Bá Yêu Mưu Tình
Chương 5
Phong Cẩm Thành ngồi lên xe, cúi người nghiêng đầu nhìn cô. Kê Thanh không tự chủ được rụt người một cái, cả người gần như dính lên cửa xe. Tay có ý muốn mở cửa xe, lại tốn công vô ích. Hai người ở trong một không gian bịt kín, Kê Thanh có thể cảm thấy rõ ràng, Phong Cẩm Thành đang vô cùng tức giận.
“Em có ý gì?” Mấy chữ này gần như từ trong răng Phong Cẩm Thành nặn đi ra, làm trong lòng Kê Thanh run rẩy mấy cái, nhưng cũng hiểu, có một số chuyện cuối cùng vẫn phải mặt đối mặt nói rõ, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Kê Thanh cố nâng dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Phong Cẩm Thành, không có ý vị trốn tránh nữa: “Chuyện đó, Cẩm Thành, chúng ta đã ly hôn... Hơn nữa cũng qua hai năm...”.
Phong Cẩm Thành ánh mắt âm âm, từ lúc gặp mặt, người phụ nữ này toàn đem chuyện ly hôn treo ngoài miệng, giờ lại nhắc nữa làm Phong Cẩm Thành khó chịu cực kì. Anh cảm thấy, mình đã rất rộng lượng rồi. Mặc kệ hai năm trước thế nào, anh đều không tính toán truy cứu, người phụ nữ này lại muốn cùng anh nói rõ. Được, nếu cô muốn nói rõ, liền nói đi.
Phong Cẩm Thành môi mỏng khẽ mấp máy, lông mày nhíu lại, lạnh nhạt ngồi thẳng người dậy, lấy ra một điếu thuốc, châm lên nhét vào miệng, hít một hơi, thản nhiên nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, ly hôn là chuyện hai bên vợ chồng, tối thiểu, nên nói trước với trượng phu tôi đây một lời. Hơn nữa, tôi chỉ nhớ có làm thủ tục kết hôn. Ly hôn? Sao một chút ấn tượng cũng không có?”.
Kê Thanh ngạc nhiên, đã từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp hai người có thể gặp lại, có lẽ là ở đầu một khu phố im lặng, có lẽ là ở trong đám người ồn ào, có lẽ gặp thoáng qua ngay cả cái gật đầu khẽ cũng không có, căn bản không nghĩ tới tình huống sẽ thế này.
Kê Thanh cho rằng, nếu cô để lại đơn li hôn, lấy tính tình kiêu ngạo của Phong Cẩm Thành, sợ rằng lập tức sẽ kí ngay tên. Cho dù cảm thấy không còn mặt mũi nào, cũng chẳng qua tức giận nhất thời mà thôi. Cho tới bây giờ bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, danh môn khuê tú, ngọc nữ minh tinh, nữ cường nhân thương trường oai phong... Đủ kiểu đủ loại.
Khi mới kết hôn, Kê Thanh cũng cảm thấy hoa cả mắt, cũng càng cảm thấy tự ti. Gia thế của Cẩm Thành nơi nào cũng bày, làm buôn bán lớn, xã giao nhiều, không tránh được cùng những người phụ nữ như thế dính dáng. Khi đó Kê Thanh yêu rất hèn mọn, hèn mọn đến không còn là mình. Cô cô đơn ở nhà đợi anh trở về, có lúc phải đợi thật lâu, nhưng chờ được rồi, cô vẫn như cũ không ức chế được tâm tình kích động trong lòng.
Chỉ cần thật lòng yêu một người đàn ông, người phụ nữ nào mà không ghen tỵ. Nhưng vào thời điểm đó Kê Thanh không dám ghen tỵ, thậm chí không dám lộ ra chút nào tâm tình ghen tỵ bất mãn. Thứ quá dễ dàng có được, cũng vô cùng dễ mất đi, mâu thuẫn lại rối rắm, bản thân Kê Thanh cũng không rõ. Sau lại không biết vì sao, những vụ tai tiếng vườn hoa này dần dần không thấy nữa. Nếu như không phải tình cờ phát hiện ra chuyện kia, có lẽ Kê Thanh còn đang rối rắm mâu thuẫn trong hôn nhân của mình.
