Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 164: Ngươi khách sáo đi!


Chương trước Chương tiếp

Vì Cổ Lực Hãn rất coi trọng Quỷ Hầu cho nên doanh trướng cũng sát nhau, nghe thị vệ nói Mỹ Na Đạt vào lều của Quỷ Hầu thì cũng ngạc nhiên tới xem, ai ngờ vừa vào cửa thì thấy hai người đang đối chọi gay gắt, vì vậy cau mày hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vương”. Mỹ Na Đạt kéo tay hắn. “Ta muốn nhờ Quỷ sư khám bệnh cho Đáp khả”

“Hồ đồ”. Cổ Lực Hãn nghe vậy trách cứ. “Quỷ sư đã vất vả vì chiến sự, đâu có rảnh mà đến xem Đáp khả của ngươi”

“Ta thích hắn”. Mỹ Na Đạt ngày thường đã quen kiêu căng, không chịu buông tha. “Chỉ cần Quỷ sư đi xem, còn không bằng thời gian uống cạn một chén trà, có gì mà không được?”

“Đây không phải là vấn đề có thời gian hay không”. Cổ Lực Hãn kiên nhẫn nói. “Người nào làm việc đó, khiến Quỷ sư đi xem bệnh cho nam sủng, truyền ra thì còn thể thống gì?”

“Hắn không giống với những nam sủng khác”. Mỹ Na Đạt bướng bỉnh. “Những người còn lại tuỳ ý ngươi chém giết, nhưng người này ta muốn giữ lại!”

“Rốt cuộc là hạng người gì mà mới mấy ngày đã khiến ngươi mê thành như vậy?”. Cổ Lực Hãn đau đầu.

“Ta dẫn ngươi đi gặp hắn nhé?”. Mỹ Na Đạt nói. “Nhưng phải nói trước, sau khi gặp xong ngươi phải giúp ta chữa trị cho hắn”

“Thôi đi, về trước đi”. Cổ Lực Hãn phất tay. “Ta còn chuyện quan trọng muốn bàn với Quỷ sư”

“Còn khám bệnh thì sao?”. Mỹ Na Đạt chưa từ bỏ ý định.

“Đợi giải quyết xong chính sự, nếu có thời gian thì tính tiếp”. Cổ Lực Hãn nói có lệ. “Đi đi”

“Ngươi nói đó nha”. Mỹ Na Đạt xem như hắn đã đáp ứng. “Vậy lát nữa ta phái người tới đón Quỷ sư”

Cổ Lực Hãn thầm thở dài, sau khi nhìn theo bóng nàng ra ngoài thì xoay người nói với Quỷ Hầu. “Tỷ tỷ của ta từ nhỏ đã quen điêu ngoa, Quỷ sư thứ lỗi”

“Trên chiến trường, nữ nhân chỉ biết phá hỏng chuyện của nam nhân”. Quỷ Hầu lạnh lùng nói. “Nếu công chúa còn hồ đồ như vậy, Khả hãn hãy giam lỏng nàng đi”

“Nói thì dễ”. Cổ Lực Hãn lắc đầu. “Năm ấy nếu mẫu thân nàng không phái người giúp đỡ thì không có ta của ngày hôm nay. Hiện tại cô cô vừa qua đời, ta lại giam lỏng con gái nàng, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta nói là vong ân phụ nghĩa, đối với chúng ta có trăm hại mà không có lợi”

“Ít nhất hành vi phải kiềm chế một chút”. Quỷ Hầu phất tay áo. “Thời điểm mấu chốt như thế này mà còn phải nuôi mười mấy nam nhân trong quân doanh, sẽ trở thành trò cười trong mắt người Hán”

“Công chúa Mạc Bắc của ta, vì sao phải lấy tiêu chuẩn của người Hán ra đong đếm?”. Cổ Lực Hãn vốn chỉ muốn hoà giải, nhưng hiện tại lại bị những lời này khiến cho bất mãn. “Đừng nói là mười mấy nam nhân, dù cả trăm người cũng không phải chuyện to tát!”

Quỷ Hầu biết mình lỡ lời, vì vậy thức thời đổi đề tài. “Bước tiếp theo Khả hãn định tấn công như thế nào?”

