Đẳng Cấp Quý Cô
Chương 26: Trở về bên nhau 2
Thang Mẫn cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, quyết định buông xuôi: “Được rồi, cô đi làm đi, nhưng nếu xảy ra bất trắc, phải lập tức cho tôi biết.”
Hiểu Khiết gật đầu, đứng dậy khẽ cúi chào, rời đi.
Thang Mẫn nhìn bóng lưng cô mà thầm ngưỡng mộ: Cô ấy cứng rắn hơn mình nghĩ.
Tan tầm, phòng họp của trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải vẫn sáng đèn, nhân viên phòng kế hoạch có mặt đầy đủ.
Hiểu Khiết lên tiếng: “Mục đích cuộc họp hôm nay là hy vọng các bạn cùng đưa ra suy nghĩ về vấn đề thiếu hàng hiện nay tại SSP Week, cùng xem xét phương án giải quyết.”
Thang Tuấn nói: “Tôi muốn nghĩ một góc độ khác, nếu hiện tại không thể lấy được hàng hóa theo giá nhập và số lượng đặt hàng thông thường. Tại sao chúng ta không nghĩ ra một lý do chính đáng để vừa có thể kéo dài việc xuất hàng, đồng thời vẫn khiến khách hàng vui lòng đặt đơn?”
Mọi người nhìn nhau, vẫn chưa hiểu.
Tố Tố hình như đã nhìn ra ý tưởng của Thang Tuấn, “Có phải giống như bán đấu giá trực tuyến, họ đều đợi người mua đặt hàng xong mới yêu cầu sản xuất, đồng thời ghi chú phải đợi một tháng, người tiêu dùng cũng đồng ý, cái này gọi là... gọi là…”
Hai mắt Hiểu Khiết sáng bừng, nhìn Thang Tuấn, đồng thanh: “Đặt hàng trước.”
Tố Tố vui vẻ: “Đúng, đúng, đúng, chính là đặt hàng trước.”
Hiểu Khiết và Thang Tuấn cùng mỉm cười.
Những người khác vẫn hồ nghi, lần lượt lắc đầu.
Thang Tuấn giải thích, “Cũng theo cách ấy, nếu thiếu hàng là nhược điểm thì với chính sách ‘đặt mua mỹ phẩm’, nó hoàn toàn có thể thành ưu điểm. Thực tế đây chính là kế hoãn binh của chúng ta.”
Bây giờ cả phòng mới vỡ nhẽ, đều tán đồng.
Trịnh Phàm lên tiếng: “Với cách này, khách hàng không chỉ nhận ưu đãi của dịp lễ, mà còn sở hữu loại mỹ phẩm mới nhất. Chắc chắn họ sẽ hài lòng.”
Hiểu Khiết suy nghĩ một lát, “Phương thức đặt mua phải nhằm trúng vào nhóm khách hàng mục tiêu, tức là khách SSP và WIP. Số lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ nhanh hơn bán lẻ.”
Tiết Thiếu tán đồng, “Đúng thế, chiều nay tôi có nghiên cứu mức doanh thu của Hoàng Hải hai năm trở lại, phát hiện khách SSP đã chiếm 30% đến 40%.”
Tố Tố cảm thán: “Phải phải, cách thức mua hàng cứ giống như chuồn chuồn đạp nước, thật đáng sợ.”
Thang Tuấn nhìn tài liệu, như phát hiện ra vấn đề, đứng dậy đưa cho mọi người, “Chính xác, khách hàng thuộc tầng lớp thượng lưu dù có sức mua đáng kể nhưng thường mù quáng chạy theo trào lưu, không để tâm nó có hợp hay không, cuối cùng hàng hóa cao cấp chất đầy nhưng không thể phối được với nhau.”
Trịnh Phàm tiện miệng nói: “Tiền thì nhiều mà sao không bỏ ra mời stylist chứ?”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết đều quay sang Trịnh Phàm, cô chột dạ: “Sao thế? Tôi nói sai à?”
Thang Tuấn đáp: “Cô không nói sai, mà là nói quá có lý.”
Hiểu Khiết đưa ra kết luận, “Chúng ta có thể mời những stylist đến cung cấp dịch vụ cho khách SSP, từ chọn mỹ phẩm, quần áo đến trang sức, túi, giày, kiểu tóc. Thậm chí có thể cung cấp dịch vụ tại nhà.”
