Bạo Quân Độc Sủng

Chương 93


Chương trước Chương tiếp

“Ta tìm uyên ương khấu” Trong lúc bối rối, nàng cũng chỉ có thể bịa chuyện vậy.

“Uyên ương khấu?” Hắn cau mày lại, nửa tin nửa ngờ, “Uyên ương khấu của ngươi rớt trong này khi nào?”

“Ta nghe mẫu thân nói, ở nông thôn có một phong tục, nếu tân nương trong đêm động phòng hoa chúc tìm được uyên ương khấu có thể…” Diệp Vũ xấu hổ quẫn bách, “Có thể cùng phu quân sánh bước bên nhau, ân ái trọn đời”

“Trẫm chưa từng nghe nói qua ở nơi nào có phong tục thế” Sắcmặt Sở Minh Phong hơi hòa hoãn chút, rồi đột nhiên ôm nàng vào lòng, “Nàng muốn cùng trẫm sánh bước bên nhau, ân ái trọn đời sao?”

Nàng không nói, bộ dạng thẹn thùng phục tùng-hắn tin thì tốt, nếu không thì nguy to. Hắn ôm lấy nàng trở lại long tháp, nửa đè nặng nàng, ngón tay khẽ vuốt ve trán nàng, thì thào, “Vũ Nhi…” Nàng mỉm cười, “Canh giờ lâm triều sắp tới rồi, vẫn nên ngủ đi” Mí mắt hắn khẽ nhắm, khóe môi khẽ nhếch lên thỏa mãn, mỉm cười sung sướng.

***

Diệp Vũ ngủ quên, cùng dùng bữa sáng với Sở Minh Phong xong mới ra cung. Trở lại biệt quán, không ai hỏi chuyện đêm qua, chỉ có A Tử thì lo lắng cho an nguy của nàng, hỏi này nọ. Nàng hỏi A Tử, đại nhân có tới không, A Tử bảo không thấy, nhưng tối qua đại nhân có sai người đến nói Nhị phu nhân được Văn quý phi mời ở lại trong cung, hôm nay mới về.

Thẩm Chiêu đoán được tất cả, cũng đoán chuẩn tối qua nàng ở trong cung gặp chuyện gì, cũng không có lòng giúp nàng. Nàng biết cái khó xử của hắn, sự vô lực của hắn, nhưng lấy sự thông minh tài trí của hắn, thật sự không nghĩ ra cách sao? Có lẽ, mấu chốt ở chỗ hắn có nghĩ tới, mà không phải là không có cách hay.

Nàng đoán công tử Kim nhất định tìm đến, đêm nay, nàng đang ngủ thì bị hắn mang đi, lúc tỉnh lại đã ở trong gian phòng đá rồi. “Kỳ hạn đã tới, tìm được sách chưa?” Ánh mắt công tử Kim tối tăm

“Tối qua ta ở trong tẩm điện thiên tử tìm, không thấy” Diệp Vũ nói chi tiết, “Cũng chẳng phải ta không cố sức tìm, mà đã tìm mấy nơi cũng không thấy sách, chẳng bằng thư thả mấy ngày nữa đi”

“Chẳng bằng ta thư thả cho ngươi một năm, hai năm thấy sao?” Hắn châm chọc.

“Không cần, thư thả khoảng một tháng là được” Nàng giả vờ nghe không hiểu ý hắn nói.

Công tử Kim túm chặt cổ tay nàng, “Ta nói rồi, trước mười lăm tháng tám cần phải tìm được cuốn “Thần Binh Phổ”, hôm nay đã qua kỳ hạn mà ngươi còn muốn ta thư thả cho một tháng nữa sao?”

Đau quá!

Hắn dùng sức rất mạnh, đau chết mất, nàng cố ý giãy dụa, cổ tay đã biến thành đỏ ửng nhưng cũng không thoát ra khỏi hắn được. Hắn bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, áp sát mặt nàng, giọng quái đản, “Ngươi càng ngày càng không nghe lời rồi”

Diệp Vũ nhìn thấy sự lạnh băng trong mắt hắn, giọng hắn tuy khá ấm áp, nhưng lại khiến người ta thấy lạnh băng, “Ta lúc nào cũng tìm sách, nào có không nghe lời đâu”

Ánh mắt hắn hơi nheo lại, “Đừng tưởng rằng lên được long tháp là có thể thoát khỏi ta; cũng đừng có vọng tưởng mượn sức Sở Hoàng mà thoát khỏi ta, cho dù là tự Sở Minh Phong có đến, ta cũng không sợ hắn” Hai người dựa vào quá gần, thân hình gần như ép sát, môi hắn cách môi nàng không xa lắm, cả người nàng cứng ngắc.

