Cực Phẩm Thái Tử Phi
Chương 157: Hoàng đế ăn dấm chua (H nhẹ)
Phó Du Nhiên hất tay của hắn ra, "Ta không sao, ngày nào đó hai người lên đường thì nhớ cho ta biết."
"Nàng nói bậy bạ gì vậy?"
"Không phải chàng thích nghe nói nhảm nhất sao? Nếu không sao lại thân thiết với Lăng Sơ Hạ như vậy."
Tề Diệc Bắc bật cười nói: "Ta thân với Lăng Sơ Hạ? Làm gì có chuyện như vậy."
"Chuyện gì thì trong lòng chàng rõ ràng nhất, có diễu võ dương oai cũng đừng có làm trước mặt ta, nàng ta còn có thể xướng hí khúc cho chàng nghe trước mặt công chúng kia mà, hát khó nghe như vậy cũng thua thiệt chàng có thể nghe lọt vào tai!" Phó Du Nhiên càng nói càng tức giận, "Ta biết muốn chàng đi theo ta đến nước Sở là uất ức chàng, sau này chàng cũng không cần phải chịu ấm ức nữa, trở về Đại Tấn tiếp tục làm Thái tử của chàng đi. Sau đó phong nàng ta làm Thái tử phi, ngày ngày nghe nàng ta nói hưu nói vượn, chẳng phải sẽ rất êm tai hay sao?"
Đến lúc này thì Tề Diệc Bắc mới hiểu được Phó Du Nhiên là đang ghen, không khỏi buồn cười trong lòng, còn cố ý gật đầu nói: "Đề nghị này cũng không tệ, ta sẽ suy nghĩ một chút rồi sắp xếp cho thỏa đáng."
"Còn nghĩ cái gì nữa chứ!" Mắt Phó Du Nhiên đỏ ửng, "Hiện tại đi ngay đi!" Nói xong đẩy mạnh hắn một cái rồi xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại chạy vào trong tẩm điện.
Xem ra là đùa giỡn quá trớn rồi, Tề Diệc Bắc vội vàng đuổi theo, mới vừa vào cửa chính tẩm điện thì nghe "Ầm" một tiếng, cửa điện sau lưng bị một người đóng mạnh vào, Phó Du Nhiên dựa lưng vào cửa, phụng phịu nhìn hắn, "Không phải muốn đi sao? Vì cớ gì còn trở lại?"
Hành động của Phó Du Nhiên khiến Tề Diệc Bắc không khỏi bật cười, "Ta tới thu dọn đồ đạc, nàng đóng cửa lại thế này thì ta ra ngoài thế nào được? Mau tránh ra."
Phó Du Nhiên đứng bất động, đôi môi càng mím càng chặt, nước mắt ở trong hốc mắt chuyển chuyển, mang theo tiếng khóc nức nở hô lên: "Chàng là tên khốn kiếp, ta nhất định không để cho chàng đi! Chàng dám ra cửa một bước, ta liền chặt Lăng Sơ Hạ làm trăm mảnh!"
"Điều này khó làm lắm, "Tề Diệc Bắc sờ lên cằm suy nghĩ hồi lâu, "Thỉnh thoảng đi ra ngoài một lần cũng không được sao?"
Phó Du Nhiên cả giận, lấy người chặn ngang cửa, "Đến đây đi, muốn đi ra ngoài thì đạp ngã ta rồi đi."
Tề Diệc Bắc vậy mà thật sự đi tới phía nàng, Phó Du Nhiên thiếu chút nữa đã khóc ra thành tiếng, hắn cứ như vậy muốn cùng Lăng Sơ Hạ trở về Đại Tấn phải không?
Một giây sau, nàng đã bị Tề Diệc Bắc ôm vào trong lòng, Tề Diệc Bắc dùng cằm xoa xoa đỉnh đầu của nàng, dở khóc dở cười nói: "Cô nàng ngu ngốc này, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì nữa."
Phó Du Nhiên vòng tay ôm lấy hắn thật chặt, "Chàng đừng đi, chàng không được rời khỏi ta. Ta có rất nhiều ưu điểm, ta cũng biết hát hí khúc, chàng thích nói hưu nói vượn, ta liền ngày ngày nói nhảm cho chàng nghe. . . . . ."
