Breathing Room
Chương 16
"Tôi sẽ lấy xe và tìm dọc theo đường", Harry nói sau khi Ren gác máy. "Jeremy, bố cần một đôi mắt nữa. Con đi với bố".
"Tôi sẽ tìm ở vườn ô liu và vườn nho", Ren nói. "Isabel, có thể Steffie trốn trong ngôi nhà nông trại? Sao em không tìm ở đó nhỉ? Tracy phải ở đây phòng khi con bé trở lại".
Tracy tìm tay Harry. "Tìm con bé, xin anh".
Trong giây lát họ nhìn nhau đăm đăm. "Bọn anh sẽ tìm được con", anh nói.
Isabel nhắm mắt, nên Ren biết cô đang cầu nguyện, và lần này anh bằng lòng. Steffie quá nhút nhát để đi lang thang. Nhưng nếu cô bé không đi vơ vẩn và không có tai nạn nào thì chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất. Anh gạt đi suy nghĩ xấu xa rằng đáng lẽ đầu óc anh phải tập trung vào làm việc. Kịch bản Night Kill làm anh phiền lòng.
"Con bé sẽ ổn thôi", Isabel thủ thỉ với Tracy. "Tôi biết mà". Với nụ cười an ủi, cô đi tới ngôi nhà nông trại.
Ren băng qua khu vườn ẩm ướt về phía vườn nho, những bắp cơ ở cổ căng lên theo từng bước chân. Cái kịch bản khốn khiếp... Anh tự nhủ đây không phải thành phố, nơi những kẻ săn mồi lẩn lút ở các lối mòn trong thung lũng và trốn trong những biệt thự bỏ hoang. Họ đang ở nông thôn.
Nhưng Kaspar Street đã tìm một nạn nhân của hắn ở vùng nông thôn, một cô bé bảy tuổi, đạp xe trên con đường đầy bụi.
Đó là phim ảnh, trời ạ.
Anh buộc mình tập trung vào sự thật chứ không phải tưởng tượng và đầu óc liệt vườn nho vào dạng này. Lúc này mới ba giờ, nhưng trời nhiều mây tới mức khó nhìn rõ được. Bùn từ trận mưa trước đó quện chặt đôi giày chạy khi anh đi dọc hàng cây. Tracy nói Steffie mặc chiếc quần soóc đỏ. Anh dõi mắt tìm sắc đỏ nhá lên. Bất cứ nơi nào cô bé tới, anh hy vọng không có con nhện nào.
Street đã từng dùng nhện.
Gáy anh sởn gai ốc. Anh không được phép nghĩ về Street lúc này. Nào, Steffie. Cháu ở đâu vậy?
Tracy đưa Bernardo bức ảnh cô giữ trong ví khi ông đến sau cuộc gọi của Ren. Cô đề nghị Anna ở bên phiên dịch để không có bất cứ hiểu lầm nào. Thỉnh thoảng cô dừng lại để an ủi Brittany và vỗ về Connor, nhưng không điều gì giúp cô tránh được nỗi kinh hoàng. Đứa con gái bé bỏng quý báu của cô...
Isabel kiểm tra ngôi nhà nông trại, nhưng không đứa trẻ nào trốn ở đó. Cô tìm trong vườn, nhòm dưới giàn đậu tía. Cuối cùng cô chộp đèn pin và đi về phía khu rừng có hình chiếc bánh chạy gần sát đường, giữa biệt thự và ngôi nhà nông trại. Mỗi bước cô đi là một lời cầu nguyện.
Harry nhích từng chút một trên đường, Jeremy dõi theo lề phải trong lúc anh nhìn lề trái. Những đám mây đã che kín bầu trời, và tầm nhìn ngày càng hạn hẹp theo từng phút.
"Bố có nghĩ nó chết rồi không?"
"Không!" Anh nuốt cục nghẹn kinh hoàng trong cổ. "Không, Jeremy. Em chỉ đi chơi và bị lạc thôi".
"Steffie không thích đi chơi. Nó sợ nhện lắm".
Điều mà Harry cố quên.
Vài hạt mưa rơi lộp độp trên cần gạt nước. "Em sẽ ổn thôi", Harry nói. "Em bị lạc, thế thôi".
Con mưa nặng hạt trút xuống, Ren không nhìn thấy cửa nhà kho nếu một ánh chớp không loé lên khi anh mải miết băng qua nó. Hai hôm trước nó đã khoá kín. Giờ cửa không khoá.
Anh gạt nước trên mắt. Không có vẻ một đứa bé sợ nhện lại vào trong này, ít nhất cũng không tự nguyện. Anh nhớ cánh cửa đã sệt trên nền đất thế nào. Cô bé không đủ khoẻ để mở cửa. Nhưng ai đó có thể mở và mang cô bé vào trong...
Kaspar Street làm anh kinh hãi. Anh hướng tới cửa. Khi đẩy cửa, anh thấy nó không sệt xuống nhiều như trước. Cơn mưa chắc đã rửa trôi ít đất. Anh đẩy cánh cửa xoay trên bản lề vào trong.
Bên trong, khô ráo và tối đen như mực, ngay cả khi cửa mở. Khi đi quanh đống hộp, anh ước có chiếc đèn pin.
"Steffie?"