Lúc đi cô đã nghĩ, có lẽ Cẩm Thành đã sớm chán ghét cô. Trước kia còn nhìn mặt mũi cha cô mà duy trì, sau cha cô phạm chuyện, anh liền suốt mấy ngày mấy đêm không về. Cô phỏng đoán, không, nói chính xác là anh trốn tránh cô, sợ cô muốn anh con rể Kê gia quan hệ qua lại giúp cha vợ một chút.
Thật ra anh suy nghĩ quá nhiều, Kê Thanh rất tự hiểu lấy mình, cô không dùng chuyện này làm khó anh. Cha phạm sai lầm, có quốc gia chính sách, tư pháp bộ môn, có kỉ luật, nên làm cái gì làm thế nào. Không phải cô lạnh lùng, mà là chuyện như vậy cô quá rõ. Người ta muốn tránh còn tránh không được, hận không thể cách xa, đâu có muốn tiếp cận. Quan trường thương trường giống nhau, lắm người thêm gấm thêm hoa, mà người giúp người khi gặp nạn, đã ít lại càng ít.
Mặc dù Phong Cẩm Thành là con rể Kê gia, nhưng con rể này, ngay từ đầu chính anh cũng không muốn. Nói trắng ra là trưởng bối hai nhà cứng rắn vỗ trên người anh. Cho nên Kê Thanh không thể dùng chuyện của cha làm phiền anh, mà hôn nhân của bọn họ, cũng lại mất đi cầu nối liên hệ cuối cùng.
Quãng ngày mới rời đi kia, Kê Thanh nhịn không được nhiều lần muốn trở về. Trên thực tế, cô thật sự quay lại một lần. Vừa mới đến cửa chính tiểu khu, lại đúng lúc nhìn thấy xe của anh từ trong đi ra, cô sợ hết hồn, vội vàng núp bên cạnh tiểu khu. Nhìn tuấn nam mĩ nữ cười nói nghênh ngang rời đi, nâng cái bụng, trong gió lạnh cô ngồi run lẩy bẩy trong góc, lộ ra vẻ sợ hãi ngu ngơ...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Kê Thanh nhạt càng nhạt, mở miệng: “Luật hôn nhân có quy định, vợ chồng ở riêng hai năm trở lên, là có thể tự quyết định ly hôn, mà chúng ta, giống như đã hơn hai năm rồi, cho nên...”.
Lời của cô còn chưa nói hết, đã bị sắc mặt của Phong Cẩm Thành dọa sợ tới mức nói ngày càng nhỏ, cuối cùng ngập ngừng, cúi đầu, thầm giận lá gan của mình nhỏ. Chỉ là sắc mặt người đàn ông này tối đen thật dọa người, dũng khí của Kê Thanh vốn không nhiều lắm, trong nháy mắt liền bay mất phân nửa.
Phong Cẩm Thành thật hận không thể bới lồng ngực người phụ nữ này ra nhìn kĩ một chút, xem xem trong lòng cô rốt cục nghĩ cái gì? Hoặc nói, cô căn bản vô tâm, trái tim cô đã sớm bị chó hoang ăn không còn một mống rồi. Rõ ràng chỉ là một người phụ nữ nhát như chuột, mấy câu nói lại có thể làm anh tức sôi người.
Anh đã không so đo, cô lại tập trung tinh thần muốn cùng anh ly hôn. Nghĩ khá lắm. Thời điểm kết hôn cô không vừa lòng, nếu đã kết hôn gả cho anh rồi, nghĩ muốn ly hôn không có cửa đâu...
Người phụ nữ này nói luật ly hôn với anh? Được! Anh rất thạo. Phong Cẩm Thành khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Luật hôn nhân nói, vợ chồng ở riêng hai năm trở lên, tòa án sẽ coi đó là một trong các điều kiện có thể làm tình cảm tan vỡ. Điều kiện tiên quyết là một bên khởi tố ly hôn, thế nào? Ý của cô là cô phải khởi tố, cùng tôi bị thẩm vấn trên tòa án? Hả?”.
