Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 102: Đi sâu vào trong cung gặp phụ nhân độc ác
"Hoàng hậu nương nương, nô tì thấy hình như tiểu thư Tần gia và Tam hoàng tử không vừa mắt nhau!"
Ỷ Cầm rót cho hoàng hậu một ly trà nóng, sau đó nhẹ nhàng nâng lên đưa cho hoàng hậu.
Hoàng hậu cầm lấy ly trà sứ men xanh, thổi thổi lá trà nổi ở trên mặt nước, sau đó chậm rãi uống một ngụm, mới lạnh lùng nói: "Vậy cho nàng vào cung, nhìn bọn hắn phản ứng thế nào!"
Nói xong đặt ly trà ở trên bàn, trong đôi mắt bà ta lộ ra một chút ngoan độc.
Lần này nhất định phải trừ khử bọn họ, chỉ có như vậy, con trai của bà ta mới có thể thành công đăng cơ ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Tuy rằng hiện tại thân thể hoàng thượng khá tốt, nhưng mà tuổi của hoàng thượng đã lớn. Hơn nữa có vài hoàng tử đều đã trưởng thành, trong tay lại nắm giữ binh quyền nhất định. Hơn nữa sau lưng hai người bọn họ còn có Trịnh gia ủng hộ.
Hoàng hậu không rõ, vì sao Hiền phi lại nuôi dưỡng đứa nhỏ của người khác dưới gối của mình, dù sao nàng ta cũng đã có đứa nhỏ của chính mình, nhưng lại để người Trịnh gia giúp đỡ Mộ Thành Hi. Chẳng lẽ nàng ta nhìn trúng Mộ Thành Hi?
Bà ta và Hiền phi cùng đồng thời vào cung, hai người vừa vào cung đã bắt đầu đấu nhau, đấu nhiều năm như vậy, bà ta vẫn dẫm nát Hiền phi dưới chân. Bà ta không tin Hiền phi có thể đấu thắng bản thân, bà ta càng không tin nhi tử của mình không thể làm hoàng thượng.
"Nô tì tuân mệnh!" Ỷ Cầm hơi cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng mà lui đi ra ngoài.
Đầu mùa xuân, vạn vật lại bắt đầu sinh sôi. Chim chóc hót, hoa nở rộ. Thời tiết như vậy, không ít phu nhân đều sẽ mời vài phu nhân có quan hệ tốt, về trong nhà tụ tập.
Thời điểm ý chỉ của hoàng hậu đưa đến Tần phủ, đã là buổi chiều. Tần Lương mang theo tất cả mọi người trong nhà, đến đại sảnh nghênh đón ý chỉ, khi nghe thấy hoàng hậu đặc biệt mời hai tỷ muội Tần Tuyết Như và Tần Thư Dao tiến cung dạo chơi, nhịn không được nhíu chặt hai hàng lông mày.
Đợi sau khi tiễn bước công công đưa ý chỉ đến, Tần Lương giữ một mình Tần Thư Dao ở lại.
Hoàng hậu là người thế nào, Tần Lương không biết rõ ràng lắm. Nhưng mà trước kia hoàng hậu chưa từng hạ ý chỉ mời bọn họ tiến cung, cho dù là Tần Tuyết Như có quan hệ tốt với Mộ Phương Hoa, hoàng hậu cũng chưa từng mời nó một lần.
Mà lần này hoàng hậu bỗng nhiên hạ ý chỉ, cũng là sau khi Tần Thư Dao trở về từ núi Phi Phượng, hơn nữa Tần Thư Dao còn từng biến mất một buổi tối. Mặc dù có Trịnh Anh Anh làm chứng, nhưng mà Tần Lương luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Con từng đắc tội Hoàng hậu nương nương?" Tần Lương ngồi ở trên một cái ghế thái sư khắc hoa văn đỏ thẫm, trầm giọng hỏi.
Trong lòng Tần Thư Dao thoáng qua một ít lo lắng, xem ra người phụ thân này vẫn lo lắng cho nàng.
