nụ cười nhẹ nhàng ấy, không rõ là buồn hay vui. Đúng lúc đó thì tiếng chuông báo hết giờ chơi vang lên.

Tụi nó còn chưa biết có nên về lớp hay không thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Quay sang nhìn nhau một hồi, dường như biết không phải của tụi nó, cả đám đồng loạt quay sang Nhật Nam. Cuộc gọi đúng là đến Nam.

Nam thò tay vào túi, lấy ra cái điện thoại. Nhưng thay vì nhận cuộc gọi ngay, cậu lại nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiện số của người gọi. Sư Tử thấy vậy cũng nhìn vào. Đôi mắt của cô từ ngạc nhiên chuyển sang hệt như đang nhìn một thứ gì đó không đáng nhìn vậy.

– Anh về đây, ông ta không biết sao?

– Ừ. Anh không nói, nhưng cuối cùng vẫn tới tai ông ấy.

Nhật Nam nhíu mày một cái, rồi cũng quyết định nhận cuộc gọi. Cậu áp điện thoại vào một bên tai. Sư Tử, vốn đang ngồi yên cũng chồm tới, ghé tai nghe cuộc gọi.

Được một lúc, dường như cuộc gọi kia đã kết thúc, Nam bỏ lại điện thoại vào túi, thở dài một cái. Sư Tử chậm rãi leo xuống người cậu, rồi đứng lên. Nhật Nam sau đó cũng đứng dậy theo cô. Sư Tử quay người lại, nhìn tụi nó, hơi cười.

– Chúng ta sẽ nói chuyện này sau khi về nhà chung, được chứ? Vì Nam Nam cũng ở chung, nên sẽ có thời gian để nói chuyện thôi. Còn bây giờ, bọn tớ phải đi ngay.

– Đi đâu chứ?

Ma Kết thấy Sư Tử với Nhật Nam vừa dứt lời đang khoác tay nhau mà bước đi, lập tức lên tiếng hỏi. Sư Nhi quay lại nhìn cậu, nhưng không trả lời.

Tụi nó nhìn nhau một lúc, rồi đồng loạt đứng dậy đi về lớp. Tách biệt với tụi nó, hoặc có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều khiến tụi nó không quá để ý, nên chẳng đứa nó biết rằng Song Ngư với Thiên Yết vẫn còn ngồi yên tại chỗ. Nhưng đi một lúc, nhờ Tiểu Ngưu mà tụi nó cũng quay đầu lại, dù vậy lại bị Song Ngư và Thiên Yết đuổi khéo đi.

Song Ngư vẫn nằm dài trên bàn với cái vẻ bất cần đó, trong khi Thiên Yết từ bao giờ đã ôm lấy cái máy tính bảng của mình mà làm gì đó. Vẫn dán mắt vào cái máy tính bảng, Yết Ca lên tiếng hỏi bâng quơ.

– Mày nghĩ thế nào?

– Thế nào là thế nào?

Nằm dài trên bàn, Song Ngư vừa tay cầm cái muỗng trong ly kem đã tan thành nước của mình mà khuấy liên tục, vừa hỏi lại với điệu bộ không mấy quan tâm. Dù vậy, dường như hiểu rõ, Thiên Yết không hề tức giận như bình thường. Cậu vẫn không thèm rời mắt khỏi cái màn hình máy tính bảng của mình, cứ im lặng như thách thức sự kiên nhẫn của Song Ngư.

– Tao không biết.

Song Ngư vừa nói vừa úp mặt xuống bàn, đập một cái lên mặt bàn. Vẫn áp mặt sát mặt bàn như vậy, Song Ngư mở đôi mắt màu cafe của mình ra, nhìn xuống mặt bàn nhưng thực chất lại nghĩ không đâu. Nhưng ngay sau đó lại nhăn mặt lại, hai tay vô thức ôm lấy đầu.

– Càng nghĩ đến, càng đau, khó chịu lắm.

Thiên Yết vẫn cứ nhìn vào màn hình không rời, vẻ mặt bình thản không chút lo lắng cho thằng bạn. Cậu lên tiếng.

– Nhưng không phải là không có chuyện đó? Rằng Sư Tử là cô bé năm xưa?

Lập tức Song Ngư ngồi bật dậy, hai tay đập mạnh xuống bàn. Đôi mắt lạnh lùng của Song Ngư pha lẫn tia khó chịu.

– Nhưng Tử Nhi chết rồi. Mày cũng nghe mà. Với lại…

– Với lại với lại cái đầu mày! Mày nghe, chứ có thấy tận mắt không? Mày có dự đám tang của Tử Nhi không? Hả?

– Cái đó…

– Vậy làm sao mày biết cô ấy chết?

Song Ngư đành im lặng, tiếp tục nằm dài trên bàn.

Thiên Yết thở dài một cái, đồng thời đưa tay tắt luôn cái máy tính bảng, vứt đại trên bàn. Ngồi dựa ra sau lưng ghế, cậu nói bằng giọng khó chịu.

– Ở đây không nói rõ xuất thân của tên đó. Chỉ nói Vũ Nhật Nam là Trưởng bộ phận do Sư Tử điều hành, là cấp dưới của cô ấy.

Dứt lời, cậu lại ngồi bật dậy, đưa tay lấy ly nước trên bàn uống một hơi. Song Ngư ngồi đối diện, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn thằng bạn.

– Mày điều tra về cậu ta làm gì?

– Để xem Vũ Nhật Nam có nói dối hay không thôi.

Song Ngư cũng chẳng hỏi thêm. Cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ cách đó không xa. Cậu với Thiên Yết cũng chẳng có ý định tham gia mấy tiết học sắp tới, nói thẳng là cúp. Trong đầu Song Ngư cứ nghĩ mông lung mãi.

#Z

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.