Không có âm thanh nào ngoài tiếng mưa rơi. Anh dộng chân vào chiếc thùng gỗ. Chiếc thùng chuyển trên nền đất, tạo nên tiếng động làm anh suýt bỏ lỡ nó.
Tiếng sụt sịt.
Hay có lẽ anh chỉ tưởng tượng ra thôi. "Steffie?"
Không lời đáp trả.
Cưỡng lại thôi thúc xông qua đám lộn xộn đó, anh đứng chôn chân tại chỗ và để vài giây trôi qua, đến khi anh nghe thấy lần nữa, một tiếng nức nở tắc nghẹn đến từ đằng sau, bên trái anh.
Sự nhẹ nhõm xuyên suốt cơ thể. Anh bắt đầu di chuyển rồi lưỡng lự. Anh không biết sẽ thấy gì và nếu không cẩn thận, anh sẽ làm cô bé sợ hơn. Chúa ơi, anh không muốn vậy.
"Mày chẳng thèm doạ trẻ con. Không, cho đến khi chúng quá muộn để chạy trốn".
Dạ dày anh nhộn nhạo. Anh chỉ đọc kịch bản một lần, nhưng anh có trí nhớ tốt, và đã ghi nhớ quá nhiều dòng.
"Steffie?" anh dịu dàng nói. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Anh nghe tiếng sột soạt, nhưng không lời đáp. "Ổn rồi", anh nói. "Cháu có thể nói với chú".
Một tiếng thì thào kinh sợ thoảng đến xuyên qua bóng tối. 'Ông là quái vật à?"
Anh nhắm nghiền mắt. Không phải lúc này, cưng, nhưng cho tao tháng khác nhá. "Không, cháu yêu", anh nói khẽ. "Chú là Ren".
Anh đợi.
"X- xin hãy đi đi".
Ngay khi phải đương đầu với nỗi sợ hãi của mình, cô bé vẫn nhớ cách cư xử. "Những con bé lễ độ là những nạn nhân dễ nhất", Street nói trong kịch bản. "Nhu cầu làm người khác hài lòng của chúng mạnh hơn bản năng sinh tồn"..
Anh lạnh cóng và cứng đờ vì cơn mưa nhưng bắt đầu vã mồ hôi. Sao anh phải là người tìm thấy cô bé. Sao đó không phải là bố nó hay Isabel? Anh di chuyển nhẹ nhàng hết mức có thể. "Mọi người đang tìm cháu, cháu yêu. Bố mẹ cháu đang lo lắng".
Anh nghe gì đó chuyển động trên mặt đất. Cô bé đang cử động, anh ngờ là quá hoảng hốt để anh tới gần hơn. Nhưng điều gì làm cô bé sợ?
Anh ghét cảm giác mình đang đuổi theo cô bé. Hơn thế, anh ghét cái kiểu tự động thêm cảm xúc ấy vào đống rác rưởi thừa mứa trong người làm nên kho dự trữ kinh nghiệm vai diễn của anh- nơi anh vẫn ghé thăm mỗi khi cần tiếp cận với cái xấu xa trong bản chất con người. Mỗi diễn viên đều có một kho dự trữ như thế, nhưng anh ngờ rằng kho của anh bẩn thỉu hơn cả.
Chỉ một hành động tuyệt vọng mới có thể buộc cô bé ở lại đây. Trừ phi cô bé không có lựa chọn nào khác... "Cháu đau à?" Anh giữ giọng bình thản. "Có ai làm đau cháu không?"
Hơi thở nghẹn lại trong những tiếng nấc nhẹ hoảng sợ. "Có... nhiều nhện ở đây lắm".
Thay vì đuổi theo và làm cô bé sợ hơn, anh trở về phía cửa để cô bé không có cơ hội luồn qua anh. ' Cháu.. cháu tự vào đây à?"
"C.. cửa mở và cháu lẩn vào"
"Tự cháu à?"
"Vì cháu sợ sấm. Nhưng cháu không biết nó lại ... tối quá thế".
Anh không thể giũ sạch cái bóng của Street. "Cháu chắc không đến đây với ai khác chứ?"
"Không. Mỗi cháu thôi".
Anh thả lỏng người. "Cửa khá nặng, làm sao cháu đóng được?"
"Cháu kéo thật mạnh bằng cả hai tay".
Anh thở một hơi dài. "Cháu phải khoẻ lắm đấy mới làm được thế. Để chú xem bắp tay nào".
Mỗi phút có một gã khờ sinh ra, nhưng cô bé không phải là một trong số chúng. "Không, cảm ơn".
"Tại sao?"
"Bởi ... chú không thích trẻ con".
Mày hiểu tao đấy. Anh dứt khoát phải nghiên cứu về mối quan hệ của mình với bọn trẻ trước khi bộ phim bấm máy. Một trong những điều khiến Street là một quái vật như vậy là cách hắn ta có thể bước vào thế giới của bọn trẻ. Chúng không cảm nhận được sự ác độc của hắn đến khi đã quá muộn.
Anh buộc mình trở lại hiện thực. "Này, chú yêu trẻ con. Chú cũng từng là trẻ con mà. Chú không phải đứa trẻ ngoan như cháu. Chú dính vào vô số rắc rối".
"Cháu nghĩ cháu sắp rắc rối rồi".
Mày có thể cá chuyện đó. "Này, bố mẹ cháu sẽ rất vui khi cháu trở lại và cháu không gặp chút rắc rối nào đâu".