Hai người nhìn nhau, quả nhiên có sự hỗ trợ của đối phương, rất nhiều ý tưởng nảy sinh.
Cả phòng thi nhau tán đồng.
“Tốt quá rồi!”
“Chủ nhiệm và giám đốc, chiêu này cao tay đây.”
Hiểu Khiết hài lòng gật đầu, bắt đầu phân công, “Giờ quyết định thế này nhé. Tố Tố, chị lấy danh sách khách hàng SSP ra đây, tiến hành phân loại đơn giản. Tô Lợi, cô viết những ý tưởng vừa rồi ra, tóm tắt đơn giản và gửi cho phòng truyền thông. Trịnh Phàm phụ trách liên lạc với những nhà thiết kế, stylist có tiếng, lập danh sách yêu cầu cho khách hàng SSP lựa chọn. Chủ nhiệm Thang…” Cô nhìn anh, nghiêm túc, “Anh có nhiệm vụ hỗ trợ, mọi người gặp phải khó khăn gì, xin hãy báo ngay cho tôi biết.”
Thang Tuấn gật đầu.
Hiểu Khiết nói: “Thời gian có hạn, mong các bạn cố gắng hoàn thành sớm nhiệm vụ!”
Tiết Thiếu hỏi: “Giám đốc Lâm, còn tôi thì sao? Tôi chưa được giao nhiệm vụ.”
Hiểu Khiết đáp: “Đương nhiên không thể thiếu anh rồi, nhiệm vụ của anh quan trọng nhất đấy, nếu không thì sao thể hiện được vai trò trưởng nhóm. Anh có trách nhiệm hỗ trợ Thang Tuấn hoàn thành đề án cứu vãn SSP Week. Hy vọng hai người hợp tác mật thiết!”
Tiết Thiếu bối rối gật đầu.
Tất cả đều mừng rỡ, coi như trút được tảng đá nặng trong lòng, lần lượt cầm tài liệu ra về.
Thang Tuấn đứng lên, Hiểu Khiết đi tới, gọi anh một tiếng, muốn nói chuyện.
Đúng lúc này Sở Sở vui vẻ đi vào, “Thang Tuấn.” Cô nhìn xung quanh, “Các anh họp xong rồi à? Đã hẹn đi ăn tối mà.”
Thang Tuấn mỉm cười, dọn đồ ở trên bàn, “OK, đợi anh một lát, anh phải xem lại kế hoạch stylist đã.”
Hiểu Khiết giả vờ như không có chuyện gì, “Ngày mai trước giờ làm đưa cho tôi cũng được.”
Thang Tuấn thu dọn xong, cùng Sở Sở rời đi. Hiểu Khiết nhìn theo bóng hai người họ, chợt thấy buồn bã.
Năm quý bà trung niên nằm dọc thành một hàng trên những chiếc ghế massage, nhân viên nail đang chăm sóc móng chân cho họ. Đột nhiên, tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên.
Các quý bà đều thấy thật trùng hợp, đưa mắt nhìn nhau, cầm điện thoại lên, bật cười kinh ngạc.
Quý bà A báo tin vui, “Spirit Hoàng Hải đưa ra hình thức đặt trước mỹ phẩm cho một năm này.”
Quý bà B, C, D, E vung vẩy chiếc điện thoại, đồng thanh: “Tôi cũng nhận được rồi.”
Quý bà A nói: “Đặt mua trước hẳn một năm, mỗi quý đều có thể lấy được sản phẩm mới ra mắt, xem ra hình thức hay ho đấy.”
Các quý bà đều gật đầu tán đồng, châu vào thảo luận.
Trong một phòng trà, ba quý bà khác tụ tập uống trà chiều.
Đột nhiên, điện thoại đồng loạt đổ chuông, báo có tin nhắn. Họ xem xong cũng kinh ngạc gật gù.
Quý bà A: “Mọi người đã biết hình thức đặt mua trước mỹ phẩm của Spirit Hoàng Hải chưa?”
Quý bà B: “Nghe nói nếu là khách hàng SSP còn được dịch vụ hậu mãi cố vấn thời trang.”
