Cặp Đôi Ác Quỷ
Chương 7: Đe dọa suýt gặp tai họa
'' Sao phải sợ ! Tôi thấy vui mà !''- nhỏ mà cười khoái chí quay sang nhìn cậu , nói về vận tốc lái xe ư , thì cậu chưa có đủ trình độ như nó ! Có thể nói về tốc độ lái xe thì nhỏ và cậu ngang tàng với nhau nhưng với nó thì còn thua xa !
'' Oh my god ! Không lẽ cô là con trai ?''- cậu nhìn nhỏ mà hỏi một câu ngớ ngẩn không ăn nhập gì hết nhưng điều đó là câu hỏi mà cậu muốn hỏi nhỏ . Có ai con gái lại không sợ tốc đó cơ chứ mà lại còn không mê zai đẹp nữa ! Chỉ có nhỏ là con trai mới không thích những thứ đó ! Thật uổng , khuôn mặt đẹp xinh như thế này là lại là less sao ?
'' Anh nghĩ gì tưởng tôi không biết sao ! Tôi là girl chính hiệu 100% đó nha ! Anh nghĩ sao mà bảo tôi là less hả !''- nhỏ như đi guốc trong bụng anh mà lườm nguýt cậu đến cháy cả con mắt
'' Thôi ! Bây giờ tôi đưa cô đi chơi cô muốn đi đâu ?''- cậu đổi mồ hôi hột vì ánh mắt giết người của nhỏ mà chuyển luôn chủ đề , kẻo không đôi nhanh chủ đề thì chắc nhỏ giết cậu không bằng tay mà bằng mắt mất
'' Được ! Tạm tha ! Bây giờ đưa tôi đi mua sắm để thay cái đồ vướng víu này đã sau đó đi ăn !''- nhỏ chỉ chỏ vào cái áo váy khiến nhỏ không vận động chân tay rồi cái bụng cũng đang biểu tình nên liệt kê lun vào trong danh sách mà không nhớ mình là ôxin của cậu
'' Mà cô là ôxin của tôi sao tôi phải nghe theo !''- kí ức của cậu hồi sáng chợt ùa về khiến cậu đơ người , vì sao cậu phải nghe lời nhỏ chứ , nhỏ là ôxin của cậu 3 tháng cơ mà.
'' Mặc kệ ! Anh có đi nhanh không thì bảo ?''- nhỏ liếc cậu một cái rồi chĩa họng súng lục đen bóng vào đầu cậu , không nghe lời nhỏ ư ! Cho kẻ đó ăn kẹo đồng vào đầu để kết bạn với hắc bạch vô thường và trầu Diêm Vương lun một thể
'' Cô lấy súng đâu ra vậy ? Cô có biết dùng đâu mà cầm nó !''- em mồ hôi của cậu lại tuôn ra như suối nước , trên xe của cậu làm gì có để súng đâu mà nhỏ lại có súng trên tay cơ chứ
'' Ở trong cặp anh chứ đâu ! Mà cái này sử dụng dễ lắm tôi biết dùng à nha ! Lên nòng sau đó bóp còi là được chứ gì !''- nhỏ cầm khẩu súng lên rồi lên nòng '' Tạch '' một nhát sau đó bóp còi '' Đoàng '' lại tiếp âm thanh nữa phát ra '' Bụp '' tiếp va chạm của đạn với mặt kính , vì kính xe vừa cách âm và còn loại đặc biệt , viên đạn của súng bắn và không thể nào vỡ được '' Keng '' viên đạn rơi xuống buồng lái gây ra tiếng động cực kì vui tai . Với nhỏ việc bắn súng thế này đâu có dễ chệch độ như vậy vì không muốn giết người vô tội nên không ra tay mà thôi , một tay xạ thủ giỏi như nhỏ mà bắn trượt thì trên cả thế giới này lũ sát thủ đều là vật phế loại hết
'' T...Tôi đi !''- do ảnh hưởng đến tiếng súng với góc độ gần như vậy khiến tai cậu cảm thấy khó chịu , khi nhỏ nói thì cậu mới nhớ ra và lục túi thì không thấy thì mới tin nhưng chưa nói được câu nào nhỏ đã nổ súng rồi , suy thì cái mạng coi như đi toong .
'' Tốt ! Tôi giả súng nè không chơi nữa chán rồi !''- nhỏ nghịch xong cũng cảm thấy chán vì súng này không có gì thú vị như những cục cưng của nhỏ để ở nhà cả .
Nhỏ đưa xong rồi ngồi im lặng nhìn thì thấy chiếc cột điện to tổ chảng đang đón chờ nhỏ và cậu phía trước . Ôi chuyện cũ chưa nguôi đã có bệnh viện đón chờ nhưng nhỏ không thể đến bệnh viện như vậy bèn chồm người qua buồng lái mà xoay cái tay cầm sang bên đường sau đó đạp cái chân cậu ra ngoài mà lấy chân dẫm vào dây phanh của xe để nó dừng lại.
'' Anh lái xe cái kiểu gì vậy !''- nhỏ dừng xe bên đường thì mới bắt đầu quát lớn làm cậu giật mình khỏi cơn đau chần vừa nãy nhỏ đạp chân cậu ra ngoài với sức cực mạnh nên cậu phải ôm chân xoa xoa . Bây giờ cậu mới tỉnh khỏi cơn đau nhờ có tiếng hét đinh tai của nó , chắc dịp này phải gặp bác sĩ khám để khám tai thường xuyên rồi.
'' Xin lỗi ...!''- trông cậu không giống như một chàng trai quậy phá nữa mà bây giờ cậu cúi mặt xuống hối lỗi với nhỏ như đứa trẻ nhỏ làm điều gì sai nên bị mắng .