Cô bé không cử động, nhưng mắt anh đã quen với bóng tối để thấy một bóng dáng lờ mờ gần với cái trông như chiếc ghế bành đổ. Một lần nữa, chỉ để hoàn toàn chắc chắn. "Nói lại với chú đi, bé. Cháu đau không? Có ai làm cháu đau không?"
"Không". Anh nhìn thấy một chuyển động nhỏ. "Nhện ở Ý to quá".
"Phải, nhưng chú có thể giết chúng cho cháu. Chú giỏi việc đó".
Cô bé không nói một lời.
Trong lúc Steffie quyết định về anh, Tracy và Harry đang trải qua nỗi đau đớn khủng khiếp. Đó là lúc phải nghiêm túc. "Steffie, mẹ cháu và bố cháu lo sợ thật đấy. Chú phải đưa cháu trở lại với họ".
"Không, cảm ơn. C... chú có thể đi được không?'
"Chú không thể". Lần nữa anh bắt đầu hướng về phía cô bé, thật chậm rãi. "Chú không muốn cháu sợ, nhưng chú phải tới và đón cháu bây giờ".
Tiếng sụt sịt.
"Chú cá là cháu đói lắm".
"Chú sắp làm h-hỏng mọi thứ". Cô bé bắt đầu khóc. Không gì ghê gớm. Chỉ vài tiếng nấc đau khổ như xé nát anh.
Anh ngừng lại cho cô bé chút thời gian. "Chú sắp làm hỏng gì cơ?"
"M-mọi thứ".
"Gợi ý cho chú đi". Anh lách vào lối đi giữa những cái thùng.
"Chú không hiểu đâu".
Anh sắp tới gần đến mức chạm được vào cô bé, nhưng anh không làm vậy. Thay vào đó, anh cúi xuống đất cách khoảng 5 foot, cố gắng hết sức giảm bớt chiều cao của mình. "Tại sao thế?'
"B...bởi vì'
Anh mất tinh thần bởi sự thiếu hụt ở mình. Anh chẳng biết cái khỉ gì về bọn trẻ cả và anh không biết giải quyết chuyện này ra sao. "Chú có ý này.
Cháu biết tiến sĩ Isabel chứ? Cháu thích cô ấy phải không? Chú muốn nói cháu thích cô ấy hơn chú nhiều".
Quá muộn, anh nhận ra rằng có thể đó không phải là cách tốt nhất khi đặt câu hỏi cho một cô bé lễ phép quá mức. "Được rồi. Cảm xúc của chú không bị tổn thương đâu. Chú cũng thích tiến sĩ Isabel lắm".
"Cô ấy rất dễ thương".
"Chú đang nghĩ... cô ấy là dạng người hiểu chuyện. Sao không để chú đưa cháu tới chỗ cô ấy để cháu có thể nói với cô ấy chuyện rắc rối là gì?"
"Chú sẽ đưa cô ấy tới cho cháu chứ?"
Tracy không nuôi dạy một đứa trẻ dại dột. Điều này sẽ phải mất một lúc.
Anh dựa mình vào thùng rượu. "Chú không thể làm chuyện đó, cưng ạ. Chú phải ở cùng cháu. Nhưng chú hứa sẽ đưa cháu tới chỗ cô ấy".
"B..bố cháu có biết không?'
"Có chứ".
"Không, cảm ơn".
Cái gì thế nhỉ? Anh giữ cách cư xử bình thường. "Cháu sợ bố à?"
"Bố cháu á?"
Anh nghe sự ngạc nhiên trong giọng cô bé và nhẹ cả người. "Bố cháu có vẻ là người đàn ông khá dễ chịu đối với chú ".
"Vâng". Mỗi từ ôm chứa cả một vũ trụ đau khổ. "Nhưng bố sắp đi rồi".
"Chú nghĩ bố cháu chỉ trở lại công việc thôi. Người lớn phải làm việc mà".
"Không". Mỗi từ kết thúc bằng một tiếng nức nhẹ. "Bố sắp đi xa mãi mãi, mãi mãi".
"Ai nói với cháu thế?"
"Cháu nghe bố. Họ đánh nhau to, và không còn yêu nhau nữa, và bố sắp đi rồi".
Đó chính là vấn đề. Steffie nghe lỏm Tracy và Briggs cãi nhau. Giờ anh phải làm gì đây? Chẳng phải anh từng đọc ở đâu đó là nên giúp bọn trẻ diễn đạt cảm xúc thành lời sao? "Vớ vẩn".
"Cháu không muốn bố đi", cô bé nói.
"Chú vừa gặp bố cháu, nên chú không hiểu bố cháu rõ lắm, nhưng chú có thể nói với cháu điều này: Không bao giờ bố cháu bỏ cháu đi mãi đâu"
"Bố sẽ không đi nếu cháu bị lạc. Bố sẽ phải ở lại và tìm cháu".
Bingo
Cô bé đúng là một đứa trẻ dũng cảm, anh phải nói vậy. Cô bé sẵn lòng đương đầu với nỗi sợ khủng khiếp nhất để giữ bố. Trong thời gian đó, dù vậy, bố mẹ cô bé phát điên vì lo lắng. Anh không tự hào về mình, nhưng chuyện đã xong. "Đừng cử động! Chú thấy một con nhện độc to tướng!".