Quý bà C: “Oa, tôi đang đau đầu không biết kết hợp thế nào ba cái váy Prada mới mua. Phải đến Hoàng Hải ngay mới được!”
Các quý bà hớn hở đứng lên thu dọn, đến chỗ lễ tân thanh toán.
Trên chiếc xe đen có rèm che, quý bà sang trọng ngồi ở hàng ghế sau, vui vẻ trò chuyện điện thoại.
“Tôi đang định đến Spirit Hoàng Hải, chị cũng thế à?” Phát hiện ra xe bạn phía trước, “Tôi thấy xe chị rồi, lát nữa gặp nhau nhé!”
Hai chiếc xe cùng phóng về một phía.
Trong phòng SSP của Spirit Hoàng Hải, người ra người vào tấp nập, nhân viên phục vụ cầm bảng số liệu điền giúp các quý bà. Tố Tố cũng phải đến phòng SSP phục vụ.
Diệp phu nhân, mẹ của Diệp Lượng đang ngồi trên sofa, đưa bảng hỏi đã điền xong cho Tố Tố.
Tố Tố xác nhận lại: “Diệp phu nhân đặt mua một năm loại mỹ phẩm dòng Estee Lauder Platinum và La Mer, bà thanh toán trước toàn bộ nên chúng tôi sẽ cung cấp thêm dịch vụ cố vấn thời trang, xin hỏi bà thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”
Diệp phu nhân mỉm cười, lôi từ trong ví ra chiếc thẻ đen, đưa cho Tố Tố.
“Xin bà đợi một lát.” Tố Tố cầm thẻ, nhanh chóng rời khỏi phòng SSP.
Nhân viên lễ tân bê cocktail, bánh ngọt đến tiếp đãi các quý bà SSP đang sốt ruột.
Màn hình tivi bên ngoài phòng SSP đang phát tin tức, “Đặt hàng theo phong cách thời thượng nhất của Spirit Hoàng Hải”, “Spirit Hoàng Hải, SSP Week tung chiêu độc”, “Spirit Hoàng Hải, SSP Week lội ngược dòng”... Các tin liên quan đến SSP Week chiếm gần hết mục tin tức.
Tố Tố vui vẻ cầm báo vào phòng làm việc, “Mọi người xem này, có bài viết về cuộc phỏng vấn giám đốc Lâm.”
Trịnh Phàm, Tô Lợi chạy lại, Tiết Thiếu cũng đứng lên.
Tố Tố nói: “Cả nhà xem, chỗ này này, giám đốc Lâm trả lời có lý quá: “Có cầu tất có cung, đó là điều mà tất cả các trung tâm thương mại đều làm được. Nhưng cái mà chúng tôi theo đuổi không phải là kích khách hàng mua nhiều, mà muốn khách hàng mua một cách chính xác. Đây mới thực sự là tinh thần của ngành dịch vụ, là yếu tố tạo nên sức hấp dẫn lâu dài của tập đoàn Hoàng Hải. Nó như một dấu ấn cá nhân, là lý do tại sao Hoàng Hải lại đạt được thành tựu hôm nay. Chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình để đem lại những dịch vụ ưu việt nhất cho tất cả các khách hàng.”
Trịnh Phàm thán phục: “Chà, càng ngày tôi càng muốn trở thành người phụ nữ như giám đốc Lâm.”
Tô Lợi bật cười: “Cô muốn có lương cao giống giám đốc thì có, ha ha ha.”
Tiết Thiếu gật gù: “Từ khi bắt đầu kế hoạch SSP, tôi đã thừa nhận năng lực của giám đốc Lâm rồi, đến hôm nay, một lần nữa giám đốc Lâm và chủ nhiệm Thang khắc phục được nguy cơ SSP, người khác phải tâm phục khẩu phục.”
Trịnh Phàm thắc mắc: “Í? Sao có vẻ không giống trưởng nhóm bình thường nhỉ?”
Tô Lợi giải thích: “Ai cũng phải thay đổi mà.”
Trịnh Phàm và Tố Tố nhìn nhau, Trịnh Phàm cười: “Xem ra phòng kế hoạch cũng đang thay đổi.”
Mọi người đều cười ngượng ngùng.
