Chúng Thần Chi Nguyên
Chương 1: Nghịch Long Cung Đấu
Lạnh giá, lạnh giá dị thường.
Vùng cực bắc Thần Châu, băng tuyết phủ kín cả lục địa. Từng cơn cuồng phong lạnh giá điên cuồng gầm thét, kèm theo vô số hoa tuyết, bay đầy trong không gian, phảng phất như lưỡi phủ đoạt mạng của tử thần. Một nơi không có khả năng sinh sống.
Oanh Long! Oanh Long! từ xa trong gió tuyết truyền lại từng trận âm thanh vô cùng lớn làm chấn động màng nhĩ. Tiếp sau đó là đạo đạo những vầng ánh sáng bảy màu không ngừng bắn vọt thẳng lên trời.
Băng trong khuôn viên mười dặm xung quanh bắt đầu chấn động kịch liệt, tách ra thành từng đường nứt lớn, nhanh chóng từ mặt băng xuyên thấu xuống mười thước ở lớp băng phía dưới. Trên mặt băng bắt đầu xuất hiện từng rãnh sâu và lớn.
Oanh! Mặt băng bắt đầu tách ra. Vô số khối băng lớn hung hãn đổ xuống mặt nước. Nước biển bị kích động tạo thành những con sóng cao mười thước, lại chuẩn bị quay lại, chỉ trong nháy mắt đã bị giá rét đóng thành những băng trụ. Đúng là lạnh giá cực độ, quả thật làm cho con người phải sợ.
Ẩn ước bên trong hình như có tiếng Long ngâm. Như truyền tới từ phía dưới, nơi băng bị tách ra, lại bắt đầu tạo ra những trận oanh oanh. Hàn phong càng thêm lạnh giá. Hoa tuyết như những con sói đói mãnh liệt theo sau.
Ầm! Từng tầng băng đổ xuống mặt nước. Giữa trời đất ngay tại thiên không, một tòa kiến trúc cung điện thần kỳ to lớn theo nước từ từ trồi lên. Bấy giờ khi nước biển bị ngưng thành những khối băng, phảng phất trông như một đóa hoa tuyết mỹ lệ thì cung điện rộng lớn này chính là nhụy ở giữa lòng hoa.
Một cung điện thật sự vô cùng to lớn!
Nó trông đầy khí thế uy nghiêm, phảng phất như những ngọn núi nhọn hoắt hùng vĩ. Một cung điện màu trắng lớn trải dài đến trăm thước. Những thiết kế hình rồng trông đầy vẻ thần bí quả là kỳ dị ở nơi bắc cực âm lạnh này. Vành xung quanh bốn cạnh của đỉnh cung điện đều được bao bọc bởi hắc sắc phi Long. Đầu hắc Long hướng thẳng lên trời. Bốn chân hắc Long vung trảo như sắp chuyển động, trông như sắp bay lên trời. Chính giữa trước mặt cung điện có hai cửa lớn màu trắng, cao tới mười thước, trên mặt trang trí bởi các hắc sắc viên cầu. Nhưng mắt nhìn thấy rõ nhất lại là tay nắm của cửa cung. Chính là hai ngân sắc Long trảo cực lớn, giống như thoát môn xuất trảo hướng về người nhìn. Động tác thật dữ tợn. Trước mặt cung điện, trên cao hai mươi thước có một vật màu đen – chính là một bức hoành phi lớn. Trên mặt thấy ghi ba chữ lớn màu trắng: Nghịch Long Cung.
Gió phía bắc vẫn không ngừng gầm thét thổi về phía Nghịch Long Cung. Giá lạnh hạ xuống cực độ. Không khí bên ngoài lạnh lẽo đến kinh người.
Nghịch Long Cung! Nơi này chính là Nghịch Long cung trong truyền thuyết. Nghe truyền lại rằng cung điện trước kia do Tu La chiến thần kiến tạo ở nhân giới, nơi cất giấu kiện dị bảo nguyệt ảnh bảo hạp, chứa đầy nguyên khí chí lệ của Tu La chiến thần. Nếu như hấp thu được nguyên khí này, có thể một mình xưng bá ở nhân giới, có thể hướng về thiên giới mà khiêu chiến. Vì vậy người trong giới tu chân truyền miệng: "Nghịch Long xuất, Thiên đạo vẫn". Giờ thấy sự xuất hiện của Nghịch Long Cung, nhất định mang theo một trường kiếp nạn.