Cô bé quăng mình vào anh, và điều tiếp theo anh biết là cô bé dán vào ngực anh, run rẩy toàn thân, quần áo ướt đẫm, đôi chân trần lạnh như đá. Anh kéo cô bé vào lòng và ôm sát vào người. "Nó đi rồi. Chú không nghĩ đó là nhện đâu. Chú nghĩ đó là một đám bụi thôi".
Anh để ý các cô bé con có mùi không giống với các cô gái lớn. Cô bé có mùi mồ hôi, nhưng không khó chịu, và tóc cô bé có mùi như dầu gội kẹo cao su. Anh xát cánh tay cô bé, cố mang chút hơi ấm đến cho cô. "Chú trêu cháu thôi", anh cảm thấy thôi thúc muốn thú nhận. "Đó không phải là nhện thật đâu, nhưng bố và mẹ cháu lo lắm, và họ cần thấy cháu vẫn ổn".
Cô bé bắt đầu vùng vẫy một chút, nhưng anh vẫn xoa cánh tay để trấn tĩnh cô. Cùng lúc anh cố hình dung Isabel sẽ xử lý thế nào. Bất cứ điều gì cô đã nói đều đúng- nhạy cảm, sáng suốt, hoàn hảo cho trường hợp này.
Giữ chặt lấy.
"Kế hoạch của cháu hỏng rồi, Steffie. Cháu không thể trốn mãi được, phải không? Chẳng sớm thì muộn cháu cũng phải ăn, rồi phải trở về nơi cháu bắt đầu".
"Cháu lo chuyện đó đấy".
Cô bé thả lỏng một chút, và anh mỉm cười trên đầu cô bé. "Điều cháu cần là một kế hoạch mới. Một kế hoạch không có quá nhiều lỗ hổng. Và điểm bắt đầu là nói với bố mẹ điều làm cháu đau khổ".
"Có lẽ cháu đã làm tổn thương cảm xúc của bố mẹ".
"Thì sao. Họ làm tổn thương tình cảm của cháu mà? Một lời khuyên khôn ngoan đây: Nếu cháu sống cố không làm tổn thương cảm xúc của ai, cháu trở thành người cực kỳ nhút nhát, và không ai thích kẻ nhút nhát cả". Anh hầu như có thể mường tượng Isabel cau mày với anh, nhưng cái quái gì vậy? Cô không ở đây, và anh đang làm điều tốt nhất có thể. Tuy vậy, anh vẫn có sự bổ sung . "Chú không nói cháu nên cố ý làm tổn thương người khác. Chú chỉ bảo cháu phải chiến đấu vì những điều quan trọng đối với mình, và nếu cảm xúc của ai đó bị tổn thương trong quá trình đó, thì đó là vấn đề của họ, không phải của cháu". Không tốt hơn nhiều, nhưng đó là sự thật.
"Họ có lẽ phát điên mất".
"Chú không muốn đề cập đến chuyện này sớm hơn, nhưng thực lòng mà nói, chú nghĩ bố mẹ cháu đang phát điên rồi. Không phải ban đầu. Lúc đầu họ sẽ hạnh phúc khi nhìn thấy cháu, họ sẽ khóc sướt mướt lên cháu. Nhưng sau khi những giọt nước mắt kết thúc- chú chỉ đoán thôi nhé- chú nghĩ cháu sẽ phải làm vài động tác chân ưa thích đấy".
"Nghĩa là thế nào ạ?"
"Có nghĩa hãy khôn ngoan xoay xở thế nào đó để cháu không mắc vào quá nhiều rắc rối".
"Như thế nào ạ?'
"Như... cuối cùng khi đã hết khóc lóc, họ bắt đầu bực mình với cháu vì đã chạy trốn, và đó là lúc cháu trong vùng nguy hiểm. Cháu phải giáng một đòn tội lỗi về việc cháu đã nghe họ cãi nhau thế nào, và - điều này là phần quan trọng - khi họ làm vậy, cháu nên khóc một chút và nhìn thật tội nghiệp. Cháu làm được không?"
"Cháu không chắc".
Anh tự cười mình. "Hãy đi tới cửa, nơi sáng hơn chút, và chú sẽ chỉ cho cháu nhé?"
"Ok"
Anh bế cô bé lên và mang tới cửa. Mũi xăng đan cô bé đập vào cẳng chân anh. Cô bé dính vào cổ anh, quá lớn để bế nhưng anh cảm thấy nhu cầu này. Khi họ tới cửa, anh cúi xuống lần nữa, lờ đi đám bùn để ngồi xuống với cô bé trong lòng. Trời đã tạnh mưa, và ánh sáng soi tỏ khuôn mặt bẩn thỉu, lem nhem nước mắt và đôi mắt nghiêm nghị, đầy tình cảm nhìn anh chăm chú cứ như anh là ông già nô en vậy. Nếu cô bé biết được.
"Ok, vấn đề ở đây là tránh khỏi bị phạt suốt phần đời còn lại, đúng không?"
Cô bé gật đầu nghiêm trang .