“Ta định dùng hoả công”. Cổ Lực Hãn nói. “Hiện tại trời khô gió lớn, dùng dầu hoả sẽ có tác dụng lớn”

Quỷ Hầu cau mày. “Kế này chúng ta đã từng bàn rồi, nhưng quân Sở tường thành nguy nga, xây dựng bằng gạch đá, dầu hoả chưa chắc đã hữu hiệu”

“Vì vậy ta đã phái người vận chuyển mấy trăm cây gỗ từ phương Bắc tới”. Cổ Lực Hãn nói. “Thợ mộc đang chế tạo theo bản vẽ, sau này có thể bắn đạn hoả trực tiếp vào trong thành, hơn nữa còn có Oanh thiên lôi, trận này Mạc Bắc chắc chắn thắng”

“Vương”. Hai người đang nói chuyện thì Mỹ Na Đạt lại vội vã chạy vào.

“Chuyện gì?”. Cổ Lực Hãn hỏi.

“Người kia hộc máu”. Mỹ Na Đạt trong mắt lo âu. “Nếu không xem bệnh, ta sợ hắn sẽ chết”

Cổ Lực Hãn nhìn Quỷ Hầu. “Việc này phải chờ Quỷ sư rảnh rỗi”. Dù chưa đáp ứng rõ ràng nhưng cũng không có ý định cự tuyệt.

“Ta đi xem”. Quỷ Hầu thoả hiệp. Có một câu Cổ Lực Hãn nói đúng, vào thời khắc mấu chốt thì càng ít rối loạn càng tốt. Dựa theo tính cách điêu ngoa của Mỹ Na Đạt, nếu Đáp khả này chết rồi sợ rằng sẽ quấy rối một hồi lâu. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng xem như đền bù lại việc mình vừa lỡ lời lúc nãy.

“Làm phiền”. Sắc mặt Cổ Lực Hãn quả nhiên dịu đi không ít.

Trong lòng Mỹ Na Đạt vui sướng, kéo Quỷ Hầu chạy về doanh trướng của mình.

“Tiên sinh”. Thẩm Thiên Lăng nằm sấp bên giường, khoé mắt đỏ bừng, rõ ràng vừa khóc hết nước mắt.

Tần Thiếu Vũ vẫn nằm trên giường, sắc mặt rất yếu ớt.

Giằng co từ sáng sớm, hiện tại đã là buổi trưa. Trên bàn bày cơm nước nóng hổi, đang toả hương xung quanh. Bụng Thẩm tiểu thụ bắt đầu kêu, bởi vì diễn kịch rất hao phí thể lực, nhưng cũng không thể chạy qua ăn, thật cực kì tra tấn!

“Sao rồi?”. Mỹ Na Đạt mang Quỷ sư vào lều.

“Vẫn vậy, cứ ho ra máu”. Giọng Thẩm Thiên Lăng nghẹn ngào.

Tần Thiếu Vũ nhìn lướt qua Quỷ Hầu, chỉ thấy hắn rất xấu xí, không giống người Mạc Bắc, ngược lại khá giống người phương nam.

“Vị này là Quỷ sư Mạc Bắc”. Mỹ Na Đạt giới thiệu. “Là Vu sư nổi tiếng, nhất định có thể trị hết bệnh cho Cao công tử”

“Thật sao?”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng vui mừng, nhanh chóng nhường vị trí.

“Đương nhiên là thật”. Mỹ Na Đạt an ủi Tần Thiếu Vũ. “Ngươi chỉ cần dưỡng cho tốt, vương đã đáp ứng ta, sau này sẽ đích thân phong ngươi làm Đáp khả thứ 18”

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ vẫn tái nhợt, ngũ quan lại khó thấy tan băng, mỉm cười với Mỹ Na Đạt. Trong lòng Thẩm tiểu thụ lập tức cảnh giác, ghen tuông chảy tràn như sông ra biển. Rõ ràng giả bộ lãnh khốc là được rồi, sao còn đột nhiên cười một cái, thật đáng ghét! Đã vậy còn cười như một đoá hoa bách hợp mong manh đẫm sương sớm khiến người ta yêu thương! Nếu Mỹ Na Đạt nhịn không được mà nhào tới thì làm sao bây giờ, ngươi là nam nhân của ta!

“Quỷ sư thấy thế nào?”. Mỹ Na Đạt rõ ràng cũng bị nụ cười của Tần Thiếu Vũ khiến cho nhộn nhạo, vì vậy giục Quỷ Hầu.

