Bình Hoa Đại Thần
Chương 12: Đêm nguyệt hắc phong cao
cô không dám gọi điện cho ai khác nữa, dù sao cũng không ra được, càng có nhiều người biết chỉ càng thêm hỏng thanh danh; hơn nữa người có thể giúp cô cũng chỉ có giáo sư mà thôi, chết dở một nỗi, giáo sư lại tắt di động. họa vô đơn chí a…
Nguyên Tuyền kê tất cả bàn lại, có thể nói tương đương hai cái giường lớn, nếu có thêm chăn đệm nữa thì đúng là giường thật. Hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Đóa Đóa, “Ngủ không?”
“Anh cứ ngủ trước đi.” Hoa Đóa Đóa chỉ đơn giản mỉm cười, vẻ mặt có chút uể oải. Nguyên Tuyền nhún nhún vai, “Tôi cũng sẽ không ăn cô.”
Hoa Đóa Đóa lập tức liếc trắng mắt, “Nếu anh có thể ăn tôi thì thực là kì tích.”
Vì thế, Nguyên Tuyền tự động trèo lên bàn, nằm xuống.
Hoa Đóa Đóa thở dài, hấp hấp cái mũi, nếu cô cứ như vậy mà mất đêm đầu tiên, thật sự rất bi kịch. Lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tuyền, Nguyên Tuyền cũng đang cười nhìn cô, giống như cô là thứ gì đáng giá đã mất mà tìm lại được vậy.
Hoa Đóa Đóa nhíu mi, “Nhìn cái gì?”
“Đột nhiên nhớ tới một câu của sư phụ.”
Đã quên giới thiệu, sư phụ của Nguyên Tuyền là Cố Cảnh Phong, năm đó, vốn Hoa Đóa Đóa cùng Nguyên Tuyền đều phải gia nhập làm học trò của Cố Cảnh Phong, trở thành ‘đệ tử đời thứ nhất’, sau Hoa Đóa Đóa lại ‘phản sư’, chủ yếu là do cảm nhận được rõ ràng lực áp bách của Cố Cảnh Phong đối với cô, tuy rằng chỉ có tình cảm thầy trò ba ngày, nhưng đủ để Hoa Đóa Đóa cảm thấy nhân phẩm của Cố Cảnh Phong có chút vấn đề, lấy sự thống khổ của người khác làm niềm vui của mình.
Nhưng gã Nguyên Tuyền ngốc này vẫn luôn cẩn thận theo học Cố Cảnh Phong, bình thường không nói một lời, im thít như không khí, càng không phải nhắc tới hai chữ ‘lắm miệng’.
Nhưng hôm nay Hoa Đóa Đóa cảm thấy, Nguyên Tuyền đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, đặc biệt nói nhiều.
“Sư phụ nói, Đóa Đóa kỳ thật thực đáng yêu.”
“O_O “… Hoa Đóa Đóa lúc này nói không lên lời. Cô đáng yêu? Vì sao cô cảm thấy những lời này không phải do Cố Cảnh Phong ác độc nói?
“Nay tôi mới hoàn toàn cảm nhận được những lời này, đáng thương không có người yêu…” Nguyên Tuyền phì cười, “Đúng là một người đáng thương.”
Hoa Đóa Đóa tức tiết, vùng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn. Con mọt sách này đọc không ít sách vở, công phu ngoài miệng cũng học không ít. Thật sự là khinh người quá đáng.
Nguyên Tuyền cười, ánh mắt lại liếc thấy Hoa Đóa Đóa tức giận, nhịn xuống không cười nữa, chỉ hỏi lại: “Cô không nghĩ tới sư phụ sao?”
Hoa Đóa Đóa không trả lời, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn.
Nguyên Tuyền lần này lại không cười, chỉ tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ lúc sư phụ biến mất, cô không có chút nghi hoặc nào sao?”
“…” Kỳ thật Hoa Đóa Đóa cũng từng tò mò, từng nghi ngờ, hơn nữa cũng từng gặng hỏi, nhưng kết quả cũng chỉ là con số 0, lâu dần, cô cũng phai nhạt chuyện này đi.
Nguyên Tuyền thấy vẻ mặt bình thản của Hoa Đóa Đóa, không khóc mà cũng không cười, mà tỏ vẻ nhìn thấu tất cả mọi chuyện, hắn nói: “Cô có biết vì sao tôi có thể làm được visa không?”