"Thế thì một khi họ dịu xuống, họ sẽ quyết định phạt cháu để bảo đảm cháu không bao giờ làm thế nữa". Anh nhìn cô bé cái nhìn huỷ diệt. "Và chúng ta đã rõ như vậy, nếu cháu có bao giờ quyết định khuấy lên ba chuyện vớ vẩn này, chú không dễ thao túng bằng nửa cha mẹ cháu đâu, nên tốt hơn hứa với chú ngay bây giờ rằng cháu sẽ tìm ra cách thông minh hơn để giải quyết vấn đề của cháu".
Một cái gật đầu nghiêm trang khác. "Cháu hứa"
"Tốt' Anh vén một món tóc khỏi mặt cô bé. "Khi bố mẹ bắt đầu nói với cháu về hậu quả hành động của cháu, có nghĩa họ đang nghĩ về chuyện phạt, thì cháu phải nói với họ tại sao cháu lại trốn đi. Và đảm bảo cháu không quên nói khi cháu nghe họ tranh cãi cháu cảm thấy tệ đến thế nào- đối mặt với nó đi- bởi đó chính là quân át chủ bài của cháu. Tự nhiên, nói về chuyện đó sẽ làm cháu buồn, điều này tốt, bởi cháu sẽ dùng cảm xúc đó để nhìn thật tội nghiệp. Hiểu chứ?"
"Cháu có phải khóc không ạ?"
"Không sao đâu. Để xem cháu sẽ làm điều đó thế nào nhé. Nhìn chú thật tội nghiệp xem".
Cô bé đăm đắm nhìn anh, đôi mắt to buồn mênh mang, là thứ tội nghiệp nhất anh từng thấy, ngoại trừ anh nhận ra cô bé vẫn chưa bắt đầu, và anh suýt phì cười khi cô bé nhăn mặt, mím môi, và khụt khịt rõ to một cách thảm thiết.
"Cháu diễn quá rồi".
"Nghĩa là sao ạ?" "Làm nó thực hơn. Nghĩ về gì đó thật buồn, như bị khoá trong phòng suốt phần đời còn lại mà mọi đồ chơi bị lấy mất, và để điều đó hiện trên mặt cháu".
"Hay về việc bố cháu ra đi mãi mãi".
"Nên làm thế".
Cô bé ngẫm nghĩ một lúc và thể hiện sự đau khổ khá tuyệt, hoàn hảo với cặp môi run run.
"Tuyệt". Anh cần kết thúc bài học diễn xuất này nhanh trước khi cô bé bị mang đi.
"Giờ cho chú một tóm tắt nhanh về kịch bản này nào".
Cô bé quệt mũi bằng cánh tay gầy guộc. "Nếu bố mẹ bắt đầu nổi giận, cháu phải nói về chuyện nghe thấy họ cãi nhau và cháu cảm thấy ra sao về chuyện bố bỏ đi, ngay cả khi chuyện đó làm tổn thương cảm xúc của bố mẹ. Và cháu có thể khóc khi nói. Cháu chỉ cần nghĩ về chuyện gì thật buồn, như là bố sẽ đi xa và trông thật tội nghiệp".
"Cháu hiểu rồi đấy. Gimme five (chả hiểu gì)"
HỌ nghéo tay, cô bé cười toe, và giống như thấy mặt trời ló rạng.
Khi anh dắt cô bé đi qua đám cỏ ướt lên đồi, anh nhớ lời hứa trước đó của mình và nhăn mặt."Cháu không cần nói với tiến sĩ Isabel đúng không?" Điều cuối cùng anh muốn là Reverend Feelgood làm hỏng mọi công lao khó nhọc của anh biến cuộc nói chuyện trở thành sự ăn năn hối lỗi một cách trung thực. Nhanh thôi cặp môi run rẩy này sẽ trở thành câu chuyện cũ.
"Cháu nghĩ là giờ cháu ổn. Nhưng..."- cô bé nắm tay chặt hơn- "Chú...chú có ở với cháu khi cháu nói với bố mẹ không?'
"Chú không nghĩ đó là ý hay đâu"
"Cháu nghĩ vậy. Nếu chú ở lại với cháu, chú biết đấy, chú có thể nhìn cũng tội nghiệp".
"Mọi người đều muốn chỉ đạo".
"Cái gì ạ?"
"Tin chú đi khi chú bảo cháu rằng chú sẽ làm xấu cảnh diễn lớn của cháu. Nhưng chú hứa sẽ kiểm tra cháu. Và nếu họ quyết định giam cháu trong phòng hay gì đó, chú sẽ tuồn cho cháu vài thanh kẹo".
"Bố mẹ sẽ không làm vậy".
Vẻ mặt trách móc nhẹ nhàng của cô bé nhắc anh nhớ tới Isabel và anh cười. "Đúng rồi. Vậy cháu còn sợ gì chứ?"
**********
Briggs vừa trở về nhà để kiểm tra, nên tất cả họ tập trung ở đằng trước khi Ren đi từ lối mòn dẫn tới căn nhà nông trại lên với cô bé.
Giây phút trông thấy con, bố mẹ bắt đầu chạy. Rồi họ quỳ xuống lớp sỏi, gần như va vào đứa trẻ tội nghiệp.
"Steffie! Ôi chúa tôi, Steffie!"
Họ hôn cô bé, kiểm tra khắp người bảo đảm cô bé không bị thương và rồi Tracy đứng vọt dậy, cố làm Ren ngập trong những nụ hôn. Briggs thực lòng chìa tay ôm anh, điều Ren cố tránh bằng cách cúi xuống buộc dây giày. Isabel, trong lúc đó, đứng nhìn một cách hãnh diện, điều làm phiền anh như quỷ vậy. Cô mong anh làm gì chứ? Giết đứa trẻ à?