Quỷ Hầu mở mí mắt Tần Thiếu Vũ ra xem một chút, sau đó nói. “Không có chuyện gì lớn, uống vài chén thuốc, mấy ngày nữa là có thể thành thân”

“Thật sao?”. Mỹ Na Đạt vui mừng.

“Thành thân vẫn nên chờ một thời gian thì hơn”. Thẩm Thiên Lăng nói thầm. “Tiên sinh nhà ta rõ ràng bệnh nặng như vậy, không thể để cho mệt được”

“Hử?”. Sắc mặt Quỷ Hầu băng lãnh, trừng Thẩm Thiên Lăng. “Ngươi đang hoài nghi ta sao?”

“Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng vội lắc đầu. “Sao ta dám”

“Hừ”. Quỷ Hầu phất tay áo đứng dậy, gọi ra bên ngoài. “Tiểu Sơn”

“Sư phụ”. Một thiếu niên chạy vào. “Ngài tìm ta?”

“Ta kê đơn, mỗi ngày ngươi đúng hẹn đưa tới cho vị công tử này”. Quỷ Hầu nói. “Nhớ đừng để lỡ việc vui của công chúa”

Việc vui em gái ngươi! Thẩm tiểu thụ thầm giơ ngón giữa! Hắn chỉ có thể làm việc vui với ta!

“Vâng”. Thiếu niên vội mài mực, Quỷ Hầu cầm bút lên viết đơn thuốc, sau đó buông bút xuống hỏi. “Công chúa còn việc gì nữa không?”

“Hết rồi”. Mỹ Na Đạt vui sướng không kiềm hãm được. “Đa tạ Quỷ sư”

“Công chúa khách khí”. Quỷ Hầu vẻ mặt vô cảm. “Nếu không có chuyện gì khác, tại hạ cáo từ”

“Ta tiễn Quỷ sư”. Mỹ Na Đạt đương nhiên biết hắn không vui, nhưng dù sao cũng chịu ra tay giúp đỡ, mình nên cho hắn một ít mặt mũi.

Hai người ra ngoài doanh trướng, chỉ để lại thiếu niên đứng bên bàn cố gắng thổi đơn thuốc, muốn mực mau khô một chút.

Thẩm Thiên Lăng tới gần nhìn một chút, chỉ thấy trên toa viết mấy chữ rồng bay phượng múa, cơ bản một chữ cũng không nhìn ra, vì vậy cảm thán đại phu đều do một hệ thống đào tạo ra, không phân biệt hiện đại hay cổ đại, viết chữ nào chữ nấy y như gà bới.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ lập tức mang thuốc tới”. Thấy Thẩm Thiên Lăng đứng bên cạnh xem, thiếu niên chỉ nghĩ hắn sốt ruột nên an ủi.

Nghe hắn nói chuyện lưu loát, Thẩm Thiên Lăng hơi bất ngờ. “Ngươi không phải người Tây Vực ư?”

“Ừ”. Thiếu niên cười cười. “Ta theo sư phụ đến Mạc Bắc, lúc trước vẫn ở Tây Nam”

“Ngươi là đồ đệ của Quỷ sư ư?”. Thẩm Thiên Lăng lộ ra vẻ mặt hâm mộ. “Chắc cũng biết rất nhiều phép tiên”

Thiếu niên lắc đầu. “Ta chỉ là người giúp việc, thường ngày phụ trách hái thuốc và sắc thuốc, làm gì có cơ hội học phép tiên”

Phụ trách hái thuốc? Thẩm tiểu thụ cười tít mắt nhìn hắn. “Ngươi tên gì vậy?”

“Tiểu Sơn”. Chắc khó thấy được một người bằng tuổi và cùng thân phận ở quân doanh, thiếu niên cũng không bài xích hắn, thậm chí còn có chút thân thiết. “Còn ngươi?”

Thẩm Thiên Lăng lưu loát nói. “Ta là Thổ Hào”. Còn cao hơn một bậc so với Cao Phú Suất, thật sảng khoái!

Tần Thiếu Vũ nằm ở trên giường, mơ hồ có dấu hiệu lăn ra cười.

Tiểu Sơn cũng cười ra tiếng. “Tên gì kì vậy”

“Không còn cách nào khác, nhà ta nghèo, cha mẹ muốn đặt tên khí phách một chút”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói. “Ngươi tới đây bao lâu rồi?”

