Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 118: Tình nghi


Chương trước Chương tiếp

Nam Nam phát hiện Mộ Hi khác thường, vì sao mẹ không nói chuyện?

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Vì sao không gọi Nam Nam?" Nam Nam tò mò hỏi.

Mộ Hi buông Nam Nam ra, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, cô không ngừng lắc đầu, còn luôn luôn chỉ vào miệng mình, hai tay lo lắng vung vẩy trước người.

"Bà xã, đừng sợ, em sẽ tốt thôi, bác sĩ đã xem rồi, nói là tạm thời mất tiếng." Một tay Nam Cung Diệu ôm bả vai Mộ Hi nói, một tay ôm lấy Nam Nam, hy vọng có thể an ủi bọn họ.

"Em bị người ta bắt cóc sao?" Nam Cung Diệu hỏi, anh hận cái người bắt cóc Mộ Hi, cho nên anh cũng không muốn đợi một phút nào, anh muốn tiêu diệt tên súc sinh kia.

Nghe thấy Nam Cung Diệu nói, Mộ Hi gật đầu.

"Là ai?" Nam Cung Diệu hỏi.

Mộ Hi lập tức lắc đầu.

Không!

Lúc nào cũng không dứt báo thù!

Mộ Hi không muốn để cho Nam Cung Diệu lại đi giết người, bởi vì thấy ánh mắt ông xã cô hiểu, lúc này nhất định anh sẽ không thể bỏ qua cho người đàn ông kia, nếu mình đã trở lại, coi như bỏ qua đi!

Mộ Hi quá đơn thuần, chẳng biết sau khi Âu Dương Hàn bị Mộ Hi đánh bằng gậy điện, nổi trận lôi đình, anh ta vận dụng tất cả nhân lực đi tìm Mộ Hi, nhưng không có tìm được, Âu Dương Hàn thề, nhất định phải bắt Mộ Hi trở lại, dám dùng gậy điện tập kích anh ta, bắt cô lần nữa, cô cũng không có may mắn như vậy, cô là người đầu tiên to gan như vậy, dám động thủ với anh ta,, hơn nữa còn là một người phụ nữ, chính mình cũng thật điên rồi , thế mà tin tưởng chuyện ma quỷ đó của cô, đi ra ngoài ngồi một chút với cô.

Âu Dương Hàn có cảm giác bị lừa gạt!

"Mẹ kiếp, vẫn chưa có người nào dám đùa với ông đây! Không nên để tôi bắt được, nếu không, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không quên được tôi." Vẻ mặt Âu Dương Hàn hết sức dọa người.

Mộ Hi cẩn thận nghĩ tới, Âu Dương Hàn dám bắt cóc cô, đã nói lên thế lực của anh ta không phân cao thấp với Nam Cung Diệu, cho nên cô không để cho ông xã có chuyện gì, Mặc dù Âu Dương Hàn không có làm khó cô, cũng không có nghĩa anh ta là người tốt, từ trong ánh mắt của anh ta có thể nhìn ra được, lòng dạ người này độc ác.d_ien!le_quy^don-Mèo Hoang

"Cha ngốc, còn không mau cho mẹ ăn gì đó, nhất định mẹ rất đói bụng, để con giao mẹ cho cha, làm sao con có thể yên tâm!" Nam Nam lạnh lùng lắc đầu, đi ra ngoài.

Lúc này nhờ có Nam Nam mới tìm được Mộ Hi, trong lòng Nam Cung Diệu cũng đã bội phục con trai quỳ rạp xuống đất, thật muốn nhận thức con trai lần nữa.

Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi đi xuống lầu, làm sao anh cam lòng để cô đi đường.

Mộ Hi dùng tay khoa tay múa chân, ý là đặt cô xuống.

"Nghe lời, anh thích ôm em và con như vậy." Nam Cung Diệu từ từ xuống lầu.

"Ngây thơ!" Nam Nam ở dưới thấy hai bọn họ đi xuống nói, Mộ Hi cảm động đến rơi nước mắt, vẫn là trong nhà tốt, trong nhà có người quan tâm.

Thấy bà xã vừa khóc, Nam Cung Diệu biết rõ trong lòng cô rất oan ức, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

"Không sao." Nam Cung Diệu dịu dàng an ủi Mộ Hi.

Mộ Hi tủi thân gật đầu, một cái tay liên tục vuốt bụng, giống như đây đã là thói quen của cô, sau khi trở lại phát hiện tay cô luôn đặt lên bụng, nhiều ngày như vậy, nhất định cô đã cực lực bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, giống như một đêm đó, Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi ôm thật chặt bánh bao, nhất định cô sợ đứa bé đói bụng.

"Em đã chịu khổ, bà xã, thực xin lỗi!" Nam Cung Diệu tự trách nói.