'' Thôi được rồi đi thôi !''- nhỏ thở dài vì nhỏ đâu phải là mama của cậu đâu mà có quyền trách mắng cậu cơ chứ mà lại là một con ôxin của cậu 3 tháng .
'' Ưm !''- cậu gật đầu rồi đi , không biết bây giờ ai mới là ôxin đây
Cả hai im lặng đi suốt quãng đường , sau đó vào quầy siêu thị để thay bộ đồ mới , nhỏ thì mang trên mình chiếc áo pull trắng cổ lọ với chiếc quần jean mài rách và đôi giày cao cổ đen còn cậu mang trên mình một chiếc áo vét trắng dài tay với chiếc quần bò dài xanh sẫm. Cả hai đi ăn sau đó đi chơi mà không để ý đến thời gian và vụ đi chơi phố của tụi bạn nên chiều không có mặt của couple này
------
2h chiều tại đường x
Tụi nó đã có mặt đông đủ rồi còn thiếu nhỏ và cậu vì sao thì chắc mọi người cũng biết rồi nhỉ , tụi nó biết lí do nên bao các bạn là không cần đợi nhỏ và cậu nên mọi người bắt đầu lên ý kiến nhưng ai cũng gạch phăng những ý kiến đó đi khí cái ý kiến của ai đó lên đầy bí ẩn khiến ai cũng tò mò
'' Mình sẽ đưa mọi người đến nơi này được chứ ?''- Thanh Trang lên ý kiến hai tay đập vào nhau khiến mọi người chú ý đến , sau lời nói của cô thì ai cũng phải nhao nhao lên mà đồng ý và dĩ nhiên là trừ tụi nó rùi .
Tất cả rồng dắn lên mây mà đi theo cô đến một con hẻm nhỏ , vừa vào đến nơi thì thấy một tiệm bánh mì nhỏ hiện ra trước mắt mọi người , vì ở trong ngõ hẻm nên không có ai chú ý đến quán là bao nhưng đối với cô thì lại khác . Nơi này là nơi mỗi khi cô được dịp nghỉ học lại chạy qua đây để phụ làm bánh nhờ lần đầu tiên chơi phố ở đây nên không biết đường thế là lạc vào trong tiệm bánh mà không biết đường về thế là nhờ họ cho mượn điện thoại gọi về cho quản gia cho xe đến đón vì hôm đó cô lại quên không mang , gia đình họ có 3 người mà thôi , một cặp vợ chồng khoảng trừng đã gần tuổi 30 và một bé gái khoảng chừng 6 tuổi , cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh trắng mịn , cute và socciu cực luôn.
'' Dạ tụi con chào cô chú !''- sau khi được cô giới thiệu về nơi đây và gia đình họ thì vừa lúc đến nơi thì lại gặp họ đang nhào bột làm bánh mì để tối bán và chuẩn bị cho ngày mai nữa
'' Trang dẫn bạn đến chơi à ! Các con vào nhà chơi !''- cô Huyền đi từ trong phòng nướng bánh đi ra thì cũng vui vẻ cười hiền với tất cả học viên lớp A1 , tuy là những cô cậu ấm nhưng họ lại không giống như những người nhà giàu mà cậy thế con nhà quyền lực mà kiêu ngạo
'' Thôi cho tụi cháu giúp cả nhà làm bánh được không ạ ?''- Vy nhanh nhảu nhảy lên trước lắc lắc cánh tay của cô Huyền với đôi mắt cún con năn nỉ khiến cô Huyền phải gật đầu đồng ý sau đó vào trong bê một chậu bột trắng to tướng đầy ắp
'' Mọi người bắt tay vào làm đi nào !''- Tùng nhắm mắt hét to nhưng khi mở mắt ra thì lũ quỷ sứ chạy đi đâu mất rồi , tất cả chạy ra rửa tay mất rồi mà bỏ Tùng ở lại một mình thật là không công bằng mà . Tùng cười không ra nước mắt sau đó chạy ra rửa tay cùng tụi kia , tất cả rửa xong thì chạy vào làm . Mỗi người làm nhưng con vật hoạt hình khác nhau cho mình nhưng riêng nó thì lại làm chiếc đồng hồ quả quýt ai nhìn cũng có thể biết đó là đồng hồ đeo cổ có thể mở ra đóng lại.
'' Sao cô lại làm cái đồng hồ đó ?''- hắn nhìn vào từng bước làm điêu luyện của nó mà vô thức hỏi , nhưng hắn đâu biết câu hỏi lại khơi lại kí ức mà nó muốn quyên đi nhưng không sao quyên được
'' Vì sao ư ?''- hắn hỏi câu đó làm nó đơ lại nhưng nhờ có anh ngồi bên đập vai rồi lắc đầu ý bảo đừng dày vò bản thân nữa , anh cũng biết được cái đồng hồ đó có từ đâu , chính vì đồng hồ mà nó sống mãi trong kí ức mà không nghĩ đến chuyện hiện tại hay tương lai.
Sợi dây đồng hồ có từ đâu ? Tại sao chiếc đồng hồ làm nó sống trong kí ức ?
------------
Như mình đã mỗi ngày đăng 1 chương nhưng lại không làm được, vì số bài tập của mình đang tăng lên mỗi ngày . Thành thật xin lỗi mọi người nhiều ! Bây giờ mình sẽ đăng ít nhất là mỗi tuần là 1 chương . Mong mọi người đừng bơ mình nha và mình xin ý kiến của mọi người về câu chuyện a~ !