Thang Mẫn ngồi trong văn phòng, cặm cụi làm việc, nét mặt đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Có tiếng gõ cửa vang lên, cô mở miệng: “Vào đi.”
Là Sở Sở, tay cầm một bản báo cáo đưa cho Thang Mẫn, “Giám đốc, đây là bản báo cáo mới nhất, mức doanh thu hiện nay đã đuổi kịp kỷ lục cao nhất của Spirit Hoàng Hải, vẫn còn tiếp tục tăng.”
Thang Mẫn nhìn qua một lượt, hài lòng gật gật đầu, “Không ngờ năng lực của Lâm Hiểu Khiết còn hơn tưởng tượng của tôi, cô ấy vừa đến đã lập ra kỷ lục doanh thu mới.”
Sở Sở ít khi nghe Thang Mẫn khen ngợi người khác, mặc dù không phục nhưng cũng chẳng thể phản bác, “Đúng thế, cũng nhờ giám đốc Lâm mà phòng kế hoạch càng thêm gắn bó.”
Thang Mẫn đưa một bảng số liệu cho Sở Sở, “Đây là bản quyết toán hàng hóa của các thương hiệu nổi tiếng, đưa cho phòng tài chính giúp tôi.”
Sở Sở rời khỏi phòng làm việc.
Thang Mẫn nhìn bản báo cáo vừa nhận, bất giác mỉm cười.
Trong trò chơi này, có người vui đương nhiên cũng có kẻ buồn.
Thành viên hội đồng quản trị vốn dĩ đang hào hứng chơi golf, đột nhiên, A Bàng đi tới, sắc mặt rất khó coi, thì thầm vào tai Đổng sự Tăng vài câu.
Ông ta kinh ngạc, biểu cảm cứng đờ, cây gậy đánh golf vung lên mà quả bóng vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Đưa gậy cho cậu bé nhặt bóng, Đổng sự Tăng tháo găng tay, không còn tâm trạng vui chơi.
Trong một căn biệt thự sang trọng, Thang Tuấn, Hiểu Khiết cùng ba người ăn mặc thời thượng khác đứng trong phòng khách.
Diệp phu nhân tươi tắn ra đón tiếp, “Thang Tuấn, lâu lắm mới gặp cháu, càng ngày càng đẹp trai đấy.”
“Vâng, lâu lắm mới gặp cô Diệp, càng ngày trông cô càng trẻ ra đấy ạ. Chú có nhà không ạ?”
Diệp phu nhân đáp: “Đương nhiên là không. Việc này cháu đừng nói cho bố Diệp Lượng biết, nếu ông ấy biết là cô chạy đến Hoàng Hải đặt mua, chắc chắn sẽ tức điên.”
“Cô cứ yên tâm, chúng cháu sẽ bảo mật đến cùng.” Thang Tuấn nháy mắt, quay sang Hiểu Khiết, “Giới thiệu với cô, đây là Lâm Hiểu Khiết, giám đốc dự án của Spirit Hoàng Hải.”
Hiểu Khiết cúi đầu lễ phép.
Thang Tuấn nhìn về ba người còn lại, “Đây là Kevin, stylist nổi tiếng và hai trợ lý của anh ấy, lát nữa họ sẽ căn cứ vào kiểu tóc, vóc dáng của cô để tư vấn.”
Kevin rất tự tin, ngắm nghía Diệp phu nhân một hồi: “Đi thôi, thời gian quý báu, chúng ta bắt đầu luôn nào, phiền Diệp phu nhân dẫn chúng tôi tới phòng để quần áo. Tôi đảm bảo sẽ khiến ông nhà phải yêu bà thêm lần nữa.”
Diệp phu nhân vô cùng sung sướng, dẫn Hiểu Khiết, Thang Tuấn, Kevin và hai trợ lý vào phía trong.
Trong phòng để đồ cỡ lớn, Kevin xem xét tỉ mỉ tất cả phục trang phụ kiện của Diệp phu nhân. Có những món đồ làm Kevin mỉm cười, nhưng cũng có bộ khiến anh chau mày, phải tháo chúng xuống.
Trợ lý đằng sau ôm những bộ trang phục không phù hợp, hết bộ này đến bộ khác, mỗi lúc một nhiều.