"Chưa từng, chỉ là Bát công chúa luôn bất hòa với con!" Tần Thư Dao trả lời chi tiết.
Tần Lương nhíu mày, đương nhiên ông ta biết Mộ Phương Hoa điêu ngoa tùy hứng, mà hoàng hậu lại luôn yêu thương. Ông ta không hỏi nhiều nữa, chỉ bảo nàng cố gắng chiếu số bản thân mình, còn nói một ít cấm kỵ trong cung.
Bên trong Hoàng cung, xung quanh đều đủ loại hoa cỏ, chỉ là những hoa cỏ này không quý báu như trong Ngự Hoa Viên.
Lần này cùng tiến cung, ngoại trừ hai tỷ muội Tần gia, còn có hai tỷ muội Trịnh gia.
Trịnh Anh Anh luôn có quan hệ tốt với Tần Thư Dao, tuy rằng ngày ấy ở bên trong miếu đổ nát, Trịnh Anh Anh sinh ra vẻ chán ghét với Tần Thư Dao. Nhưng mà đó cũng chỉ trong nháy mắt rồi biến mất, dù sao đó cũng là bởi vì sống chết trước mắt.
Hoàng hậu và Hiền phi cũng đã sớm chờ ở Ngự Hoa Viên, trong Ngự Hoa Viên ngoại trừ có không ít loại hoa cỏ trân quý, còn có một ngôi đình hóng mát, hai người Hoàng hậu và Hiền phi ngồi ở bên trong đình hóng mát.
Hai tỷ muội Tần gia và hai tỷ muội Trịnh gia đều cùng tiến cung, cho nên bốn người đều cùng nhau cúi người thi lễ với Hoàng hậu và Hiền phi.
Vẻ mặt Hoàng hậu dịu dàng và hiền thục: "Nhanh đứng lên đi!"
Khóe miệng Hiền phi cũng khẽ nhếch cười, hơi vuốt cằm.
Tính tình của Trịnh Anh Anh thoải mái, nàng cười tiến lên trên một bước: "Hoàng hậu nương nương, hôm nay chơi cái gì vậy?"
Trịnh Uyển Uyển vội vàng kéo ống tay áo của Trịnh Anh Anh, sau đó oán trách nói: "Đừng không quy củ như vậy!"
"Không sao. Đã gọi các ngươi đến chơi, đương nhiên không cần quy củ gì đó!" Hoàng hậu cười phất phất tay.
Lúc này, Mộ Phương Hoa cũng mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt thêu trăm hoa chạy tới, theo bước chạy của nàng ta, làn váy trên người nàng ta cũng nhẹ bay, càng thêm sinh động và hoạt bát.
"Mẫu hậu, sao người không gọi Phương Nhi vậy!" Mộ Phương Hoa dựa vào trong lòng Hoàng hậu, làm nũng nói.
Hoàng hậu sủng nịch vuốt vuốt tóc của Mộ Phương Hoa, cười nói: "Không phải là mẫu hậu đã sớm phái người đi mời con rồi sao, chỉ không ngờ con không ở trong cung của mình, lại chạy đi chỗ khác!"
Mộ Phương Hoa bĩu môi, không nói nữa, đợi sau khi thấy rõ người trước mắt, không khỏi nhíu mày, không vui nói: "Sao nàng ta cũng tới vậy!"
Hoàng hậu chỉ nhíu đầu mày, lạnh lùng nói: "Phương Nhi, không thể vô lễ như vậy!"
Chẳng qua là khẽ quát, không có một chút uy nghiêm nào.
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức lôi kéo tay Tần Tuyết Như, nói: "Ngươi vào cùng mà không nói cho ta một tiếng nào cả."
Đều là hai tỷ muội, đối xử lại kém nhiều như vậy. Tần Thư Dao bắt đầu có chút hoài nghi, không phải là nhân phẩm có vấn đề chứ.