Hắc quang liên tiếp lóe lên. Năm nam nhân khôi ngô, mình đầy âm sâm lãnh khí xuất hiện trước cửa Nghịch Long Cung. Không phải ai khác, họ chính là tà phái ngũ đại chưởng môn đang liên thủ mạnh mẽ phá cấm chế bên ngoài của Nghịch Long cung: Tông chủ Ma Tông Huyết Cấm, Yêu Hoàng Yêu Tông Dạ Thần, Tông chủ Thánh Tà Tông Lãnh Thiên Sương, Tông chủ Địa Ngục Sơn Thiết Chiến cùng Môn chủ Ác Quỷ Môn Quỷ Vô Nhai.
Chỉ thấy Tông chủ Ma Tông Huyết Cấm trước cửa băng từ từ hạ xuống. Tay thành trảo lay động trong không trung, trong tay tức thì xuất hiện một quang cầu hồng sắc, kích thẳng vào cửa cung. Huyết Cấm đã xử dụng đến bốn thành công lực nhưng cửa cung vẫn không hề động đậy. Thấy tình hình như vậy, Dạ Thần, Lãnh Thiên Sương, Thiết Chiến cùng Quỷ Vô Nhai lại lần lượt lên thử, hình như cũng không thu được kết quả gì.
Hai Long trảo màu trắng thò ra ngoài trông như đã bị bọn họ đập nát không còn hình dạng. Trong lòng các đại tông chủ cảm thấy có điều không ổn, liền liên thủ thay nhau mạnh mẽ khai mở cấm chế của Nghịch Long Cung. Bọn họ lại hao phí thêm gần ba thành công lực. Nhìn lại đã hiểu rõ cửa cung, quả là ẩn giấu huyền cơ cực lớn, trên mặt có thể có cấm chế gì đó. Vào thời điểm này, ngũ môn tà phái chẳng hề "ngươi tranh ta đoạt" như lúc thường mà còn đoàn kết dị thường để nghĩ đối sách. Bởi vì mọi người đều biết, tại nơi này, vạn nhất bước sai một bước, không những không đến gần được bảo tàng, mà còn có khả năng mất đi tính mạng.
Lúc này, chỉ thấy ánh mắt Thánh Tà Tông Lãnh Vô Sương hiện lên âm dương quái khí nhìn chằm chằm vào cự trảo trên hai cửa suốt nửa ngày trời, khuôn mặt lạnh lẽo cười nói: "Lão Dạ, ngươi lại đây nhìn xem! Trảo tử trên cửa này hình như có điều quái dị."
Yêu Hoàng Dạ Thần vẻ mặt âm trầm nói: "Có cái gì quái dị? Vì sao ta phải đến nhìn?"
Lãnh Vô Sương đưa mắt nhìn Yêu Hoàng, cười lạnh nói: "Không thử nhìn hai Long trảo này xem! Cái này chính là trận nhãn (mắt trận) của trận pháp cấm chế. Nếu như ta không nhầm, cái này có thể là "lưỡng nghi tứ tượng trận" cũ diễn hoá thành một loại bàn Long cổ kim trận. Ngươi nhìn hai Long trảo này coi, mặc dù phương hướng đều hướng ra hai bên nhưng một Long trảo hơi hướng xuống dưới, một lại hơi hướng lên trên. Cái này chính là một âm một dương hai cực của trận nhãn. Nếu muốn phá trận, tất cả dùng toàn lực đánh phá hai Long trảo. Lão Dạ, ngươi lại không nhìn ra điều này à? Yêu quái đúng là yêu quái, trên phương diện tâm trí, thủy chung vẫn phải thua nhân loại chúng ta a... ha ha! Ta thấy ngươi nên tính đến thu nhặt và quay về thì hơn, ở lại nơi đây cũng cản trở chân tay mà thôi."
Không tưởng nổi vào một ngày hòa bình, hai người lại đấu khẩu không chịu kém một câu. Yêu Hoàng Dạ Thần tức giận trên mặt nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi cuối cùng cũng đáp lại: "Ngươi, ngươi... ngươi tính cái gì mà dám trước mặt ta ăn nói quàng xiên. Chờ sau khi quay về xem ta thu thập ngươi ra sao!"