“Hơn hai năm”. Tiểu Sơn nói. “Lúc trước ta vẫn cùng sư phụ ở Tây Nam, sau đó có người mời nên cùng đến nơi này”

“Vậy bình thường ngươi nhất định rất buồn chán”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Xung quanh đều là cát, không có ai cùng chơi”

“Ừ, nhưng cũng không còn cách nào khác”. Tiểu Sơn gấp đơn thuốc cất vào trong tay áo. “Ta phải đi sắc thuốc, lát nữa sẽ quay lại”

“Làm phiền”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn theo hắn ra khỏi lều.

“Thổ Hào”. Tần Thiếu Vũ ở trên giường gọi.

“Gì chứ?”. Thẩm Thiên Lăng xoay người, cực kì hung dữ. “Lần sau không được cười lung tung với người khác”

“Cười cũng không cho nữa”. Tần Thiếu Vũ phàn nàn. “Phu nhân ngày càng dữ”

“Khi không sao lại cười, ngươi cũng không phải thằng hề đầu thôn”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn. “Nhớ chưa?”

Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng, cúi đầu hôn một cái.

“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương đẩy ra. “Coi chừng bị người ta thấy”

“Kệ”. Tần Thiếu Vũ nhéo tay hắn. “Muốn hôn ngươi”

Muốn hôn cũng không thể tuỳ tiện! Thất bại trong gang tấc thì làm sao bây giờ? Thẩm Thiên Lăng ngồi bên giường hỏi. “Ngươi thấy tiểu Sơn thế nào?”

“Không tốt”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc. “Thua xa Lăng nhi, thậm chí dáng dấp hắn ra sao ta cũng không nhớ”

Thẩm Thiên Lăng tát vào mặt hắn. “Nghiêm túc một chút”

Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Thiên Lăng, trên mặt tràn ngập ý tứ “không cho hôn thì thôi, nói lời tâm tình cũng bị đánh, ta thật uất ức”.

Đừng tuỳ tiện học vẻ mặt này của con trai ngươi! Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.

“Hôn một chút”. Tần Thiếu Vũ ra điều kiện.

Thẩm Thiên Lăng cực kì muốn bóp mặt hắn gào lên.

Nhưng Tần cung chủ rất kiên trì, vẻ mặt kiên quyết không gì sánh được.

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài hít sâu một hơi, cúi đầu hôn thật nhanh lên mặt hắn. “Hiện tại có thể nói được chưa?”

Trong mắt Tần Thiếu Vũ đầy hoang mang. “Nói gì?”



Thẩm Thiên Lăng đã tuyệt vọng với nam nhân của hắn, vô lực nói. “Ngươi thấy tiểu Sơn thế nào?”

“Ngươi thấy thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

“Không tệ”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Hơn nữa lại thân thiện”

“Thử trò chuyện với hắn xem?”. Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo tay Thẩm Thiên Lăng. “Hắn không đề phòng ngươi, nhưng cũng không cần nóng vội, hỏi được bao nhiêu hay bấy nhiêu”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Để ta thử xem”

Hai người đang nói chuyện thì Mỹ Na Đạt vén rèm vào. Thẩm Thiên Lăng đã phát triển đến tình trạng vừa nhìn thấy nàng đã đau đầu, nhưng không thể siết thành nắm đấm gào thét, cho nên đành phải nuốt những lời muốn nói xuống bụng, cực kì khổ sở.

“Sao còn chưa sắc thuốc xong?”. Mỹ Na Đạt cau mày. “Cái đồ vô dụng”

Thẩm Thiên Lăng thầm giơ lên ngón giữa. Có cần gấp như vậy không, nam nhân của ta sẽ không thành thân với ngươi đâu, ngươi nên hết hi vọng đi!

“Hiện tại nghỉ ngơi một chút đi”. Mỹ Na Đạt ngồi bên giường. “Ta tìm thợ may, tối nay sẽ đo đạc may mấy bộ đồ mới cho ngươi, thuận tiện làm đồ cưới cho chúng ta luôn”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy trợn mắt. “Công chúa định chừng nào thì thành thân với tiên sinh nhà ta?”

