Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Chương 80-1: Người sau lưng Bạch Khuynh (1)
Cái gì gọi là là phúc thì không phải là họa, là họa chẳng thể ngăn cản?
“Tô Nhan.”
Tô Nhan quay người nhìn lại, lại là Bạch Khuynh, một thân trang phục đơn giản, đứng ở nơi đó đang nhìn chằm chằm cô.
Tô Nhan theo trực giác xoay người đi, nhưng lại không có bước đi, trong lòng cô tồn tại một nghi vấn, đó chính là sau khi Bạch Khuynh trải qua chuyện kia thì đi đâu, không thể nào trong nhất thời mai danh ẩn tích.
Có người nói, phía sau của cô ta có một người.
Tất cả mọi người nhao nhao suy đoán người đó là ai, ai lại có năng lực cùng đối kháng với Trình Tự Cẩm.
Lúc ấy Tô Nhan cũng không hề để ý, bởi vì cô bị tình yêu làm đầu óc mê muội, bây giờ suy nghĩ lại, đúng là có rất nhiều vấn đề.
“Bạch Khuynh, sao cô ở chỗ này?”
Phòng chờ, Bạch Khuynh đóng cửa phòng đi tới, lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, tóc có chút hỗn độn, lại hung hăng nhìn chằm chằm cô, cuối cùng chẳng biết tại sao lại cười.
“Cô muốn biết?”
Tô Nhan nhìn ánh sáng trong mắt cô ta, cau mày, nhưng chỉ nhìn cô ta.
Bạch Khuynh chỉ khẽ cười nói: “Thật ra, bây giờ tôi không nên xuất hiện trước mặt cô, nhưng...”
Bạch Khuynh nói xong, sắc mặt liền lạnh xuống, gắt gao nhìn chằm chằm cô.”Sở dĩ xuất hiện ở nơi này, là bởi vì ngày hôm qua được một người gọi tới, người đó lại nói sẽ cho tôi một khoản tiền, để tôi rời khỏi Trung Quốc, không quay về đây, nhất là không nên xuất hiện ở trước mặt cô, khi tôi mất mát nhất, bất lực nhất, sau khi hai bàn tay trắng, Tô Nhan, chẳng lẽ cô không muốn biết là ai ở sau lưng đưa tay ra giúp đỡ tôi, thậm chí giúp tôi trốn, cô đoán người này là ai?”
Tô Nhan nghe, sắc mặt đã càng ngày càng trắng, đôi tay nắm thật chặt, vẻ mặt lại càng ngày càng lạnh, giọng nói mang theo run rẩy mà chính cô cũng không phát hiện ra.
“Cô muốn nói gì?”
Nghe vậy, Bạch Khuynh cười, hai tay cô ta mở ra, cười to nói: “Tôi muốn nói gì chẳng lẽ cô không đoán ra được sao? Cô thông minh như vậy, cô đoán thử xem là ai che giấu tin tức của tôi, giấu tôi đi, hơn nữa còn dốc lòng bồi dưỡng, chỉ vì có một ngày có thể xuất hiện trước mặt cô, hung hăng giẫm cô ở dưới chân, cô nói, là ai? Sợ là cô vĩnh viễn cũng không đoán được là ai.”
Tô Nhan nghe, cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, tay chân lạnh lẽo, máu trong người cũng đông lại, hô hấp có chút dồn dập, rốt cuộc...
“Là Trình Tự Cẩm, người bên gối cô, anh ta tìm người tỉ mỉ chăm sóc, tốn sức giấu tôi đi, không để người ta phát hiện được tung tích của tôi, cũng chỉ vì tương lai có một ngày nào đó ở khi cô rơi xuống đáy cốc tôi sẽ xuất hiện trước mặt cô, cho cô một kích cuối cùng, như thế nào? Có phải cảm thấy rất hoang đường không, có phải rất đau khổ không?”
Bạch Khuynh cười lớn, nói xong lời cuối cùng tiến lên nắm lấy hai tay Tô Nhan, đỏ mắt nhìn cô, gằn từng chữ: “Cô là người phụ nữ đáng buồn cười nhất trên đời này, cô cho rằng anh ta yêu cô? Trong mắt của tôi, anh ta chỉ hận cô, người phụ nữ ngu xuẩn, ha ha...”
Tô Nhan chỉ cảm thấy bên tai ong ong, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, không nghe được Bạch Khuynh nói cái gì, chỉ có cảm giác mình rơi vào một vực sâu không đáy, thân thể của cô vẫn, rơi xuống...
“Ngu ngốc, anh ta không thích cô, anh ta hận cô, anh ta hận cô, chỉ tại sao anh ta đột nhiên quyết định vứt bỏ tôi, tại sao? Có phải bởi vì anh ta yêu cô không? Phải không?”
Tô Diệu Mạn đi ngang qua phòng chờ của Tô Nhan, hình như nghe thấy bên trong có tiếng nói, đẩy cửa ra vừa nhìn, lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, vội vàng gọi người.
“Người đâu, người đâu, nhanh lên, có người xông vào, kêu bảo an nhanh lên...”
Chưa đến một phút, bảo an đã tiến lên kéo Bạch Khuynh ra, sắp mang cô ta đi, Bạch Khuynh lại đột nhiên hô lớn.