Tông chủ Ma Tông Huyết Cấm buồn bực nói không chút sợ sệt: "Sau này cái gì? Các ngươi đánh thì đánh đi! Chắc không muốn vào trong nữa chứ gì?" Thấy hai người không nói, hắn lại thay đổi như gió nói tiếp: "Ta đồng ý theo ý Lãnh lão đệ nói. Cấm chế bàn Long cổ kim trận ở cửa rất lợi hại, vì vậy phải hợp lực của năm người chúng ta, toàn lực kích phá trận nhãn."
Nghe nói thế, Dạ Thần mặt đỏ hồng oán hận nhìn Lãnh Vô Sương. Ánh mắt Lãnh Như Sương cũng thận trọng nhìn lại Dạ Thần như vậy. Rồi đều "hừm" một tiếng, thị tuyến di chuyển, ánh mắt không còn nhìn đối phương nữa.
Tông chủ ngũ đại tà phái đều tập trung công lực toàn thân phát ra một kích kinh thiên. Chỉ thấy năm đạo kiếm ảnh cực lớn lăng không lóe lên, hung hãn nhằm hướng hai Long trảo chém tới. Cấm chế của hai Long trảo đã phát động. Hai cỗ lực lượng kinh thiên kích thẳng vào nhau, phát ra hàng tràng những tiếng nổ "oanh" "oanh" khủng khiếp. Ngũ đại tông chủ ắt hẳn là cao hơn một bậc nên hai Long trảo hóa thành vô số mảnh vỡ bay tứ tung. Hai cánh cửa điện to lớn cũng từ từ mở ra.
Một trận hàn khí mạnh mẽ ập vào ngũ đại tông chủ, lạnh đến nỗi phải lùi lại và xích, bị thổi đến toàn thân phát lãnh.
Sau khi phi thân xuống phía sau cửa điện, trước mắt năm người đứng đầu tà phái xuất hiện một băng đạo dài hơn trăm thước, trên dưới trái phải đều là những khối băng trong suốt như ngọc. Do mặt băng đều phản xạ lại ánh sáng chiếu đến giống như mặt gương, hình dạng âm lãnh của mỗi người đều hiện lên trên mặt băng. Từ từ, từng đường theo cử động của ngũ đại tông chủ giống như nhân ảnh trên mặt băng bắt đầu cử động, trải suốt theo băng đạo. Đó chính là nguyên nhân khiến cho nó trở thành quỷ quái và thần bí.
Ngũ đại tông chủ không hẹn mà đều lần lượt nhìn nhau, lần lượt nhìn đến trận pháp quỷ dị, tim bắt đầu đập loạn.
Chỉ có thể thành công, không được thất bại! Nhất định phải lấy được nguyệt ảnh bảo hạp.
Thân hình năm vị tông chủ đột nhiên nhẹ nhàng bay tới, nhằm thẳng, hướng vào giữa băng đạo phi nhanh qua. Bọn họ cho rằng chỉ cần dùng tốc độ sẽ nhanh chóng đột phá qua băng đạo này. Nhưng bọn họ đã lầm.
Chính lúc thân ảnh họ chạm vào mặt băng là lúc khởi động cơ quan chính của ảo ảnh băng trận. Thông qua năng lượng do va chạm hấp dẫn, ảo ảnh băng trận tức thì được phát động. Vô số ảo ảnh phục chế tương tự theo hình dáng của ngũ đại tông chủ, lập tức xuất hiện ở đường băng, trông không khác ngũ đại tông chủ một tí gì, ảo ảnh này trông như rất chân thật, bắt đầu nhằm hướng năm người thật điên cuồng công kích tới.
A! Mọi người không cầm được, bật lên những tiếng kêu kinh hãi rồi vội vàng động thủ chống lại. Từng đạo kiếm quang lóe lên, ảo ảnh bị tiêu diệt rất nhiều. Đúng là ảo ảnh thực lực không mạnh, có thể tiêu diệt một cách nhẹ nhàng. Nhưng lại không như theo ý bọn họ nghĩ, tùy theo công lực thực của họ tăng bao nhiêu, ảo ảnh cũng học theo như vậy. Dù bọn họ dùng chiêu số nào, đều sử dụng giống như vậy để phản kích. Mà số lượng ảo ảnh lại càng ngày càng lớn. Một thời gian sau, ảo ảnh tấn công ngày càng dày đặc, trắng xóa như nước trào ra từ mặt đất.