“Ta không có nghĩ như vậy” Nàng hoảng sợ, công tử Kim có thể nói là không sợ trời không sợ đất. “Chuyện ta bảo ngươi làm, vì sao không làm?” Ánh mắt công tử Kim lạnh lẽo.

“Ta nói rồi, ta sẽ không trêu chọc hắn nữa” Nàng nói cường ngạnh, kiên trì nói ra quyết định của mình.

“Ngươi không nhận chọc hắn, hắn cũng sẽ không dừng tay” Hắn nhếch môi tà tà lên, “Hắn là loại đa tình và cũng si tình nữa, hắn còn không biết cô gái hắn yêu lại bị hoàng huynh ruột thịt đoạt đi, nghĩ đến ngươi là Thẩm Chiêu Nhị phu nhân, bởi vậy, hắn sẽ không dễ buông tay”

“Nếu thế, chẳng phải như mong muốn của ngươi sao?”

“Ta muốn huynh đệ Sở thị trở mặt thành thù, cốt nhục tương tàn, chỉ cần ngươi xuống chút công phu với Tấn vương lần nữa, lấy tính đa nghi của Sở Hoàng, nhất định sẽ gây ra sóng gió lớn” Diệp Vũ hỏi cẩn thận, “Huynh đệ Sở thị trở mặt, công tử Kim được lợi gì?”

Mắt công tử Kim đông lạnh, “Muốn biết cứ làm y như ta bảo” Nàng lặp lại lần nữa, kiên quyết không muốn chọc tới Sở Minh Hiên. Hắn sẵng giọng, “Tình độc phát tác, hoặc là nằm giữa đống hôi thối một canh giờ, tự mình chọn đi”

Nàng nói quật cường, “Ngươi có thể bảo ta làm chuyện khác, chỉ duy chuyện này thì không được”

Hắn vỗ bộp bộp hai cái, giây lát sau có hai đại hán bịt miệng mũi bê một thùng mang vào, đặt xuống. Trong thùng gỗ ấy dần dần tỏa ra mùi hôi thối, khiến người ta thấy ghê buồn nôn. Công tử Kim lạnh giọng nói, “Cho cơ hội cuối cùng” Diệp Vũ cố nghĩ kiên trì xem hắn có thật sự ném mình vào đó không.

Đột nhiên hắn túm nàng tới, vạch thùng gỗ ra, một mùi hôi thối kinh khủng ập tới, thối không thể chịu nổi. Hắn đè cổ nàng xuống, để đầu nàng lên trên miệng thùng, muốn xem nàng ghê tởm thế nào.

Nàng không kịp phòng bị, thấy trên mặt nước nổi lềnh bềnh một số uế vật và dòi, lập tức nhắm mắt lại, lục phủ ngũ tạng cuộn trào, dạ dày đau co rút từng cục, một cơn ghê tởm cuộn lên….

Hắn buông nàng ra, “Không nghe lời, cho thưởng thức mùi vị và con dòi nhảy múa trong thùng” Nàng chạy ra xa, ngồi nôn mửa, thật sự nôn ra nhiều thứ. Khó mà tiếp nhận nổi! Thật đáng sợ! Nàng nôn sạch mọi thứ ra, vẫn thấy khó chịu; hơi đỡ chút thì lại nhớ tới cảnh vừa liếc mắt nhìn kia, bất giác lại nôn mãi, cuối cùng biến thành nôn khan.

“Nghĩ kỹ chưa?” Công tử Kim túm nàng đi tới giá rửa mặt, đưa cho nàng một ly nước. Diệp Vũ gật đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trước đồng ý với hắn đã, sau này cứ tùy thực tế mà làm vậy.