“Tô Nhan, Trình Tự Cẩm anh ta sẽ không yêu cô... cô biết vì sao không, trước kia khi ở cùng với anh ta, khi anh ta đè ở trên người tôi cô biết anh ta gọi cái gì không? Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, trong lòng anh ta cất giấu một người con gái, làm sao lại yêu cô, Tô Nhan, cô thật đáng buồn so với bất kì người phụ nữ nào, bởi vì anh ta muốn cô hai bàn tay trắng, ha ha...”
Tô Diệu Mạn nghe đến đó, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn Tô Nhan, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, thân thể đã khẽ run, sắc mặt tái nhợt giống người chết.
“Thất thần làm gì, còn không mau dẫn người đi nhanh lên.”
“Các người buông tôi ra, buông tôi ra, Tô Nhan, tôi chờ, tôi chờ cô có kết quả giống tôi, cô có thể còn thảm hơn tôi, ha ha...”
Bạch Khuynh bị mang đi, một màn kịch khôi hài kết thúc, trong phòng chỉ còn lại hai người con gái, Tô Nhan lại cười, cười to như phát điên.
“Ha ha, ha ha, a...”
“A... Oa ô...” Cười đến cuối cùng khóc làm cho người ta tan nát cõi lòng, là đau triệt nội tâm của cô, là tê tâm liệt phế (1) của cô.
(1) đau triệt nội tâm: đau triệt để trái tim, đau hoàn toàn trái tim; tê tâm liệt phế: xé tim vỡ phổi
Tô Nhan như vậy khiến Tô Diệu Mạn đổi sắc mặt, biết cô bị lời nói của Bạch Khuynh kích thích, không khó tưởng tượng ra Bạch Khuynh nói gì trước khi cô (TDM) đến, lúc này, Tô Diệu Mạn chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
“Nhan Nhan, em...”
Nhưng sau một giây Tô Nhan ngã ở trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, trên lông mi còn đọng lại nước mắt trong suốt.
Tô Diệu Mạn thấy thế bỗng kinh sợ, vội vàng đi tới bên cạnh cô vội vàng kêu: “Nhan Nhan, Nhan Nhan?”
Tin tức Tô Nhan té xỉu bị đưa bệnh viện ở hội tiếp kí giả rất nhanh đã truyền đến Chính Hằng, còn có Bạch Khuynh xuất hiện, nhưng không đăng lên trên báo trước, mà là truyền đến nơi này của Trình Tự Cẩm.
Sau khi Hàn Lỗi ngắt điện thoại di động, sắc mặt có chút nặng nề, đi tới trước mặt Trình Tự Cẩm, nhỏ giọng nói: “Trình tổng, đã xảy ra chuyện...”
Bệnh viện, Tô Diệu Mạn khẩn trương đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, đi ra đi vào, xoay người nhìn đèn đỏ của phòng cấp cứu sáng lên, cô nhanh chóng cau mày.
Đột nhiên,một bàn tay to vỗ lên trên bả vai, Tô Diệu Mạn tưởng là Trình Tự Cẩm, quay đầu...
“Cẩm, làm sao cậu...” Khi phát hiện là Trình Tự Tuấn (2) thì mặt của Tô Diệu Mạn lạnh xuống.
(2) Ở đây tác giả viết là Trình Tự Cẩm nhưng mình thấy là Trình Tự Tuấn mới hợp lí với câu đó.
Lui về phía sau một bước ngước mắt nhìn anh, nhưng phát hiện ở trong mắt cô nhìn anh có ánh sáng lung linh, có kích động, còn có cái gì?
Riêng loại lạnh lùng trước kia thì không có, cô nghĩ cô biết rõ nguyên nhân, khi cô nhận được điện thoại của Trần Nhã, cô có loại cảm giác giật mình như cách mấy đời.
Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, mười mấy năm yêu nhau cuối cùng cũng không tín nhiệm, cuối cùng bị hiểu lầm. Dẫn đến kết cục hiện tại của hai người.
Tô Diệu Mạn thở dài một tiếng, dời tầm mắt đi, không nhìn tới anh lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói với anh bất cứ chuyện gì, anh ở đây vô ích thôi, anh đi đi.”
Trình Tự Tuấn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn, hai mắt tràn đầy ý hồi hận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, đau lòng không thôi.
“Mạn Mạn, anh...”
“Anh không cần nói nữa, tôi biết rõ anh muốn nói gì, bây giờ tôi không muốn nghe, nếu như không ngậm miệng được vậy thì đi đi.”
“Được được được, anh không nói, anh không nói còn không được sao?” Trình Tự Tuấn thấy cô tức giận, vội vàng nói, hai mắt lại chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, gần như tham lam mà ngắm nhìn, không che giấu thiết tha đối với cô chút nào.
Tô Diệu Mạn chỉ cau mày lựa chọn không để ý, khi rốt cuộc cô biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy là ý trời trêu người, lúc trước cô không nói, anh không hỏi, cho nên mới biến thành tình trạng này.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông bên cạnh làm cho lòng của cô không an tĩnh được, mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm chạy tới.
“Trình Tự Cẩm, hai anh em các người đều khốn kiếp như nhau.” Không biết lửa giận của Tô Diệu Mạn từ đâu tới, nhìn Trình Tự Cẩm chạy tới mắng.
Một bên, Trình Tự Tuấn chỉ hạ mắt xuống, anh thừa nhận, anh rất khốn khiếp với cô, anh không nắm chắc sẽ mang người phụ nữ anh yêu nhất trở về, để cho anh thương *.