Bởi vì rất nhiều mặt trông đều giống nhau, vì vậy lúc bị tấn công dầy đặc, năm vị tông chủ không phân biệt được địch ta song phương. Một kiếm của Dạ Thần, đánh thẳng xuống vai Lãnh Vô Sương. Lãnh Vô Sương cố nhịn đau, cau mày gắng sức nói: "Lão Dạ, ngươi điên cũng không nên làm thế. Bao giờ bản thân ra chiêu trên người khác phải hô lên chứ!"
Trong thời gian nói, Huyết Cấm đã cùng Quỷ Vô Nhai đấu một chưởng. Huyết Cấm mắt đầy tia máu lại bắt đầu tiến tới quyết chiến, đáng sợ là vẫn không thể đánh bại được địch nhân. Liền tự mình kềm mình lại. Hắn lớn giọng hét lên: "Nhanh, vận đủ mười thành công lực, cùng phá hủy băng đạo."
Năm vị tông chủ vội vận đủ mười phần công lực, nhằm thẳng băng đạo phát ra một kích kinh thiên động địa. Băng đạo bị vỡ thành vô số những mạt băng vụn, theo hàn phong bay vào trong cung, bốn phía thổi tới. Năm vị tông chủ vì vậy cuối cùng cũng phi qua được băng đạo. Mặt mỗi người đều bám đầy đất, trông hình dáng rất khổ sở. Quay đầu lại nhìn những mạt băng bay đầy trời, nhớ lại những hung hiểm lúc bắt đầu, mỗi người đều bắt đầu lạnh dần chiến ý trong lòng.
Xuất hiện bên cạnh bọn họ lại là một cửa băng đạo. Cửa hoàn toàn bị che lấp. Tiến lên hay không tiến, Huyết Cấm cắn răng, phất tay áo tạo thành một cổ hồng quang, bắt đầu mở cửa.
Năm vị tông chủ mạnh mẽ từng bước tiến đến cửa, tức thì bọn họ bị cảnh tượng làm cho ngây ngốc.
Cung điện này rộng rãi vô bờ, rất to lớn và sáng sủa. Trên tường trắng khảm vô số những viên minh châu lớn nhỏ, chúng phát ra ánh sáng ôn hoà, chiếu sáng cho đại điện sáng như ban ngày. Mười cột băng trụ cực lớn phân thành hai hàng chống thẳng lên trời, đứng thẳng giữa trung tâm cung điện. Cả đại điện rộng lớn đều tỏa ra khí thế áp bức rõ rệt. Quả là kỳ dị, mỗi cột băng trụ trên mặt dài trên mười thước đều được bao quanh bởi hắc sắc cự Long. Con nào cũng nhe răng múa vuốt, toàn thân phát tán ra hắc sắc nhàn nhạt. Phía sau mười băng trụ, một hộp vuông tỏa ra tia sáng bảy màu treo lơ lửng trên không. Trước mặt tỏa ra từng trận loại khí làm cho người khác không thở nổi. Ở phương vị này, nó cùng ánh sáng các cột trụ tương liên hình thành một thể thống nhất.
Nhìn hắc sắc cự Long mười đầu thật đáng sợ, năm vị tông chủ đưa mắt nhìn nhau, có chút do dự. Quỷ Vô Nhai mặt lộ vẻ sợ hãi, kêu khẽ một tiếng nhìn Huyết Cấm nói: "Hắc Long này có lẽ chính là linh vật bảo hộ của Nghịch Long Cung. Chỉ sợ chúng ta tiến lên phía trước, chính là tử lộ."
Huyết Cấm quay đầu nhìn bốn người, lạnh nhạt nói: "Kể từ lúc bước chân vào nơi này, việc quay lại đã trở nên muộn màng rồi. Hiện tại chúng ta không có lựa chọn, phải tiếp tục tiến lên thôi. Vật đang trôi lơ lững kia chính là Nguyệt ảnh bảo hạp. Chúng ta thống nhất đại kế, dốc toàn lực tiến lên phía trước. Phải chiến đấu ở nơi này! Chúng ta biết khó khăn ở nơi này nhưng chúng ta phải đạt được!"