Mộ Hi lắc đầu, cô không oán anh, lúc trước yêu anh, nhất định vận mệnh của mình sẽ khác mọi người, vươn tay, vuốt ve mặt anh, gương mặt này gầy đi rất nhiều, chính mình không ở bên cạnh anh, nhất định là anh rất khổ sở, còn nhớ cái video hạ táng kia, nhìn anh rất đau lòng, cũng chưa từng thấy qua anh như vậy!

Nam Cung Diệu đặt Mộ Hi ngồi bên cạnh bàn ăn.

"Không nên cử động, anh đút em ăn." Nam Cung Diệu bắt đầu cầm đũa, tỉ mỉ gắp thức ăn cho Mộ Hi .

"Những thứ này đều bác sĩ liệt kê thức ăn dinh dưỡng cho người mang thai, ăn nhiều một chút."

"Mẹ, còn có cái này, ăn thật ngon, cha nói Nam Nam cũng có thể ăn nha." Nam Nam cũng cầm nhét vào trong miệng Mộ Hi, Mộ Hi cũng không thể chịu được nữa.

Nước mắt rơi xuống, hai tay đặt ở trên bụng khóc lên, mà hai người đàn ông trước mặt trợn tròn mắt, rốt cuộc sao vậy? Tại sao lại khóc?

"Mẹ, không thích ăn sao? Có muốn ăn cái này hay không?" Nam Nam lại gắp một thứ khác cho Mộ Hi.

"..." Mộ Hi muốn há mồm nói chuyện, nhưng vẫn không có tiếng, vì vậy, hai tay bắt đầu khoa tay múa chân.

"Chỉ cần là món con trai gắp, mẹ đều thích ăn." Hai tay Mộ Hi khoa tay múa chân, hy vọng Nam Nam có thể nhìn hiểu, đương nhiên, mẹ con tương thông, Nam Nam hiểu, Nam Cung Diệu lại hiểu vì sao Mộ Hi khóc.

"Mẹ, Nam Nam hiểu, mẹ ăn nhiều một chút, Nam Nam cũng muốn ăn?" Nam Nam hiểu mẹ cảm động khóc, cảm thấy trong nhà ấm áp, cho nên cô mới khó chịu, Nam Nam không dám gắp thêm thức ăn cho Mộ Hi, nó dứt khoát ăn cùng mẹ.

Kỳ thật, Mộ Hi rất đói bụng, mang thai đứa nhỏ, lượng cơm ăn cũng lớn, ăn cái này ngon, ăn cái kia ngon, Nam Cung Diệu ngồi gắp cũng thấy vui vẻ, nhìn Mộ Hi ăn, anh rất vui, thỉnh thoảng còn lau miệng giúp Mộ Hi, lúc này quả thực Mộ Hi rơi vào trong ổ hạnh phúc.

Buổi tối, Nam Cung Diệu tắm rửa cho Mộ Hi, tóm lại là cái gì cũng không để cho cô làm, tắm rửa xong, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đến bên giường, sau đó anh nhẹ nhàng mát xa chân cho cô, bởi vì Mộ Hi mang thai rất vất vả, cho nên anhphải giúp cô giảm bớt đau đớn.

Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong ngực, nghe tiếng hô hấp của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hào, mềm mại như thạch hoa quả, dù mút thế nào cũng không đủ! Bởi vì Mộ Hi mang thai, Nam Cung Diệu chỉ có thể làm chút động tác nhẹ nhàng, để thỏa mãn chút đói khát của mình.

Mộ Hi thương anh, đương nhiên hiểu nổi thống khổ của anh, động tác của ông xã dịu dàng khiến Mộ Hi hiểu, ông xã không muốn làm khó cô, kỳ thật, đã lâu như vậy, Mộ Hi cũng rất nhớ, cho nên, cô chủ động hôn môi Nam Cung Diệu, mặc dù đang mang thai năm tháng, nhưng mà, chỉ cần cẩn thận, cũng không trở ngại làm việc.

Đều là người trưởng thành, tự nhiên biết rõ cẩn thận đứa nhỏ trong bụng thế nào, Nam Cung Diệu giống như hạn hán, muốn cảm nhận mưa xuống.

Ngày hôm sau, Mộ Hi khoa tay múa chân, muốn Nam Cung Diệu đi làm việc, Mộ Hi biết rõ anh bận nhiều việc, không thể lúc nào cũng phải ở nhà với cô, cô cũng không có chuyện gì rồi.

"Vậy cũng tốt, buổi trưa anh sẽ về ăn trưa với em." Bây giờ Nam Cung Diệu rất nghiêm túc chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Mộ Hi, ăn xong bữa sáng, Nam Cung Diệu liền đi làm.

Tập đoàn Nam Cung, phòng làm việc tổng giám đốc. d_ien!le_quy^don-Mèo Hoang

"Lãnh Đông, tra thế nào, tìm được chủ nhân quần áo chưa?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Diệu tổng, trên tất cả quần áo không có dính bất kỳ hơi thở và vật lạ của đàn ông, cũng không có vân tay, căn cứ kết quả xét nghiệm, do phu nhân đã mặc quần áo lâu dài, cho nên tất cả đều là vân tay của phu nhân." Lãnh Đông nói.