“Không phải do anh đã vượt qua kỳ thi sát hạch sao?”
“Nhưng hoàn cảnh nhà tôi không cho phép du học.” Nguyên Tuyền cười khẽ, giống như khó tránh khỏi có chút buồn bực với gia đình mình. Hoa Đóa Đóa cũng cảm nhận được trong giọng nói của hắn có vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt mê mang nhìn lên trần nhà… Trong trí nhớ của cô cũng từng có một nam sinh có ánh mắt cùng vẻ mặt giống như thế.
Người nọ là Cố Cảnh Phong.
Trước khi Cố Cảnh Phong mất tích hai ngày, từng rủ cô đi chơi bóng rổ cùng. Hoa Đóa Đóa ngồi trên ghế nghỉ ở sân bóng rổ, nhìn người kia phấn đấu quên mình, thực chăm chú chơi, sau đó toàn thân đẫm mồ hôi, nằm trên sân bóng, mở miệng nói chuyện, không nhẹ không đạm, lại đủ để cho Hoa Đóa Đóa nghe thấy, “Nhà nào cũng có khó khăn riêng.”
Lúc đó Cố Cảnh Phong nói, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, cũng có vẻ mê mang như Nguyên Tuyền bây giờ, làm cho Hoa Đóa Đóa sinh ra ảo giác. Gần đây dường như cô thường xuyên nhớ tới Cố Cảnh Phong, rốt cuộc là làm sao thế này?
Hoa Đóa Đóa buồn buồn, đưa mắt nhìn về phía Nguyên Tuyền, thấy người kia đã nghiêng người, quay lưng về phía cô mà ngủ.
Hoa Đóa Đóa ngáp một cái, cũng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, kiếm một chỗ bên cạnh bàn, trực tiếp nằm xuống chuẩn bị ngủ. Nhưng khổ nỗi, đúng lúc này, di động lại kêu lên…
“Mẹ, có người tìm mẹ.”
“Ai a.”
“Đố mẹ đoán được.”
“Ngươi thực là đứa nhỏ nghịch ngợm…”
Sau một hồi nhạc chuông, Hoa Đóa Đóa nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng giáo sư Smith, “Hiện tại em ở đâu?”
Hoa Đóa Đóa rốt cục thấy ánh sáng, nhất thời vui mừng quá mà phát khóc, nức nở nói: “Giáo sư, thầy là ánh sáng của đời em, thầy là bóng điện, là thần tượng duy nhất của em…”
“Quả nhiên, em chờ…” Giáo sư lập tức ngắt điện thoại. Hoa Đóa Đóa sửng sốt sửng sốt, cô đã nói gì đâu, sao giáo sự lại vội vàng cúp máy như vậy? Hoa Đóa Đóa vừa định gọi lại, lại nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, tiếng khóa cửa trong đêm yên tĩnh vang lên leng keng. Hoa Đóa Đóa lập tức đứng lên, vọt đến bên cạnh Nguyên Tuyền, kéo kéo cánh tay hắn, “Xong rồi, xong rồi, bên dưới có chuyện, làm sao bây giờ?”
Nguyên Tuyền mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ “khinh thường”, nghiêng đầu tiếp tục ngủ, “Cô đi xem là chuyện gì, sau đó hỏi xem chúng ta có cần chứng minh trong sạch bằng cách cùng nhau nhảy lầu không rồi nói sau.”
Hoa Đóa Đóa nghiến răng đến phát đau, thực khó tin, chỉ trong vài năm, Nguyên Tuyền từ một kẻ mọt sách chỉ biết đến một góc của mình, lại đã học được một nửa sự cay độc của Cố Cảnh Phong.
“Hai cô cậu đây là đang làm gì?”
Hoa Đóa Đóa giật mình nhìn về phía giáo sư, chỉ thấy giáo sư mặc âu phục sạch sẽ, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Mà tư thế của Hoa Đóa Đóa cùng Nguyên Tuyền hiện tại là nam nằm ở trước mặt nữ, hơn nữa dưới ánh đèn trắng sáng, giống như một người đàn ông đang chờ bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật vậy.
Hoa Đóa Đóa hấp hấp cái mũi, vừa định đi qua, giáo sư Smith bỗng nhiên nghe điện thoại, lần đầu tiên thấy giáo sư Smith bình dị gần gũi như thế.