"Tiến lên!" Huyết Cấm khẽ quát lên. Vừa nói xong một tiếng, năm người đều dùng thân pháp nhanh nhất, gần như không chạm đất lao về phía nguyệt ảnh bảo hạp. Ai biết, vừa mới tiếp xúc gần băng trụ, mọi người đều bị bắn trở lại.
Trong nháy mắt, hắc Long quanh băng trụ giống như phát nộ, gầm lên một tiếng, giương nanh múa vuốt xung quanh trên không trung, tạo thành thế tấn công lại. Vẻ mặt mọi người biến đổi, không hẹn mà cùng lùi lại hơn một trượng. Hắc Long hung dữ mở to miệng, tức thì từng trận Long ngâm nổi lên nối tiếp nhau không ngừng, thổi bay mọi thứ trên mặt đất. Tức thì đại điện Nghịch Long Cung lúc này nổi lên từng trận hàn phong rét muốt, hình thành khí thế bài sơn đảo hải, càng ra ngoài tốc độ càng được khuyếch trương.
Nhìn thấy thế trận này năm người đứng đầu tà phái đều hoảng sợ trong lòng, thuận thế lại lùi về sau mấy bước. Ma Tông không thẹn đứng đầu ngũ tà, chỉ nghe Huyết Cấm đột nhiến rống lên một tiếng: "Nhanh! Ngũ hành thiên ma đại trận." Bốn người còn lại hình như đã ý thức được nguy hiểm, vì vậy thân hình nhanh chóng tự chiếm lấy những vị trí có lợi, hình thành hình ngôi sao khí thế tạo thành thành lũy. Ngay lập tức, trong không gian của năm người sản sinh ra một cổ khí lưu cường đại, đánh thẳng về phía toàn phong. Hai cổ lực lượng va thẳng vào nhau, phát ra "oanh" một tiếng, biến mất không thấy nữa.
"Thiên ma hành không" ngũ đạo ánh sáng chiếu thẳng lên không trung, thế như lôi điện nhanh chóng ngưng tụ thành một Thiên Lang cao hơn mười thước mau mắn chạy lại, xông thẳng lên không trung, nhằm thẳng hướng cự Long bổ tới. Nguyên lai, ngũ hành thiên ma đại trận do năm vị môn chủ tà phái, vì muốn đối phó với thất phái tu chân, đã âm mưu bí mật tu luyện mất năm trăm năm mới hình thành một trận pháp vô cùng tà ác. Ngày hôm nay, nếu không phải vì nhất định muốn lấy được khoáng thế "nguyệt ảnh bảo hạp" mà người thiên hạ đều mơ ước, chỉ sợ sau này chẳng ai nguyện xuất ra chiêu "Thiên ma hành không" này.
Từ phía sau năm vị môn chủ tà phái đang chăm chú toàn lực đối phó với cự Long, xuất hiện mười hai thân ảnh nhàn nhạt bên trên Nghịch Long Cung. Không ai biết mười hai người đến lúc nào. Mười hai thân ảnh cùng động, phát ra một đạo quang hoa cực lớn, nhằm hướng Nguyệt ảnh bảo hạp trên không bay đến.
Hắc Long mười đầu cảm thấy có uy hiếp cực lớn, phía dưới trước mặt có ngũ hành thiên ma trận ảo hóa thành Thiên Lang cùng bọn chúng đấu tranh, căn bản không thể thoát thân. Vì muốn bảo vệ Nguyệt ảnh bảo hạp, cùng phát ra một tiếng gầm trên không, hắc Long ở cửa cuồng ngâm, không đoái hoài đến tính mệnh liền chấn nát Long đan. Chỉ thấy thân thể phi Long mười đầu tức thì lớn lên nhiều lần, các đầu đều phóng ra một đạo hắc quang, đánh thẳng về hướng quang hoa bạch sắc. Ngũ đại tông chủ tà phái đang chú trọng vào cấm chế đại trận đột nhiên kinh hãi khi cảm giác phát hiện có người bên ngoài tiến vào Nghịch Long Cung. Tức thì hắc Long bạo phát Long đan, bọn họ lập tức cảm thấy áp lực gia tăng gấp bội, như không có khí nên thở rất khó khăn. Căn bản không thể phân tâm, năm người liền gấp rút đề thăng ngũ hành thiên ma trận lên đến cực hạn.