**

Ngày mười tám tháng tám, cuối thu, vầng dương lên cao. Diệp Vũ đi đến quảng trường rộng trước cửa cung, Chu cô cô đã ở đó, đang chỉ huy cung nhân chuẩn bị thật tốt mọi thứ, điểm mấu chốt là an bài thỏa đáng chỗ ngồi cho Tôn Thái hậu.

Bên tường thành đã dựng lên một vũ đài rộng, cao nửa trượng, trên trải thảm; phía tây là phượng tòa, hai bên là chỗ ngồi của Chu cô cô và Diệp Vũ; phía đông được dựng những chiếc lều đơn giản, người dự thi đợi ở trong đó, nghỉ tạm; phía nam còn lại là khu vực dành cho dân chúng đến xem, cổ vũ, được bố trí hàng rào gỗ, ngăn không cho kẻ phạm pháp hoặc những quần chúng kích động xông lên.

Còn nửa canh giờ nữa thì bắt đầu thi, chung quanh đã tụ tập khá đông dân chúng, nếu không có quan binh ở bên ngoài giữ trật tự, lấy kích ngăn lại, thì chỉ sợ đã rối loạn hết lên rồi. Nhạc sĩ, nhạc công trong cung đi từ cửa cung ra, ngồi bên phía bắc, điều khiển nhạc khí.

Người dự thi có nam có nữ, phần lớn đã đến đủ, đang nghỉ tạm trong lều. Diệp Vũ nhìn một vòng, thấy đã chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp, tất cả đã được bố trí xong, Chu cô cô có tài không phải chuyện đùa.

Hôm nay trời trong xanh không một gợn mây, ánh sáng lấp lánh, đem toàn bộ bầu trời trở nên rực rỡ hào quang, như ngọc lưu ly bừng sáng. Mắt Chu cô cô sắc lẹm, cười bảo, “Thái hậu đến”

Diệp Vũ lập tức đi theo nàng ta đón kiệu phượng, Tôn thái hậu được cung nhân vây quanh chậm rãi từ cửa cung đi tới, mặt tươi cười, hiền lành. Phía sau bà là cung nữ đông như mây, thị vệ như nước, mũi kiệu phượng nhìn rất uy nghi nổi rõ thân phận của bà.

Sau khi ngồi xuống, Tôn thái hậu nhìn thoáng qua cảnh bố trí đằng trước, thỏa mãn gật đầu, tán thưởng Chu cô cô. Có nhiều thị vệ vây quanh bốn phía phượng tòa, không cho bất cứ kẻ phạm pháp khả nghi nào thừa dịp chen tới, bảo vệ sự annguy của thái hậu.

Dân chúng đứng xem rất đông, cùng đồng loạt muốn ngắm dung nhan và phong thái của đương kim thái hậu. Canh giờ sắp tới, có một người đến đột ngột là Văn quý phi.

Ả ta dẫn theo bốn cung nữ tới, lại ăn mặc đẹp đẽ đoan trang, quần áo màu hồng, tóc búi thành vòng ngọc vờn quanh, cài trâm rực rỡ, lóng lánh, diễm lệ như hoa đào, làm người ta chói mắt.

“Nô tì lúc nào cũng thích khiêu vũ, lần này không được mời, vẫn xin mẫu hậu thứ tội” Ả ta khom mình thỉnh tội.

“Ai gia cũng thích khiêu vũ, quý phi và ai gia đều có chung sở thích,có tội gì chứ?” Tôn thái hậu cười cười, bảo, “Ban thưởng ngồi”

Chu cô cô phụng mệnh bảo cung nữ mang ghế ngồi đến, đặt ở bên sườn bắc phượng tòa. Công công Nghê Thường các đứng trên đài, gõ mõ vang lên, tuyên cáo vòng đấu loại tài nghệ vũ đạo chính thức bắt đầu.

Vòng đấu loại hôm nay, có tất cả bốn mươi sáu số, phân cao thấp thành hai đợt. Công công nói, hôm nay sẽ chọn ra hai mươi số, một tháng sau sẽ tiến hành trận chung kết, nếu chưởng sự Chu cô cô Nghê Thường các và Thẩm Nhị phu nhân chọn ra thẻ xanh, thì đã thông qua khảo sát, nếu là thẻ đỏ, thì bị đào thải. Cuối cùng ông ta báo tên người dự thi đầu tiên.