Đó là khi anh chợt nhớ rằng nhiều lúc trong suốt thời gian ở cùng Steffie, anh không còn nghĩ về Kaspar Street nữa.
Thái độ của Isabel không giữ anh khỏi cong mình chìm vào cô lần nữa, dù mới chỉ vài giờ từ lúc anh làm điều đó. Và dù vậy anh không điên về những điều khoản cô đưa ra trong xe sáng nay. Không phải anh muốn quá nhiều rắc rối cảm xúc - Chúa biết là anh không - nhưng có phải cô quá lạnh lùng về chuyện đó? Rồi còn vấn đề Kaspar Street nữa. Cô không thích sự thật là anh tham gia vào phim giết phụ nữ trẻ. Cô sẽ làm gì khi phát hiện ra bộ phim có dính tới trẻ con?
Cuối cùng anh quyết định đâỷ cô đi bằng cách nhắc cô rằng anh đang ướt tới tận da, lạnh như quỷ và đói nữa. Điều đó đánh vào bản năng phụ nữ, như anh hy vọng, và trong một giờ nữa anh sẽ có cô trong giường.
"Bố có giận không?" Steffie thì thầm.
Harry có cục nghẹn trong cổ họng bằng kích cỡ của đảo Rhode. Bởi không nói nổi, anh chải món tóc từ trước trán con ra sau và xục tay vào đầu mình. Cô bé nằm trong giường với con gấu bông cũ nhất dựa vào cằm. Cô bé sạch tinh sau khi tắm xong và mặc chiếc váy ngủ vải bông màu lơ ưa thích. Anh nhớ con khi mới chập chững, vụng về đi về phía anh, tay giang ra. Con anh nhìn quá bé bỏng dưới tấm chăn và quá quý giá.
"Bố mẹ không giận", Tracy nói khẽ từ bên kia thành giường. "Nhưng bố mẹ lo lắng".
"Ren nói với con nếu bố mẹ giam con lại, chú ấy sẽ cho con vài thanh kẹo".
"Đúng là một gã điên ngông cuồng". Tracy vuốt phẳng tấm chăn. Lớp trang điểm của cô đã phai nhiều giờ trước, và quầng mắt cô thẫm lại, nhưng cô vẫn là người phụ nữ đẹp nhất Harry từng thấy.
"Con xin lỗi vì làm bố mẹ lo sợ".
Tracy nghiêm nghị. "Con đã nói rồi. Nhưng sáng mai con sẽ ở trong giường một mình".
Tracy được làm từ chất liệu cứng rắn hơn Harry nhiều, bởi anh muốn quên hết kỷ luật. Nhưng rồi Steffie không chạy trốn do cô, đó là tại anh. Anh cảm thấy thất bại và mất phương hướng. Nhưng anh cũng cảm thấy phẫn uất. Sao anh lại có thể trở thành một gã tệ thế này?'
"Mọi sáng ạ?" nhìn Steffie quá nhỏ bé và khổ sở, anh khó có thể giữ mình khỏi vượt quyền Tracy và hứa sẽ mang cho con anh cây kem thay vào đó.
"Mọi sáng", Tracy quả quyết.
Steffie ngẫm nghĩ rồi môi cô bé bắt đầu run rẩy. "Con biết con không nên chạy trốn chỉ bởi vì con quá buồn khi nghe bố mẹ cãi nhau".
Bụng Harry quặn lên, trán Tracy nhăn lại. "Đến 10h 30" cô nói nhanh.
Môi Steffie thôi run và cô bé thở một tiếng thở dài của người trưởng thành thường khiến anh cười vang. "Con đoán đã có thể tệ hơn".
Tracy vén gọn một món tóc của con gái. "Mẹ cá là vậy. Lý do duy nhất bố mẹ không giam con lại trong phòng như chú Ren đã nói là bởi bệnh dị ứng của con".
"Thêm cả lũ nhện nữa".
"Phải đấy". Giọng Tracy nhỏ tí, và Harry biết họ đang cùng nghĩ một điều. Có cả bố và mẹ quá quan trọng với Steffie tới mức cô bé sẵn lòng đối mặt với nỗi sợ tồi tệ nhất. Con gái anh dũng cảm hơn anh.
Tracy cúi đầu hôn con, vịn vào đầu giường để đỡ sức nặng của mình. Cô lặng yên một lúc lâu, mắt nhắm lại, cằm chạm vào Steffie. "Mẹ yêu con rất nhiều, bí ngô ạ. Hãy hứa con không bao giờ làm vậy nữa".
"Con hứa".
Cuối cùng Harry cũng tìm được giọng mình. "Và hứa rằng nếu sau này con có thất vọng điều gì, con sẽ nói cho bố mẹ biết điều làm con buồn".
"Ngay cả nếu như nó làm tổn thương cảm xúc của bố mẹ phải không?'
"Ngay cả như thế".
Cô bé kéo con gấu xuống cằm. "Bố vẫn... đi ngày mai chứ?"
Anh không biết phải nói gì, nên chỉ lắc đầu.