Hiểu Khiết mỉm cười nhìn Thang Tuấn, anh lại cố tình quay tránh né.
Kevin giơ tay ra hiệu hai trợ lý đẩy hai giá quần áo, túi xách và đồ trang sức hàng hiệu tới.
Stylist ướm thử từng món lên Diệp phu nhân, xem cách phối thế nào cho phù hợp nhất, đồng thời treo những bộ trang phục đã OK lên giá quần áo của bà. Anh ta chỉ vào mái tóc, “Diệp phu nhân, bước tiếp theo chúng tôi sẽ giúp bà tạo kiểu tóc mới. Xin hỏi làm ở chỗ nào thì tiện?”
Diệp phu nhân nghĩ một lát, “Vào phòng tôi đi.”
Chủ nhà vui vẻ dẫn đường, sực nhớ ra, quay sang Thang Tuấn và Hiểu Khiết, “Để cô bảo quản gia pha ấm trà, chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, hai cháu cứ đợi ở phòng khách là được rồi, để các cháu đợi, thật ngại quá.”
Thang Tuấn mỉm cười: “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Hai người ngồi trên sofa, một vài tạp chí và hai cốc trà đặt trước mặt. Họ ngồi cách nhau một khoảng, đều cảm thấy bối rối.
Thang Tuấn cầm tách trà lên môi, tiện tay cầm một tờ tạp chí, lảng tránh Hiểu Khiết, không ngờ vừa nhấc tờ tạp chí đó lên, để lộ bên dưới có ảnh bìa là Tử Tề và Quý Tinh. Nhìn thấy vậy, sợ Hiểu Khiết buồn, anh định lấy nó luôn.
Nhưng Hiểu Khiết đã nhanh hơn. Cô sửng sốt.
Mắt cô lại hoe đỏ, anh phẫn nộ nói: “Thật mất mặt, sao họ dám quang minh chính đại như thế. Không biết xấu hổ.” Biết cô đau khổ, Thang Tuấn không nỡ, rút một tờ giấy đưa cho cô, thăm dò, “Em vẫn ổn chứ?”
Cô cầm tờ tạp chí quay sang Thang Tuấn, muốn Thang Tuấn xem mà phẫn nộ: “Anh nhìn biểu cảm này này, sao mà buồn nôn thế? Nhất định họ sẽ phải chịu báo ứng. Thật quá đáng, ác độc.”
Phản ứng gay gắt của Hiểu Khiết làm Thang Tuấn bất giác đau lòng, cười khổ: “Thật không ngờ... em vẫn còn bận tâm đến chuyện của Cao Tử Tề và Bạch Quý Tinh.”
Hiểu Khiết sửng sốt, thắc mắc nhìn Thang Tuấn, “Hả? Em đâu bận tâm đến chuyện của họ, em và Cao Tử Tề kết thúc từ lâu rồi.”
Thang Tuấn nghệch ra: “Chẳng phải em đã nói đến Hoàng Hải là vì Cao Tử Tề sao? Trang bìa tạp chí này...”
Hiểu Khiết nghĩ một lúc, lại đưa mắt sang tờ tạp chí, bỗng hiểu ra, cô cười to, “Anh hoàn toàn hiểu nhầm rồi. Em nói ‘Đến Hoàng Hải là vì Cao Tử Tề’ bởi anh ta tự ý trả cho em khoản tiền trong đêm hội WIP. Em bảo giám đốc Thang là tiền WIP sẽ trừ lương trả dần, còn mà em đang mắng...” Cô chỉ vào góc trang bìa, tít bài về sự kiện ngược đãi mèo, “Đây. Em mong những thứ này xuống địa ngục hết đi!”
“Em đến Hoàng Hải là để trả tiền cho Cao Tử Tề?” Thang Tuấn ngoài cười trừ, trong sung sướng.
Hiểu Khiết gật đầu, nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Cũng không hoàn toàn thế.” Cô ngại ngùng, “Thực ra em đến Hoàng Hải cũng là muốn giúp anh. Kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã giúp em nhiều như vậy, bây giờ anh gặp khó khăn, sao em có thể ăn chơi một mình ở Anh.”
Ánh mắt Hiểu Khiết dịu dàng.