Hắc quang cùng bạch quang kích thẳng vào nhau. Mười hai đạo thân ảnh lại phát ra một đạo bạch quang còn mạnh mẽ cường liệt hơn trước. Đạo quang hoa này mạnh mẽ xuyên thấu qua hắc quang, nhanh như điện liền nhập Nguyệt ảnh bảo hạp vào trong. Sau đó mười hai thân hình nhanh chóng hướng ra phía ngoài cung điện phi đi, nháy mắt đã tiêu thất không thấy đâu.
Hắc Long mười đầu điên cuồng gầm lên, vạn vạn lần không ngờ Nguyệt ảnh bảo hạp bảo vệ vạn năm đã bị lấy đi mất. Lại nhìn tu vi của những người này, không hề yếu hơn năm cao thủ tà phái ở dưới đất, vì vậy dù Hắc Long chấn vỡ Long đan, cũng không giữ được bảo hạp. Không ngăn được nỗi hận trong lòng đang đại phát, liền mang toàn bộ nộ hỏa trút lên thân năm người trước mắt.
Cự Long mười đầu do cùng mất đi khống chế, càng hung hãn công kích xuống dưới mặt đất. Thế trảo công ngày càng lợi hại, mỗi một trảo hạ xuống đều làm cho cung điện từ từ rung động. Năm vị tông chủ tà phái cảm thấy có điều dị thường nhưng vì do thế tấn công lăng lệ của cự Long, không thể có cách nào phân thân. Bèn cứ tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó, nếu không, có khả năng sẽ bị cự Long xé thành hai nửa.
Thiên Lang đối phó với cự Long chiêu thức càng lúc càng dữ dội. Đại điện lúc này truyền lại từng trận âm thanh. Âm thanh xung đột càng lâu và mãnh liệt, thanh thế càng lúc lại càng lớn.
Hắc Long Long đan đã vỡ, lại thấy không còn gì để giữ nhưng Thiên Lang trên thân đã nhận hàng nghìn vết thương.
Thế trận song phương càng ngày càng chậm nhưng uy lực vẫn không giảm một tí nào. Khí lưu và lực lượng cực lớn. Dạ minh châu đính trên tường bắt đầu bị rơi xuống. Có một số minh châu rơi xuống không trung giữa song phương, kết quả bị chấn thành bột phấn.
Hắc Long không chết thì không ngừng đánh!
Mấy cái đầu cực lớn của hắc Long mười đầu gầm lên, thân rồng nổ tung, vô số vảy rồng kèm theo lực lượng cực đại kích ra bốn phía xung quanh. Chỉ trong nháy mắt Thiên Lang đã bị đánh tan. Tông chủ Ma Tông Huyết Cấm thấy không tốt, kinh hãi hét lên: "Thiên ma tru tiên." Ngũ đại tông chủ nghe vậy toàn lực xuất ra chân nguyên, đem ngũ hành thiên ma trận phát huy đến tận cùng. Bên ngoài trung tâm năm người phát ra quang cầu màu hồng cực lớn, đỡ lấy những vảy rồng đầy kình khí đang ẩn tàng không tung không tích đầy trên trời.
"Oanh", hai cổ lực lượng lớn va chạm vào nhau. Ngũ đại tông chủ mỗi người bị bắn về phía sau không biết bao nhiêu thước, va thẳng vào tường, miệng thổ huyết, hiển nhiên thụ thương không nhẹ. Mười phi Long giả thể đánh một kích này xong tất nhiên không còn tồn tại. Chỉ thấy trên tường Nghịch Long Cung dính đầy vảy rồng. Nghịch Long Cung chỉ còn là một tàn tích.
Không biết bao lâu sau, năm vị tông chủ mang đầy vết thương cũng dần tỉnh lại. Quỷ Vô Nhai không chú ý đến sự đau đớn, ngồi nghỉ trên mặt đất nói: "Mẹ kiếp! Là ai đã lấy Nguyệt ảnh bảo hạp đi!"
Lãnh Thiên Sương nghĩ ngợi rồi nói: "Là ai lão tử cũng không nhìn thấy. Không phải người tu chân trong chính phái sao?" xem tại TruyenFull.vn
Tiếp đó thấy Huyết Cấm âm trầm lúc này cũng không nén được phẫn nộ, oán hận nói: "Hừm! Bất kể là ai, chỉ cần bị ta tra ra, nhất định sẽ cho hắn chết không có đất chôn!"
[1] – Nghịch Long hiện ra, Thiên Đạo kết thúc (?)