Tracy đi kiểm tra Connor và Brittany, hai đứa nằm chung một phòng, ít nhất đến lúc chúng tỉnh dậy và lẻn vào phòng bố. Jeremy vẫn ở dưới nhà chơi game máy tính. Harry và Tracy không được ở riêng kể từ cuộc tranh cãi tai hại giữa họ chiều nay, và anh không muốn ở riêng với cô lúc này, không khi anh còn cảm thấy choáng váng, nhưng cha mẹ không thể luôn làm điều họ muốn.
Cô đóng cửa và trở lại hành lang. Rồi dựa eo vào tường, điều cô làm vào cuối thời kỳ thai nghén để giảm sự căng thẳng. Những lần mang bầu khác anh vẫn xoa bóp cho cô, nhưng lần này thì không.
Gánh nặng tội lỗi ở anh trở nên nặng nề hơn.
Cô phủ tay lên bụng. Cô gái giàu có quá tự tin trơ tráo dẫn anh vào cuộc rượt đuổi vui vẻ cả chục năm trước đây đã biến mất và một phụ nữ đẹp đau đớn với đôi mắt ám ảnh thế chỗ cô. "Chúng ta sẽ làm gì đây?" cô lẩm bẩm.
Em sẽ làm gì? anh muốn nói. Cô là người bỏ đi. Cô là người chưa bao giờ hài lòng. Anh tháo kính và dụi mắt. "Anh không biết".
"Chúng ta không thể nói gì hơn nữa".
"Chúng ta có thể nói chuyện".
"Không, chúng ta chỉ ném những lời xúc phạm vào nhau thôi".
Không như anh nhớ. Cô là người miệng lưỡi sắc bén và tính khí nóng nẩy. Tất cả những gì anh cố làm là né tránh. "Không có lời xúc phạm nào từ phía anh cả". Anh đeo lại kính.
"Tất nhiên là không rồi".
Cô nói điều đó mà không dằn từng từ, nhưng nút thắt bên trong anh căng lên. "Em nghĩ chuyện xảy ra chiều nay đẩy chúng ta vượt khỏi tình trạng xúc phạm, phải không?"
Bất chấp những ý định tốt đẹp của anh, lời anh nghe như buộc tội, anh gượng chuẩn bị cho sự trả đũa, nhưng cô nhắm mắt lại và ngả đầu vào tường. "Vâng, em nghĩ vậy".
Anh muốn ôm cô trong tay, và xin cô để điều đó diễn ra , nhưng cô đã quyết định về anh, và cho tới giờ không gì anh nói có thể thay đổi điều đó. Nếu anh không thể làm cô hiểu, họ không còn cơ hội nào hết. "Hôm nay chứng tỏ điều anh đã nói cả một thời gian dài. Chúng ta phải bắt đầu. Anh nghĩ cả hai ta đều biết điều đó. Đây là lúc chúng ta bắt đầu và làm điều ta phải làm".
"Và đó là gì vậy?"
Cô dường như lúng túng thật sự. Sao cô có thể chậm hiểu như vậy nhỉ? Anh cố giấu sự khích động. "Chúng ta có thể bắt đầu cư xử như người trưởng thành".
"Anh luôn cư xử như người trưởng thành, chính em là người dường như gây rắc rối".
Đúng vậy - chính xác điều mà anh cố nói với cô - nhưng vẻ thất bại trên mặt cô xé anh ra từng mảnh. Tại sao cô không chấp nhận mọi thứ để họ có thể tiến lên phía trước? Anh tìm những từ đúng nhưng quá nhiều cảm xúc cản lối. Tracy tin vào việc đào sâu những cảm xúc ấy bất cứ khi nào ý thích chợt đến, nhưng không phải Harry. Anh chưa bao giờ nhìn thấy ích lợi, chỉ là mặt trái của nó.
Cô nhắm mắt một lát, nhẹ nhàng nói. "Nói với em có thể làm gì khiến anh hạnh phúc".
"Hãy thực tế! Những cuộc hôn nhân luôn thay đổi. Chúng ta phải thay đổi. Ta già đi, và cuộc sống đuổi theo ta. Không thể luôn như lúc bắt đầu nên đừng mong chờ điều đó. Hãy hài lòng với những gì ta có".
"Cứ phải đi xuống thế à? Ổn định cuộc sống?"
Tất cả những mớ cảm xúc hỗn độn trong anh đã tụ lại trong bụng. "Chúng ta phải thực tế. Hôn nhân không thể là ánh trăng và hoa hồng mãi được. Anh không gọi đó là ổn định cuộc sống".
"Em gọi". Tóc cô bay bay. Cô đẩy người khỏi tường. "Em sẽ gọi đó là ổn định cuộc sống và em sẽ không làm vậy. Em sẽ không bỏ lơi cuộc hôn nhân này. Em sẽ đấu tranh vì nó, ngay cả em là người duy nhất có lòng làm điều đó".
Cô lên giọng, nhưng họ không thể tiếp tục cãi nhau, với Steffie quá gần như vậy. "Chúng ta không thể nói chuyện ở đây". Anh nắm tay cô kéo đi, đưa cô xuống sảnh. "Em không hiểu. Em chưa bao giờ dù chỉ một lần hiểu anh- chưa bao giờ trong suốt cuộc hôn nhân này- ".