Thang Tuấn cảm động đến nghẹn lời, trìu mến nhìn cô.
Đúng lúc này, Diệp phu nhân, Kevin và hai trợ lý bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Phong cách ban đầu của Diệp phu nhân vốn chẳng có gì đặc biệt, chỉ chớp mắt đã biến thành một quý bà sang trọng quý phái.
Diệp phu nhân vui sướng quay một vòng cho mọi người ngắm.
Thang Tuấn và Hiểu Khiết kinh ngạc há hốc miệng.
Diệp phu nhân vô cùng hài lòng, mỉm cười: “Các cháu giỏi quá, cô nghĩ ông xã mà về, nhất định sẽ được một phen bất ngờ. Cảm ơn các cháu.”
Thang Tuấn đáp: “Cô thích là cháu yên tâm rồi, cũng mong cô tuyên truyền thêm giúp cháu.”
“Đương nhiên không vấn đề gì.” Diệp phu nhân nói.
Kevin lên tiếng: “Vậy chúng tôi đã hoàn thành công việc, đồ đạc cũng đã dọn xong. Diệp phu nhân, bà định xử lý những trang phục và phụ kiện không hợp thế nào ạ?”
Diệp phu nhân nhìn sang Thang Tuấn và Hiểu Khiết: “Dù sao cũng không dùng đến nữa, giao cho bọn cháu đấy, muốn làm gì cũng được.”
Thang Tuấn gật đầu, nghĩ một lát rồi hỏi ý kiến Diệp phu nhân, “Hay là lựa vài món rồi bán làm từ thiện?”
Diệp phu nhân cười: “Mang được những chiếc túi này đến những người cần, lại còn từ thiện được, ý kiến hay đấy.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết nhìn nhau, vui vẻ.
“Cảm ơn các cháu lần nữa nhé. Thang Tuấn, rảnh thì nhớ đến chơi.” Diệp phu nhân tiễn mọi người về.
“Vâng. Tạm biệt cô Diệp.”
Diệp phu nhân đóng cửa lại, Hiểu Khiết và Thang Tuấn mỉm cười cảm ơn Kevin và các trợ lý, “Vất vả rồi.”
Nhóm stylist rời đi, chỉ còn hai người vẫn đứng trước cổng nhà họ Diệp.
Thang Tuấn cầm chìa khóa xe, liếc Hiểu Khiết, “Lát nữa em rỗi không? Anh muốn vào bệnh viện thăm mẹ, đi cùng với anh.”
Hiểu Khiết gật đầu. Hai người sánh vai bước vào ô tô.
Trong bệnh viện, Thang Tuấn và Hiểu Khiết ngồi gần đầu giường. Nét mặt Thang Lan thật hiền từ, trông bà chỉ như đang ngủ.
Thang Tuấn dịu dàng sửa lại tóc cho mẹ, “Con thông báo với mẹ một tin tốt, vấn đề của SSP Week được giải quyết rồi. Là con, Hiểu Khiết, chị, và mọi người cùng nỗ lực hoàn thành. Kỷ lục doanh thu mới đã xác lập, trên báo toàn là tin tức về chúng ta.”
Hiểu Khiết trông cách Thang Tuấn trò chuyện thân thiết với Thang Lan mà cảm động, hai mắt cũng đỏ hoe.
Thang Tuấn nắm lấy bàn tay bà dịu dàng kể, “Con đã giữ lại báo cho mẹ, đợi mẹ tỉnh dậy sẽ đưa mẹ xem. Đến lúc đó sẽ bảo chú Châu mua loại bánh kem mà chúng ta thích nhất ăn mừng mẹ nhé! Lâu rồi mẹ con mình không ăn mừng.”
Anh nhìn gương mặt mẹ, chìm đắm vào những hồi ức.
Khi anh 12 tuổi, vui vẻ chạy vào phòng khách, “Mẹ, con đỗ rồi, con đỗ vào trường đại học Eton của Anh Quốc rồi!”
Anh vung vẩy lá thư, chạy tìm mẹ, thấy bà đang nói chuyện điện thoại, sắc mặt bà tái mét:
“Xảy ra chuyện gì cơ? Tại sao cả giám đốc phòng sản phẩm cũng từ chức? Trong vòng một tháng mà tới năm giám đốc từ chức, anh triệu tập ngay những người này lại, tôi muốn nói chuyện với họ.”