"Ừm." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời, lúc này người đàn ông này hoàn toàn không giống như người đàn ông dịu dàng săn sóc trong nhà, bề ngoài anh lạnh lùng, một đôi mắt ưng híp lại, hai tay vòng trước ngực, dựa vào sô pha.

"Diệu tổng, tôi phát hiện ở ngoài biệt thự có vài người lạ, lúc nào cũng lén lén lút lút, vì vậy, tôi đã cho anh em Độc bắt chúng, ngài có muốn tự mình thẩm vấn hay không?" Lãnh Đông nói.

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ." Sự tình liên quan đến Mộ Hi, Nam Cung Diệu rất coi trọng.

Xe chậm rãi lái vào nội bộ Độc, Nam Cung Diệu đi ra khỏi xe, tất cả mọi người cung kính đứng dậy.

"Anh Diệu."

"Ừm, mấy người đều ra ngoài đi, Lãnh Đông ở lại." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Vâng! anh em trong độc đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ có Lãnh Đông và anh, sau đó chính là hai người đàn ông áo đen bị trói ở một bên.

"Vì sao mấy ngươi bắt chúng tôi?" Hai người đàn ông bị khí thế của Nam Cung Diệu hù dọa, cho nên muốn đánh đòn phủ đầu.

"Mấy người bán mạng cho ai?" Lãnh Đông hỏi. Nam Cung Diệu ngồi ở một bên, châm một điếu thuốc, bắt chéo chân, điềm nhiên như không, hút một hơi, từ từ phun ra sương mù.

"Chúng tôi là công dân an phận, bán mạng cái gì?" Hai người giảo hoạt nói.

"Bụp - -" Một tiếng vang thật lớn, một người đàn ông trong đó và ghế ngã trên mặt đất, bởi vì bọn họ đều bị buộc chặt trên ghế, cho nên cả người cả ghế đều ngã cùng nhau.

Một người khác thì bị Lãnh Đông đạp cho miệng hộc máu, có thể thấy sức lực người này mạnh bao nhiêu!

Lúc này Nam Cung Diệu hút thuốc đi đến.

"Không ngại nói cho mấy người biết, tôi không có tính nhẫn nại, lặp lại lần nữa, mấy người bán mạng cho ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, âm thanh giống như đến từ hầm băng.

"Tôi, tôi không hiểu anh đang nói cái gì?" Một người đàn ông khác bất an nói.

"Không cần khảo nghiệm sự chịu đựng của tôi!" Nam Cung Diệu lập tức ấn đầu thuốc lá lên đầu người đàn ông kia, lập tức truyền đến một mùi khó ngửi.

"A - -" Người đàn ông thét chói tai.truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon.com, nhưng trang web khác chỉ là ăn cắp.

"Đây chỉ là nhắc nhở hãy ngoan một chút, bảo đảm đằng sau còn kích thích hơn!" Nam Cung Diệu vỗ vô vào mặt một người đàn ông, dẫm một phát lên đùi hắn ta, dùng sức ấn xuống.

"A - -" Người đàn ông đau đớn thét lên, nếu như là người bình thường giẫm, sẽ không đau nhiều như vậy, nhưng đây là chân của Nam Cung Diệu, trên người anh có sức lực người thường không có được, Nam Cung Diệu vẫn thâm tàng bất lộ, không phải vô cùng bất đắc dĩ, anh sẽ không ra tay, đương nhiên, truyện của Mộ Hi không tính.

"Mau nói, là ai phái mấy người tới ?" Lãnh Đông túm đầu một người nói, cưỡng chế hắn ta nhìn mình.

Cảm thấy sợ hãi. Người đàn ông khép chặt miệng, vẻ mặt chấp nhận, bởi vì bọn họ biết rõ, coi như nói ra, trở về cũng sẽ bị Âu Dương Hàn không tha, cho nên dứt khoát không nói cái gì! Mặc cho số phận đi!

"Lãnh Đông, dẫn bọn họ đi xuống, chúng ta có nhiều thời gian, bọn họ sẽ suy nghĩ cẩn thận." Nam Cung Diệu xoay người sang chỗ khác, đây là đầu mối duy nhất, không thể gấp, phải từ từ mổ dầu bọn họ.

""Vâng, Diệu tổng." Trong phòng chỉ còn lại Nam Cung Diệu, anh cẩn thận quan sát hai người kia, nghe giọng nói là người địa phương.

Nam Cung Diệu và Lãnh Đông trở lại công ty, hai người bắt đầu nghiên cứu người ở phía sau?

Cuối cùng mục tiêu tập trung vào ba người có khả năng.

"Lãnh Đông, tìm hiểu xem gần đây ba người này có hành động lạ thường gì không, buổi trưa tôi phải về nhà một chuyến, có việc gọi điện thoại cho tôi." Nam Cung Diệu không yên tâm về Mộ Hi, bàn giao công việc một chút, rồi chuẩn bị rời đi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...