"Đó là bởi anh có một chiếc máy tính trong đầu", cô xỉ vả anh khi họ đi vào khúc quanh của chái nhà kế tiếp. "Em không sợ đấu tranh. Và em sẽ làm vậy đến khi cả hai ta ứa máu, nếu em buộc phải làm".
"Em chỉ cố tạo ra một tấn bi kịch khác trong những bi kịch của em". Anh thất kinh vì nghe mình giận dữ đến vậy, nhưng dường như anh không thể bình tĩnh lại. Anh đẩy chiếc cửa gần nhất mở ra, kéo cô vào trong và giộng vào tay nắm. Căn phòng lớn, đồ đạc lớn. Phòng ngủ chính.
"Con cái chúng ta sẽ không được nuôi dạy bởi người cha người mẹ có cuộc hôn nhân giả tạo", cô khóc.
"Thôi đi!" giận dữ chính là điều anh cảm nhận - anh tự nhủ. Giận dữ, không phải tuyệt vọng, bởi cơn giận là cái anh có thể kiểm soát được. "Nếu em không thôi đi..." Một con quái vật rúc vào xương anh. "Em không thể làm thế". Anh hít thở. "Em phải thôi ngay. Em phải thôi ngay trước khi em huỷ hoại mọi thứ".
"Làm sao em có thể huỷ hoại..."
Đầu óc anh bỗng nổ bùng. "Bằng cách nói những điều mà ta không bao giờ lấy lại được nữa".
"Như cái gì? Rằng anh đã hết yêu em ư?" Những giọt nước mắt giận hờn dâng đầy mắt cô. "Như thực tế là em béo và sự lạ thường của việc quan hệ với một phụ nữ mang bầu đã hạ sinh ba đứa trẻ trước đó. Như thực tế là em không thể cân bằng được thu chi và em luôn để nhầm chỗ chìa khoá xe anh, và anh thức dậy mỗi sáng ước đã cưới ai đó gọn gàng ngăn nắp như Isabel. Đó có phải là điều em không được nói không?".
Để mặc Tracy bắt đầu chệch hướng một cách lố bịch. Anh muốn lắc cô. "Chúng ta không bao giờ có thể làm rõ chuyện này nếu em không hợp lý".
"Em không thể logic hơn".
Anh nghe sự tuyệt vọng trong giọng cô giống hệt điều anh cảm nhận, nhưng sao cô lại cảm thấy tuyệt vọng khi nói những điều ngu ngốc như thế chứ?
Cô chưa bao giờ nhớ mang khăn ướt và cô quệt mũi bằng mu bàn tay. "Hôm nay anh hỏi em anh có thể làm gì khiến em hạnh phúc, và em xỉ vả thay vì nói em muốn gì. Anh có biết em muốn nói gì không?"
Anh biết, và anh không muốn nghe. Anh không muốn nghe cô bảo mình rằng anh đáng chán đến thế nào, rằng anh đang rụng tóc, rằng anh không gần với người đàn ông mà cô xúng đáng. Anh không muốn cô bảo anh rằng anh phục vụ mục đích của mình bằng cách cho cô những đứa trẻ và giờ cô ước cô đã chọn khác đi, người nào đó giống cô.
Nước mắt làm thành những dòng sáng bạc trên má cô. "Hãy yêu em, Harry. Đó là điều em muốn nói. Yêu em như anh đã từng yêu. Như em là người đặc biệt chứ không phải cây thập tự anh phải mang. Như những khác biệt giữa chúng ta là điều thú vị chứ không phải khủng khiếp. Em muốn anh nhìn em vẫn như xưa dù em không thể tin em là của anh. Như em là tạo vật tuyệt vời nhất trên trái đất. Em biết nhìn em không giống như trước. Em biết em có những vết rạn khắp nơi, và em biết anh đã từng yêu bầu ngực em đến thế nào và giờ chúng đã chảy dài tới rốn, em ghét điều đó, em ghét anh không còn yêu em như trước, và em ghét sự thật là anh đã bắt em phải cầu xin!"
Chuyện này thật lố bịch. Hoàn toàn phi lô gích. Chuyện này sai bét tới mức anh không thể tìm ra phải nói gì để làm nó đúng trở lại. Trong tất cả mọi chuyện... Anh mở miệng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nên ngậm lại, cố lần nữa. Quá muộn. Cô đã đi.
Anh đứng đó, chết lặng, cố tìm xem điều gì đã giáng xuống mình. Cô là tất cả đối với anh. Làm sao cô có thể nghĩ rằng anh không còn yêu cô, dù chỉ một giây? Cô là trung tâm thế giới của anh, hơi thở của sự sống anh. Đó không phải anh... Cô là người không thể yêu đủ.
Anh sụm xuống cạnh giường và gục đầu vào tay. Cô không nghĩ anh yêu cô. Anh muốn hú lên.
Cửa kêu cách một tiếng và tóc gáy anh dựng lên, bởi tiếng động không vọng đến từ hành lang. Nó là từ trong phòng.
Anh nhấc đầu lên. Có một phòng tắm... Nỗi sợ dâng đầy bụng anh khi cửa bật mở và một người đàn ông bước ra. Cao ráo, điển trai với cái đầu đầy tóc.
Ren Gage lắc đầu và nhìn Harry vẻ thương hại. "Ông bạn, ông quá mê mụ đấy".
Và không chỉ anh biết rõ điều đó.