Mẹ tức giận cúp máy, quay sang bắt gặp anh đang rụt rè đứng đó, tay vân vê một bức thư. Bà vội lấy lại tinh thần, mỉm cười hỏi: “Thang Tuấn, sao thế con?”
Anh dè dặt đáp: “Con đỗ vào trường đại học Eton rồi.”
Bỗng nhiên, những nét u ám trên gương mặt mẹ tan biến, bà ôm anh vào lòng, “Thật à? Thang Tuấn của mẹ giỏi quá!”
Nụ cười vui sướng của mẹ lây sang anh,“Con sắp trở thành đàn em của Keynes và Shelley rồi.”
Mẹ nói: “Tuyệt vời, mẹ phải bảo chú Châu chuẩn bị party chúc mừng con, có được không?”
“Nhưng mà mẹ, mẹ đang bận mà?”
Mẹ nói: “Bận gì thì bận cũng không bằng tin vui này.”
Anh không dám tin, lại hỏi: “Thật vậy ạ?”
“Đương nhiên. Con là đứa con trai mẹ tự hào nhất. Cho mẹ hai tiếng để làm nốt công việc, mẹ sẽ bảo chú Châu chuẩn bị bánh kem mà chúng ta thích nhất, con mau đi gọi điện mời bạn bè đến nhà đi. Mẹ sẽ xong nhanh thôi.”
Anh cười: “Không sao đâu, mẹ cứ bận việc đi, party để hôm khác cũng được.”
Mẹ lắc đầu, “Hôm khác lại thành chuyện khác. Chỉ cần con thành công, mẹ nhất định sẽ chúc mừng con.”
Quay trở về với hiện thực, Thang Tuấn nhẹ nhàng nói với mẹ, “Mẹ, con đã nói với mẹ tin vui này rồi, mẹ phải tuân thủ đúng như ước hẹn chứ, mẹ mau tỉnh dậy để chúc mừng con đi, để cùng ăn bánh kem đi.”
Thang Lan vẫn nằm đó, không có phản ứng. Thang Tuấn chỉ biết cười khổ.
Hiểu Khiết cảm nhận được nỗi buồn của anh, cô nắm lấy tay anh, muốn an ủi. Sự quan tâm của cô khiến Thang Tuấn ấm lòng, anh mỉm cười, lại nói với mẹ: “Con hứa, trước khi mẹ tỉnh dậy, con và chị sẽ nỗ lực hết mình để bảo vệ Hoàng Hải.”
Trên giường bệnh, Thang Lan vẫn đang hôn mê, nhưng nơi khóe miệng như khẽ nhếch lên, nét mặt không khác gì đang vui.
Chỉ có điều Thang Tuấn và Hiểu Khiết không hề để ý thấy sự thay đổi này.
Cả hai ra khỏi phòng bệnh, Hiểu Khiết khuyên: “Anh đừng lo lắng nhiều, chủ tịch Thang nhất định sẽ khỏe lại.”
Thang Tuấn gật đầu.
Hiểu Khiết chợt đề nghị: “Hay tối nay chúng ta ra bến Thượng Hải đi dạo đi, lâu lắm rồi không tới đó. Mỗi lần có tâm trạng xấu, tới bến Thượng Hải liền thấy khá lên.”
“Được thôi.” Thang Tuấn đã thoải mái hơn.
Hai người quay về công ty, Hiểu Khiết thấy hai giỏ hoa quả đặt ở trên bàn mình, bất ngờ cầm thiệp lên, ngạc nhiên cười: “Là quà mà nhà cung cấp gửi đến, bày tỏ việc hợp tác với chúng ta rất tốt đẹp.”
Cả phòng sung sướng.
Trịnh Phàm tò mò: “Giám đốc, cái thùng giấy kia là ai tặng?”
Hiểu Khiết nhìn về phía đó, cẩn thận mở ra, Thang Tuấn cũng đứng bên giúp đỡ.