“Ừ, nó không việc gì…”
Hoa Đóa Đóa vẻ mặt tò mò nhìn về phía giáo sư Smith, mà Nguyên Tuyền đã ngồi dậy, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cô đoán điện thoại này là ai gọi?”
Hoa Đóa Đóa liếc trắng mắt một cái, không thèm để ý tới hắn.
Nguyên Tuyền cũng không pha trò nữa, ngồi một bên chờ giáo sư Smith nói chuyện điện thoại xong.
“Muốn trò chuyện với Đóa Đóa sao?” Giáo sư Smith đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhất thời khiến Hoa Đóa Đóa đứng bên cạnh sửng sốt, chỉ nghe giáo sư Smith nói: “Em đợi chút.” liền đi về phía Hoa Đóa Đóa, cười tủm tỉm chớp mắt, khoa trương làm khẩu hình, “Tiếp điện thoại.”
Hoa Đóa Đóa nghi hoặc cầm lấy di động, nói với phone: “Vâng?”
Đầu kia hơi có chút chần chờ, cuối cùng một giọng nói vang lên, “Đóa Đóa…”
Hoa Đóa Đóa ngẩn người, đáy lòng như có một tiếng nổ lớn, giống như có một thứ gì vẫn ẩn sâu trong lòng, lúc này lại trồi lên. Hoa Đóa Đóa chưa bao giờ nghĩ, người gọi điện lại là Cố Cảnh Phong, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Cô không nhịn được cắn cắn môi, “Cố học trưởng.”
Đầu kia không nói gì, sau một lúc lâu mới thốt lên vài tiếng, “Dạo này em có khỏe không?”
“Rất khỏe.” Hoa Đóa Đóa thuận miệng nói.
“Khỏe là tốt rồi.” Cố Cảnh Phong cũng không nói thêm gì, đột nhiên mệt mỏi nói: “Mọi người đều khỏe thì tốt.” Cố Cảnh Phong trầm mặc một trận, “Ở bên em có lẽ đã rất khuya, em về nghỉ sớm đi.”
“Vâng…” Mấy năm nay, Cố Cảnh Phong không thấy tung tích, lần này đột nhiên xuất hiện, Hoa Đóa Đóa giống như bị mắc xương cá không nói lên lời, cuộc trò chuyện đầu tiên, lại cứ như vậy đã xong rồi.
Hoa Đóa Đóa đưa điện thoại lại cho giáo sư Smith, giáo sư Smith có chút bất đắc dĩ nói: “Hai cô cậu thực khiến người ta phải lo lắng mà.”
Hoa Đóa Đóa kinh ngạc, “Sao thầy lại phải lo lắng cho hai đứa em?”
“Một đứa đầu gỗ!” Chỉ vào Hoa Đóa Đóa, sau đó lại chỉ lên trần nhà, “Đứa bên kia, tự ngược!”
“A?” Hoa Đóa Đóa hoàn toàn không hiểu nhìn về phía giáo sư Smith. Cô đầu gỗ chỗ nào? Cố Cảnh Phong lại làm sao mà tự ngược?
Giáo sư Smith liếc qua Hoa Đóa Đóa, nhìn Nguyên Tuyền phía sau cô, “Cậu thì chính là kẻ vui sướng khi người gặp họa.”
Không nghĩ, Nguyên Tuyền lại phá lệ nở nụ cười. Hoa Đóa Đóa lập tức cảm thấy loạn cả lên, trong ấn tượng của cô, giáo sư Smith là một người vô cùng nghiêm túc, lúc này lại là một ông già đáng yêu; Nguyên Tuyền là một tên ngốc, lúc này lại cười tươi như hoa; mà Cố Cảnh Phong, sao lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, không còn nói những lời ác độc như trước nữa?
Lộn xộn, mơ hồ hồ … trong mắt Hoa Đóa Đóa xuất hiện một vòng xoắn ốc, chuyển a chuyển, cô choáng váng.
Trở lại phòng ngủ, Từ Hoan Hoan đang ngồi trước máy của cô ấy chơi ‘Tân Võ Lâm’. Hoa Đóa Đóa hỏi: “Có giúp mình đánh điểm tâm động không?”
“Đại thần không cho mình đánh, hắn nói, sinh đứa nhỏ là chuyện của hai vợ chồng, không thể làm hộ, trứng thụ tinh sẽ không giống. Không phải nguyên phối…” Từ Hoan Hoan không quay đầu, nhìn máy tính của mình, thực bình tĩnh nói.