Đang nói thì Phó Du Nhiên chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, nàng bị Tề Diệc Bắc chặn ngang ôm lấy đi về phía giường. Tề Diệc Bắc vừa bực mình vừa buồn cười mà nói: "Thật không biết có phải nàng còn chưa tỉnh ngủ hay không nữa, toàn là nói mê sảng không à, nàng nào có nhiều ưu điểm như vậy? Lúc nào thì lại biết lẩm nhẩm hát rồi hả?"
Phó Du Nhiên vững vàng ôm chặt lấy hắn, chỉ sợ hắn bỏ lại mình, "Ta. . . . . . Ta mang thai con của chàng, cho nên chàng không thể bỏ ta lại."
Tề Diệc Bắc nhíu nhíu mày, "Nàng nghĩ như vậy sao?"
Phó Du Nhiên gật đầu, Tề Diệc Bắc dừng bước lại nhìn nàng, "Vậy ta thà rằng không muốn đứa con này."
Phó Du Nhiên trợn to mắt nhìn hắn rồi chậm rãi gật đầu, "Tề Diệc Bắc, xem như chàng lợi hại, chàng… ta không giữ chàng lại nữa. Chúc chàng về sau cùng Lăng Sơ Hạ đoạn tử tuyệt tôn, việc nhà không yên bình, lúc lên giường thì phát lên giống như dê điên!" (Chị Nhiên ác thật)
Khóe mắt Tề Diệc Bắc giât giât, "Nàng thật là ngoan độc."
"Độc nhất là lòng dạ đạn bà, nhưng lòng dạ nam nhân chàng không độc ư, ngay cả con của mình cũng không cần!"
Tề Diệc Bắc đặt nàng xuống giường, nửa quỳ nhìn nàng, thở dài nói: "Nói nàng ngu ngốc nàng liền ngốc cho ta xem, ta cùng với Lăng Sơ Hạ sao? Căn bản chính là bắn đại bác cũng không tới người, còn ở đây ăn dấm lung tung."
Phó Du Nhiên liếc hắn một cái, khinh thường nói: "Chỉ vậy đã sợ rồi sao? Ai tìm chàng thì người đó thật sự bị mù mắt."
Tề Diệc Bắc lúc này quả thực rất tức giận, híp mắt gọi tên nàng, "Phó Du Nhiên."
Phó Du Nhiên bĩu bĩu môi, chợt nói, "Ta ghen đó! Ai cho chàng muốn trở về Đại Tấn! Chàng còn nói, còn nói không muốn con của chúng ta, ta thật sự. . . . . ."
Trước khi nàng kịp nói ra mấy lời nói kinh người thì Tề Diệc Bắc đã vội vàng nghiêng người chặn lại đôi môi của nàng, cho đến tận khi nàng an tĩnh lại. "Sao ta lại không muốn con của mình kia chứ, chẳng qua nếu như nàng cảm thấy bởi vì con nên ta mới ở lại bên cạnh nàng thì ta thà rằng không muốn nó."
Phó Du Nhiên bị hôn có chút thiếu dưỡng khí, hồi lâu mới thở nổi, "Chàng . . . . . Có ý tứ gì?"
Tề Diệc Bắc nghiêm túc nhìn nàng, "Ý của ta chính là ta chỉ muốn nàng, có con hay không cũng không có vấn đề gì cả."
"Vậy Lăng Sơ Hạ. . . . . ."
"Trí tưởng tượng của nàng quá phong phú."
"Vậy. . . . . . Vậy. . . . . ."
Tề Diệc Bắc kề lại đầu đuôi sự tình từ việc nói chuyện trở lại Đại Tấn tới việc hát hí khúc cho Phó Du Nhiên nghe, nghe xong nàng gãi gãi đầu, "Sao chàng không chịu nói sớm cho ta nghe."
"Ta còn chưa nói thì nàng đã định tội cho ta rồi." Tề Diệc Bắc quay mặt qua chỗ khác để tỏ vẻ bất mãn của mình.
Phó Du Nhiên tự biết đuối lý, ngượng ngập mà nói: "Ta. . . . . . Bụng ta hiện tại to như vậy, ngay cả eo cũng mất rồi, khó tránh khỏi sẽ không có tự tin."
Tề Diệc Bắc quay đầu lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Chẳng lẽ bình thường nàng rất có tự tin?"