Một cô gái nhanh nhẹn nhảy lên múa màn múa cổ điển… Nhân tài dự thi múa không đồng đều, đều kém tự nhiên nên bị đào thải. Lăng Vô Hương và Phán Phán là nhóm thứ sáu biểu diễn, nhảy khúc nhạc “Thanh xà Bạch xà”. Với các nàng ấy mà nói, dĩ nhiên là thuần thục vô cùng, nhảy hoàn mỹ không tỳ vết, không thể soi mói. Chu cô cô và Diệp Vũ đều chọn thẻ xanh.

“Điệu nhảy này chẳng giống bình thường chút nào, khúc nhạc lại độc đáo, kỹ thuật nhảy lại càng độc đáo, quyến rũ xinh đẹp hơn, cứ như toát ra hai mỹ nữ xà vậy, hơn nữa hai người phối hợp rất ăn ý” Tôn thái hậu cười tán thưởng.

“Mẫu hậu, theo nô tỳ được biết, hai người này là cô nương đầu bảng của lầu Tiêu Tương đó ạ, đêm nào cũng biểu diễn điệu nhảy này đó. Nô tì còn nghe nói, điệu nhảy này là do Nhị phu nhân sáng tác ra” Văn Hiểu Lộ cất tiếng nói to, giọng điệu chậm rãi, song lại che giấu mũi nhọn.

“Thì ra là thế, ai gia đã cảm thấy điệu nhảy này chẳng giống như có người tùy tiện sáng tác ra, hóa ra là do Diệp Vũ sáng tác, ai gia thích lắm” Tôn thái hậu cười hòa ái, đáy mắt lóe lên tia hờn giận.

“Mẫu hậu, nô tỳ cảm thấy điệu nhảy này đúng là rất riêng, nhưng lại quá mức yêu mị, chỉ e đã bị bẻ cong rồi ạ” Văn Hiểu Lộ lớn mật lên tiếng.

“Trận đấu lần này, ai gia đã nói trước, nhảy bất kỳ cái gì, chỉ cần tài múa điêu luyện, thì đều được vào Nghê Thường các. Ngươi có ý kiến gì không?” Tôn thái hậu nhấp trà lên, cất giọng lạnh tanh.

“Nô tì chỉ là nói ra ý kiến bản thân thôi, là nô tì lắm miệng, xin mẫu hậu chớ trách” Văn Hiểu Lộ cười ngượng. Tiếp đó là Phùng Tề và Lưu Chân biểu diễn, nhảy cũng là điệu nhảy do Diệp Vũ sáng tác, cũng chiếm được hai thẻ xanh.

Diệp Vũ chọn một ít cô gái nhảy điệu cổ điển, có tài múa điêu luyện, Tôn thái hậu thưởng thức say sưa, càng xem càng hứng thú, nhìn thấy cô gái nào múa hay, đều nói hai câu với Diệp Vũ.

Bỗng Diệp vũ cảm giác thấy lạ, hình như sau lưng có người. Quay đầu lại, nàng kinh ngạc, dĩ nhiên là Tấn Vương. Hắn tới đứng sau lưng mình khi nào vậy? Sở Minh Hiên khoanh tay đứng, sắc mặt bình thản, quần áo thêu màu trắng, đầu đội mũ quan được ánh mặt trời rọi xuống lóe sáng lấp lánh.

Nàng vội nói, “Thái hậu, Vương gia tới ạ” Tôn thái hậu xoay người nhìn lại, cũng hơi kinh ngạc, “Hiên Nhi, con tới khi nào thế?” “Nhi thần mới đến, vốn định đùa mẫu hậu chút, ai ngờ lại bị phát hiện ra” Hắn hơi mỉm cười, “Nhi thần có nuôi không ít ca cơ, vũ kỹ trong phủ, nếu như thích, xin mẫu hậu thưởng cho nhi thần”

“Con chọn trúng người ta, người ta lại chẳng nhất định để ý tới con” Bà mím môi giễu cợt, ngoắc ngoắc hắn, “Lại đây ngồi cùng ai gia đi nào”

“Nhi thần đứng cũng được ạ, cô nương trên đài kia nhảy đẹp quá, mẫu hậu mau nhìn kìa” Sở Minh Hiên cười như gió thoảng. Tôn thái hậu không nói gì nữa, chăm chú thưởng vũ.