Nhưng Hoa Đóa Đóa nhất thời đau thay Phong Thệ đại thần một phen. Những điều này nhất định lúc đó Phong Thệ đại thần đã trải qua.
Hoa Đóa Đóa login, vừa vặn đứng bên cạnh chính là Phong Thệ đại thần. Lúc này hắn mặc không phải là áo trắng, cũng không phải quân trang tư lệnh, mà là một thân trang phục bá tước vô cùng thanh lịch màu xanh lam thẫm, tịnh lệ khỏi nói.
(tịnh lệ: vẻ đẹp đoan trang, trầm tĩnh)
Hoa Đóa Đóa còn chưa ngắm đủ, trên màn hình của cô đã hiện lên một nhắc nhở, hỏi cô có muốn giao dịch với Phong Thệ hay không. Hoa Đóa Đóa chọn đồng ý xong, Phong Thệ đại thần giao dịch cho cô là trang phục của nữ.
Hoa Đóa Đóa ngây ra một chút.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Mới lục từ kho hàng ra, đã rất lâu rồi, không xuất bản nữa.
Hoa Đóa Đóa mặc vào, bỗng nhiên cảm giác nhẹ nhàng phiêu phiêu, căn bản là vì trang phục nữ rất Loli, nhìn qua thực có một vẻ khác lạ. Thiếu đi vài phần anh khí so với quân trang, lại thêm vài phần mềm mại của thiếu nữ.
Hoa Đóa Đóa không biết vì sao Phong Thệ đại thần lại đột nhiên muốn cô thay đổi trang phục cùng? Phong Thệ đại thần lại đột nhiên tới gần, hai người mặt đối mặt, Hoa Đóa Đóa cũng không biết Phong Thệ đại thần định làm cái quỷ gì, không nghĩ, Phong Thệ đại thần đột nhiên bay lên không, chậm rãi bay về phía trước. Hoa Đóa Đóa chấn động, cơ hồ là kinh hãi nhìn về phía Phong Thệ đại thần. Đây là hiện tượng gì? Làm cho cô nghĩ tới ma cà rồng treo giữa không trung.
Trên màn hình lại hiện lên nhắc nhở, “Có muốn cùng Phong Thệ sống nương tựa vào nhau không?”. Hoa Đóa Đóa lại chọn đồng ý, kết quả…
Hoa Đóa Đóa nháy mắt bị Phong Thệ đại thần ôm lấy, chỉ là động tác không giống lúc trước, mà là một tư thế vô cùng biến thái. Hoa Đóa Đóa nằm thẳng trước ngựa của Phong Thệ đại thần, một tay còn nâng lên, vừa vặn chạm được tới dây cương, mà một tay Phong Thệ đại thần cũng nắm dây cương, làm cho người ta nhìn thấy hai người đang nắm tay đưa tình. Phong Thệ đại thần lại đột nhiên không cưỡi ngựa nữa, kết quả thực khiến người ra phải trợn mắt, Hoa Đóa Đóa thế nhưng lại lăn lộn trong không trung, động tác cứng ngắc giống như người máy, cũng giống như bị trói vậy. Hoa Đóa Đóa lại trợn tròn mắt, đây là cái tình huống gì?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: ‘Phi thiên ngoại quải’ này, quả nhiên đủ phi thiên, tư thế của mỹ nữ, chậc chậc… thực độc đáo.
Hoa Đóa Đóa toát mồ hôi. Chỉ thấy nhân vật của mình không ngừng lăn lộn trong không trung, giống như bị gió quật vậy, chuyển a chuyển. Hoa Đóa Đóa không nhịn được hôn mê lại choáng váng, thật sự không có cách.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đóa Đóa: Làm sao để dừng lại?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Chúng ta lại sống nương tựa lẫn nhau một lần nữa là được.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đóa Đóa: Vậy mau lên.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Đợi một lát đi, hiện tại ta vẫn có thể khống chế thú tính được.
O_O “…
Phong Thệ đại thần có thể khống chế, nhưng Hoa Đóa Đóa nhìn thấy acc của chính mình không ngừng giãy dụa, cô đau đầu.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đóa Đóa: Ta van cầu ngươi để cho chúng ta ôm cùng một chỗ đi.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: ( mặt đỏ ing) bà xã, thực chủ động a…
Hoa Đóa Đóa nghệt mặt, nhưng không biết vì sao, cô lại đỏ mặt thật.