Sắc mặt Tần Tuyết Như có chút tái nhợt, hình như gầy không ít, nàng ta chỉ cúi người thi lễ: "Dân nữ nghĩ ở trong cung cũng sẽ gặp được công chúa, cho nên mới không phái người khác đi thông báo!"
Thời gian trước, Tần Tuyết Như bởi vì bị người hạ độc, mà đau mấy ngày mấy đêm, chỉ là cuối cùng cũng không bắt được người hạ độc.
Hơn nữa lần yến hội đó đều là một tay Ngô thị quản lý, tuy rằng hiện tại chuyện trong phòng bếp đều là Tần tam phu nhân Lại thị một tay quản lý, nhưng mà ngày đó lại đều có người Ngô thị tín nhiệm trông coi. Cho nên Lại thị không chịu một chút trách nhiệm nào, điều này làm cho Ngô thị càng thêm buồn bực.
Mộ Phương Hoa cũng nhìn ra thân thể của Tần Tuyết Như không tốt, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Chẳng qua là vài ngày không gặp sao lại biến thành bộ dạng này!"
Tần Tuyết Như nhìn thoáng qua Tần Thư Dao theo bản năng, nàng ta biết bản thân trúng độc chắc chắn có liên quan đến Tần Thư Dao, chỉ tiếc nàng ta không tìm ra được một chút chứng cứ nào.
Có lẽ là ánh mắt Tần Tuyết Như quá mức rõ ràng, Mộ Phương Hoa lập tức quát Tần Thư Dao: "Có phải ngươi hạ độc hại nàng không?"
Lời này vừa nói ra, Hoàng hậu lập tức nghiêm mặt quát: "Phương Nhi không được hồ nháo!"
Tần Thư Dao hơi cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất: "Vì sao công chúa khó xử dân nữ khắp nơi, tam muội bệnh nặng, lòng dân nữ cũng nóng như lửa đốt vậy, làm sao có thể hại muội ấy chứ!"
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng, vốn đang muốn nói tiếp, nhưng mà lại bị hoàng hậu trừng mắt, nuốt lời muốn nói trở về lại trong bụng.
Lúc này Hiền phi vốn luôn lẳng lặng ngồi ở một bên, cũng mở miệng nói: "Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, gọi các ngươi đến cũng là muốn cho các ngươi đến giải sầu, cãi lộn như vậy, nếu như bị Hoàng thượng biết, lại muốn trách cứ rồi!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa đều có chút khó coi, Mộ Phương Hoa đang muốn nói ra những từ độc ác, hoàng hậu lại nhanh hơn nàng ta một bước.
"Muội muội nói đúng vậy. Chỉ là Bản cung nghe nói, Ngũ hoàng tử cấu kết với vị Tần đại cô nương này, không biết Hiền phi có biết việc này không!"
Đây chính là cố tình gây chuyện!
Tần Thư Dao lập tức quỳ xuống, vẻ mặt hoảng sợ: "Hoàng hậu nương nương, dân nữ và Ngũ hoàng tử chỉ quen biết mà thôi!"
Không nghĩ tới câu đầu tiên mà hoàng hậu nói là muốn mạng của Tần Thư Dao!
Hiền phi khẽ nhíu mày, xem ra hôm nay hoàng hậu gọi những người này tới, chẳng qua là muốn ra oai phủ đầu với bà mà thôi.
Bà cầm lấy ly trà trên bàn đá, sau đó chậm rãi uống một ngụm, lại khẽ cười nói: "Hoàng hậu nương nương, nghe đồn từ đâu thế? Đợi lát nữa Hi Nhi đến, thần thiếp cũng phải hỏi một chút!"
Hoàng hậu biết Hiền phi đều luôn hi vọng Trịnh Uyển Uyển gả cho Mộ Thành Hi, dù sao tính tình của Mộ Thành Hi có chút không tốt, mà Trịnh Uyển Uyển lại dịu dàng hiền thục, tính tình của hai người lại vừa khéo bổ sung cho nhau.