Hắn đứng bên cạnh, cả người Diệp Vũ không được tự nhiên, cứ như đứng trên đống lửa, ngồi đống than vậy, nhưng lại không biết phải làm sao. May có A Tử đứng ở ngay sau người nên nàng không cần lo gì nữa. Một buổi sáng cứ vậy mà trôi qua, chọn được mười nhóm. Buổi chiều, Tấn vương không xuất hiện, nàng thấy thoải mái hơn nhiều. Sau giờ trưa, Chu cô cô lo lắng Tôn thái hậu khó chịu nên khuyên bà về tẩm điện nghỉ, Tôn thái hậu cũng đi về.

Văn Hiểu Lộ cố ý ngồi bên cạnh Diệp Vũ, bảo cô gái xinh đẹp trên vũ đài kia là bà con xa của ả. Chu cô cô nói khách sáo, bảo cô nương này nhảy cũng được, nên chọn thẻ xanh.

Tài múa của cô gái này cũng thật kém, chân tay không đủ mềm mại, các động tác cơ bản cũng làm không tốt, không nên để vào thẳng vòng chung kết, nhưng Diệp Vũ vẫn nể mặt mũi nàng ta.

Văn Hiểu Lộ lúc rời đi nói lại một câu, “Bản cung biết tài múa nàng ta không đủ tinh thâm, vẫn còn thời gian để khổ luyện, đa tạ Thẩm Nhị phu nhân đã nể mặt bản cung. Nhưng bản cung cảm thấy, có ít kẻ dù có khổ luyện đến thế nào cũng chẳng có cách nào sánh được ngang với bản cung, bởi vì có ít kẻ không thể ra ngoài ánh sáng được”

Diệp Vũ biết những lời này có thâm ý gì, ả ta mượn những lời này để nói cho mình, mình dù có được sủng ái tới cỡ nào cũng chẳng sánh bằng ả ta. Ả ta bước chân rời đi, màu đỏ của cung trang bị gió thổi bay phất phơ, giống như một bóng đỏ hoa mỹ.

Sau khi kết thúc vòng đấu loại, tổng cộng đã chọn ra được hai mươi nhóm. Chu cô cô ăn trưa xong, Diệp Vũ thấy hơi mệt cũng về biệt quán trước, hiện đang ngủ trong kiệu. Cỗ kiệu rơi bịch xuống đất khiến nàng bừng tỉnh, đợi A Tử nâng lên nhưng lại nghe thấy tiếng A Tử thét chói tai. Nàng thầm nghĩ không ổn, vội vã xuống kiệu, thấy A Tử bị một kiệu phu đánh bất tỉnh.

“Các ngươi làm gì thế?”

Nàng quát hỏi, mắt thấy A Tử bị kiệu phu kéo vào cửa một toà nhà, lập tức đuổi theo. Vừa mới tới cổng, nàng đã cảm thấy không ổn. không thể cứ vậy mà tiến vào cửa, định rời đi thì cổng lớn đóng sập lại. Diệp Vũ chất vấn kiệu phu, “Các ngươi là ai? Dám can đảm bắt chúng ta, các ngươi to gan thật đó!”

Kiệu phu không đáp, lảng tránh, nàng rất ngạc nhiên, đưa mắt nhìn bốn phía, thấy một người đứng ở sườn đông, sợ ngây người. Hắn đứng dưới tịch dương đỏ như máu, vẻ mặt sáng loè loè mờ ảo, bởi màu đỏ và màu tối lần lượt ánh lên mà đổi, áo bào thêu màu trắng nhiễm một tầng máu đỏ, cả phần nền dưới chân cũng nhiễm máu… Cả người hắn, giống như đứng giữa biển máu, mang theo hơi thở hắc ám, khiến người ta có cảm giác đầy máu tanh, rùng mình, khiến người ta sợ hãi.

Trong lòng nàng lo sợ, hắn định làm gì? Sở Minh Hiên đi tới, kéo tay nàng, nàng giật ra, “Vương gia đến tột cùng định muốn thế nào đây?” “Không muốn sao cả’ Hắn nói thản nhiên, gần như không mong muốn gì.