Phó Du Nhiên đưa tay nhéo lỗ tai Tề Diệc Bắc, trong miệng tiếp tục sám hối, "Hơn nữa dì nói những lúc nữ nhân như thế này thì nam nhân rất dễ dàng thay lòng, muốn ta nhất định phải xem chừng chàng, cho nên ta mới nghi thần nghi quỷ."
Tề Diệc Bắc đá giầy chen lên giường, "Lúc nào thì cùng với Bạc phi nói mấy chuyện này?" Đây không phải là muốn phá hư tình cảm vợ chồng nhà người ta sao?
"Bà ấy cũng vì tốt cho ta."
Tề Diệc Bắc hừ một tiếng, Phó Du Nhiên vội vàng bóp vai đấm chân cho hắn, "Không phải giận chứ?"
"Xem biểu hiện của nàng đấy." Tề Diệc Bắc nghiêng đầu liếc nàng.
Nhìn ánh mắt của hắn, Phó Du Nhiên có chút nhăn nhó, "Bây giờ còn là ban ngày đấy."
Tề Diệc Bắc không nói lời nào, Phó Du Nhiên lại nói: "Thái y nói, ừm, chuyện phòng the không thể quá thường xuyên. . . . . . Ngày hôm trước chúng ta mới, mới. . . . . ."
Vẫn không có hồi âm, Phó Du Nhiên khẽ cắn răng, "Hay là chờ đến tối."
Tề Diệc Bắc nhíu mày, Phó Du Nhiên nhăn mặt nói: "Ta. . . . . . Ta hiện tại rất xấu xí khó coi, không muốn để chàng nhìn thấy."
Tề Diệc Bắc sững sờ, tiếp theo cười kéo nàng qua,"Nàng đúng là cô nàng ngốc." Nói xong đưa tay cởi dây thắt nơi cổ áo nàng, cho đến khi nàng hoàn toàn trần trụi hiện ra ở trước mặt hắn.
Phó Du Nhiên nhắm chặt hai mắt không dám nhìn hắn, Tề Diệc Bắc hôn môi của nàng, đầu ngón tay từ trên vai nàng một đường đi xuống, chạm vào khuôn ngực bởi vì đang mang thai mà càng nở nang hơn, tay hắn vẽ vòng quanh hai đóa hoa trước ngực nàng, cho đến Phó Du Nhiên thở hồng hộc bắt lại tay hắn, hắn mới khẽ cười một tiếng, tránh thoát bàn tay nàng tiếp tục hướng xuống phần bụng nhô lên cao, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phó Du Nhiên giơ tay lên che ánh mắt của hắn lại, "Đừng nhìn."
Tề Diệc Bắc thuận thế hôn lên bàn tay của nàng, nâng lên một bên khóe môi, thì thầm nói: "Ta không chỉ cần phải nhìn, còn muốn để ta và nàng sung sướng. . . . . ."
Phó Du Nhiên mắc cỡ đỏ hết gương mặt, "Mệt cho chàng còn ra bộ dáng hời hợt như vậy mà hết lần này tới lần khác đều nói ra mấy lời không biết xấu hổ."
"Đối với nương tử còn phải nói lời khách sáo gì nữa?" Tề Diệc Bắc nằm chết dí bên cạnh Phó Du Nhiên, hôn nàng, đôi tay càng không ngừng ở trên người nàng đốt lửa khắp nơi cho đến khi cả người Phó Du Nhiên mềm nhũn, lúc này hắn mới dịu dàng tách hai chân Phó Du Nhiên ra, cẩn thận đi vào trong thân thể của nàng.
Không giống dĩ vãng nhiệt tình như lửa, rồi lại thêm một phần hai tâm hồn gắn bó, bây giờ hắn êm ái mà có tiết tấu rung động đi vào nàng, khiến Phó Du Nhiên lại có nhận thức mới với hành động thân mật ấm áp này, toàn tâm toàn ý dung nhập cùng hắn, cảm thụ sự săn sóc của hắn, hốc mắt lại có chút nóng.
"Chúng ta trở về đi thôi." Nàng nằm ở trong lòng của hắn nói.
Tề Diệc Bắc sửng sốt một hồi lâu, "Nàng nói. . . . . . Trở về đâu?"
"Đại Tấn." Phó Du Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, "Ta và chàng cùng nhau trở về."