Mỹ Na Đạt nói. “Đương nhiên càng sớm càng tốt”

Đương nhiên cả nhà ngươi! Thẩm tiểu thụ vẻ mặt thê lương. “Nhưng tiên sinh nhà ta thân thể yếu ớt, nếu vội vã thành thân sợ rằng nhìn được mà không dùng được”

Tần Thiếu Vũ: …

“Xấu xa”. Mỹ Na Đạt chán ghét nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Loại chuyện này thế mà không biết xấu hổ nói ra miệng giữa ban ngày ban mặt!”

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng, ngươi ngủ với mười mấy nam nhân cũng không xấu xa, ta chỉ nói một câu thì xấu xa ư, có biết lý lẽ không?

“Không ngờ ngươi biết thật nhiều”. Mỹ Na Đạt quan sát hắn. “Ai dạy ngươi những thứ này? Tiên sinh của ngươi ư?”

“Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng vội lắc đầu. “Tiên sinh nhà ta rất ngượng ngùng, bình thường nhìn thấy nữ nhân sẽ đỏ mặt!”. Cực kì lưu loát và chân thật!

“Thật sao?”. Mỹ Na Đạt hứng thú. “Chẳng lẽ hắn còn chưa chạm qua nữ nhân?”

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc gật đầu. “Tiên sinh nhà ta cái gì cũng không biết”

“Cũng không sao”. Mỹ Na Đạt nói. “Ma ma của ta sẽ dạy hắn”

Vị nữ thí chủ này, ngươi đừng cố chấp như thế! Thẩm Thiên Lăng thầm hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục hướng dẫn từng bước. “Hay đợi Khả hãn đánh vào Trung Nguyên thì công chúa hãy thành thân với tiên sinh nhà ta? Người Hán bọn ta gọi là song hỉ lâm môn, là chuyện rất may mắn, còn được ông trời phù hộ, quả thật chính là ân huệ trời cho!”

“Phải không?”. Trong mắt Mỹ Na Đạt có chút thoả hiệp.

“Đúng vậy!”. Thẩm Thiên Lăng vội gật đầu. Chỉ cần ngươi đừng thành thân với nam nhân của ta ngay ngày mai, tất cả đều có thể thương lượng.

“Công chúa”. Có binh lính Mạc Bắc bên ngoài nói. “Đáp khả 16 khóc đòi treo cổ”

Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng cứng ngắc, dùng sức siết chặt bàn tay.

Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hình như rất tức cười.

“Treo cổ?”. Mỹ Na Đạt giật mình. “Vì sao?”

Binh lính Mạc Bắc nói. “Hắn nói hắn tới chưa được vài ngày thì công chúa đã tìm Đáp khả mới, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa”

“Hồ đồ”. Mỹ Na Đạt nghe vậy cau mày, xoay người ra khỏi lều.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ngươi xem, có người treo cổ vì ngươi”

“Mỹ Na Đạt rất muốn sớm thành thân với ta”. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm tiểu thụ giận. “Có cần nhấn mạnh thêm một lần không?”

“Đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi”. Tần Thiếu Vũ ngồi dậy tựa bên giường. “Dù là tìm Quỷ sư hay thợ may, đều có thể thấy nàng rất gấp”

“Rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng lầm bầm.

“Nhưng nàng lại bị đề nghị song hỉ lâm môn của ngươi lung lạc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Kể ra thì lý do này của ngươi rất nhảm”

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhất thời không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn ngươi cưới nàng ư?

Thật đáng ghét.

“Nếu ngươi là Mỹ Na Đạt, trong lòng rất muốn thành thân với ta, dưới tình huống nào mới chịu đáp ứng đề nghị không có bao nhiêu sức thuyết phục này?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, có chút không ứng đối kịp.

“Khả năng lớn nhất chính là đề nghị này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến hôn sự”. Tần Thiếu Vũ giải thích. “Nói cách khác, nàng nhận định rằng Cổ Lực Hãn không bao lâu nữa sẽ đánh vào Trung Nguyên, cho nên mới thấy đề nghị song hỉ lâm môn cũng rất có khả năng”

“Nhưng chiến sự đã kéo dài lâu như vậy, hai bên vẫn không có tiến triển gì nhiều”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Vì sao Mỹ Na Đạt lại tự tin như thế?”

“Cái này phải nhờ vào ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng >_



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất. Đừng ngại chia sẻ với chúng tôi bất kỳ điều gì. Chúng tôi đang lắng nghe!