Hiểu Khiết vừa mở vừa nói: “Đây là những sản phẩm còn thừa sau cuộc cải cách thời trang của khách hàng SSP, Diệp phu nhân. Những thứ còn khá mới sẽ cho lên mạng bán đấu giá từ thiện, còn mấy chiếc cũ cũ này vẫn đang nghĩ cách xử lý.”
Thùng giấy mở ra, hai người kiểm tra tình trạng các vật dụng, lôi đồ đặt lên bàn, túi LV, váy Gucci và túi Coach.
Thang Tuấn chỉ vào bộ váy: “Chiếc này này dính bẩn.”
Trịnh Phàm cầm nó lên, vui vẻ ướm thử: “Vậy cho tôi nhé? Tôi không bận tâm đến vết bẩn này đâu, dù sao cũng rất nhỏ, không thể nhận ra.”
Thấy bộ dạng ham hàng hiệu của cô, cả phòng bật cười.
Hiểu Khiết đáp luôn: “OK, cho Trịnh Phàm.”
Cô cầm chiếc túi LV trên bàn, mở ra xem, phát hiện Tố Tố đang mải ngưỡng mộ Trịnh Phàm lấy được chiếc váy, cô nghĩ một lát, đưa túi cho Tố Tố, “Nếu chị không ngại lớp lót trong bị vạch mực bút bi thì cầm lấy mà dùng. Trông nó vừa to vừa chắc chắn, hợp với các bà mẹ, đựng được nhiều lắm đấy.”
Tố Tố cảm động, vui sướng: “Đương nhiên là không bận tâm rồi.”
Đúng lúc này, có tiếng bước cao gót vọng tới.
Sở Sở tiến lại, đưa tài liệu cho Hiểu Khiết, “Đây là quyết toán sản phẩm sau đợt SSP Week, xin giám đốc Lâm xem qua.”
Hiểu Khiết nhận tài liệu, lật ra.
Sở Sở quay sang Thang Tuấn, mỉm cười rạng rỡ, “Nếu SSP Week đã kết thúc thành công, tối hôm nay phải ăn mừng mới được. Em gọi La Kiệt và Diệp Lượng đến nhé!”
Sở Sở cố tình, muốn để ra vẻ cho Hiểu Khiết biết rằng mình và Thang Tuấn có cùng những mối quen biết.
Mọi người nhìn nhau, háo hức chờ đợi một màn kịch hay.
Thang Tuấn bối rối, liếc Hiểu Khiết, cười khổ đáp: “Tối nay anh có hẹn rồi, chắc không đi được.”
Sở Sở thoáng thất vọng.
Thang Tuấn mỉm với Hiểu Khiết, cô biết ý cũng cười lại.
Tố Tố lén thì thào vào tai Trịnh Phàm, “Chiến sự hiện nay, giám đốc Lâm lội ngược dòng rồi.”
Trịnh Phàm gật đầu.
Sở Sở nhận ra điều này, trong lòng có một dự cảm không hay.
Trở về nhà, thấy bố đang nói chuyện điện thoại, lôi xì gà ra định hút, cô ngồi xuống bên ông, mặt mày sa sầm.
Đổng sự Tăng lập tức bỏ điếu xì gà xuống, âu yếm hỏi: “Lại chuyện gì vậy? Đứa nào to gan làm con gái yêu của bố không vui đây?”
Sở Sở oán trách: “Vẫn là Lâm Hiểu Khiết chứ ai? Không ngờ lại có thể nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề thiếu hàng. Kết quả là bây giờ ngày nào cũng dính lấy Thang Tuấn, trông như hình với bóng ấy, thấy mà ghét.”
Đổng sự Tăng nghe con gái than thở, mỉm cười bình tĩnh: “Phải thừa nhận con bé đó không đơn giản, nhưng bố đã có cách đá cô ta ra khỏi công ty.”
Sở Sở ngơ ngác, “Cô ta vừa lập công lớn, làm sao có chuyện bị đá ngay?”
Đổng sự Tăng cười nói: “Con cứ đợi xem, không phải là Lâm Hiểu Khiết ra đi, thì hẳn là Thang Tuấn chủ động trở về bên con, câu trả lời sẽ có nhanh thôi.”
“Thang Tuấn thực sự sẽ chủ động ư?” Sở Sở bán tín bán nghi.
Đổng sự Tăng mỉm cười, gật đầu.