“Vì sao lại đánh cho thị nữ của ta ngất đi chứ?” Diệp Vũ chất vấn.

“Nàng ta không sao, ngươi có thể yên tâm” Hắn lại nắm tay nàng thật chặt không buông, “Cùng bổn vương đi”

“Đi đâu?”

Hắn không đáp, cứ nắm tay nàng bước đi vào bên trong. Cho dù nàng không tình nguyện ra sao cũng không thoát được.

Để nàng thấy khó hiểu là không phải đi vào trong phòng mà là đi ra cửa ngách, bên ngoài đỗ một chiếc xe ngựa trông rất bình thường. Nàng thầm đoán, hắn đến tột cùng định làm gì. Sở Minh Hiên đỡ nàng lên xe ngựa, nàng không chịu, hắn ôn hoà giải thích, “Bổn vương mang nàng đi một nơi, sẽ nhanh thôi, chắc khoảng một canh giờ sẽ đưa nàng trở về biệt quán”

Như thế vậy cứ đi theo hắn một chuyến đi. Nàng biết, không thuận theo hắn, hắn sẽ không bỏ qua. Hai con ngựa chạy rất nhanh, rất vội, xe ngựa trước chạy, Diệp Vũ ngồi ở bên trong góc tối, hai bên lắc lư. Hắn ngồi bên phải, ngẫu nhiên liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt trầm tĩnh như nước.

Trong xe rất yên tĩnh, nàng cảm thấy hôm nay hắn có hơi lạ, hắn chưa bao giờ lạnh lùng, im lặng như vậy, gần như không muốn nói chuyện. Bụng hơi đau, nàng khẽ ôm bụng, mày cau lại, chẳng lẽ là bị gió thổi thấy lạnh chăng? Đi khá lâu, vẫn chưa đến nơi, nàng hỏi vội xem đã đến chưa, hắn lắc đầu vẫn không nói như cũ. Chẳng lẽ hắn định mang nàng ra ngoại ô?

Lại đi một trận nữa, nàng vén màn xe lên, nhưng thấy bên ngoài tối đen, chẳng có đèn đuốc, không có hộ gia đình, như đường quan đạo ngoại ô vậy.

“Vương gia đến tột cùng định mang ta đi đâu?” Diệp Vũ có dự cảm không lành, không khách sáo hỏi.

“Rời khỏi thành Kim Lăng” Sở Minh hiên nhìn thẳng vào nàng, mắt chớp nhẹ, khí lạnh nặng nề.

“Ngươi điên rồi!” Nàng kinh hãi kêu lên, “Ta muốn xuống xe!”

“Xe ngựa sẽ không ngừng!” Hắn nói kiên quyết như giải quyết dứt khoát, không thay đổi. Nàng hiểu ra, hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện là cáo biệt với Tôn thái hậu, gặp mặt một lần cuối. Hắn sớm đã có mưu hoàn hảo, trận đấu hôm nay vừa chấm dứt thì mang mình cao chạy xa bay. Như vậy, hắn định dẫn mình đi đâu? Làm sao đây? Có thể thuyết phục được hắn sao?

Nàng tận tình khuyên, “Vương gia, đây chẳng phải trò đùa, thái hậu đã biết, nhất định sẽ thương tâm. Còn nữa, Vương gia vừa đi, năm tháng nào sẽ trở lại thành Kim Lăng đây? Vương gia còn muốn để thái hậu thương tâm tới chết sao?” Thần sắc Sở Minh Hiên kiên định, “Vì nàng, dù có làm thái hậu bị tổn thương, bổn vương cũng sẽ không tiếc!”

Diệp Vũ âm thầm cân nhắc, nếu Sở Minh Phong biết nàng và Tấn vươngbỏ trốn, nhất định tức giận lôi đình, nhất định phái binh đuổi theo rồi. Giả sử họ bị truy hồi về Kim Lăng, sẽ có kết cục gì? Nhất là Tấn vương, Sở Minh Phong sẽ đối phó hắn thế nào?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất. Đừng ngại chia sẻ với chúng tôi bất kỳ điều gì. Chúng tôi đang lắng nghe!