Kê Thanh cúi đầu cắn môi không nói lời nào. Cô rất rõ ràng, mình không thể nói được anh. Từ trước đến giờ đầu óc anh rõ ràng rành mạch. Là Phong thiếu khéo léo trên thương trường, đối phó với một cô gái nho nhỏ như cô, còn không quá dễ dàng sao. Cho nên, cô cũng không cần thiết uổng phí công sức, giảng đạo lý cùng anh, liền trầm mặc không nói. Dù sao trong lòng anh, hai người bọn họ đã không phải vợ chồng, Tiểu Tuyết là của một mình cô, không hề có quan hệ cùng Phong Cẩm Thành.
Nhưng Phong Cẩm Thành cũng không cho cô trốn tránh im lặng, đưa tay nắm cằm cô, có chút dùng sức, mang theo tức giận. Kê Thanh cảm thấy đau đau, nhưng cũng không dám lên tiếng phản kháng, bị anh nâng mặt lên, trực tiếp chống lại ánh mắt hung ác...
“Nói chuyện!” Thanh âm trầm trầm, giống như hết sức đè nén tức giận: “Cô phải khởi tố ly hôn với tôi sao?”.
Kê Thanh đột nhiên cảm thấy thật vô lực, nhắm mắt lại, nói ra lời đã giữ trong tim: “Tôi nghĩ chúng ta không cần phải khởi tố phiền phức như vậy, thỏa thuận ly hôn được rồi. Nếu đơn ly hôn trước đó tôi kí tên anh đã làm mất, tôi có thể phối hợp với thời gian của anh, chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục...”.
Phong Cẩm Thành đột nhiên buông cô ra, đánh một quyền lên tay lái, tiếng còi chói tai, làm Kê Thanh sợ ngừng miệng. Phong Cẩm Thành nằm trên tay lái, cúi đầu thật lâu sau mới gầm lên một câu: “Cút! Cút cho tôi! Lập tức, lập tức cút...”.
Thanh âm không lớn lại mang theo lệ khí làm người ta e ngại. Kê Thanh gần như nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nhảy xuống, hoảng hốt mà chạy. Phong Cẩm Thành cứ trơ mắt như vậy nhìn cô, một dạng như có quỷ đuổi theo phía sau, vù vù bỏ chạy không thấy ảnh.
Phong Cẩm Thành nắm đấm dần dần buông lỏng, trước ngực cuồn cuộn tức giận, cơ hồ muốn rách ra. Phong Cẩm Thành chưa bao giờ nghĩ tới, người phụ nữ này thật sự muốn tách khỏi anh. Dáng vẻ của cô chính là ước gì không có liên quan đến anh, hay là nói, ngay từ hai năm trước đã hối hận vì gả cho anh. Cho nên, cô mới liên tục một tiếng không nói, liền vô ảnh vô tung biến mất.
Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, mình thật con mẹ nó xui xẻo, sao lại gặp phải một người phụ nữ lòng lang dạ sói như vậy. Nhưng sau khi tức giận giải tán hơn phân nửa, nhìn thời gian trước mặt, cũng đã mười hai giờ. Khuya khoắt, cô một người phụ nữ đi đường ban đêm, an toàn không cao, lại còn là đêm đông vắng lạnh như thế!
Lo lắng cứ như vậy xông lên não, Phong Cẩm Thành liền không ngồi yên, nhanh chóng khởi động. Xe lao ra ngoài, đi dọc theo đường một lát, đã nhìn thấy trước đó không xa cô gái nhỏ trên lối đi bộ.
Bóng dáng mỏng manh ở trong gió run lẩy bẩy, rúc cái cổ nhỏ chạy nhanh về phía trước, làm Phong Cẩm Thành hận đến ngứa răng, đồng thời lại có chút đau lòng. Nhưng Phong Cẩm Thành thật mất hết mặt mũi, vừa rồi lại nếm mùi thất bại, người phụ nữ này quả thật không biết phân biệt làm người ta tức lộn ruột.
Cứ từ xa đi theo cô như vậy, nhìn cô lên taxi, đi theo xe taxi, đến trước cửa một tiểu khu không lớn, cô xuống xe đi vào.
Phong Cẩm Thành cho xe dừng lại bên cạnh một chiếc xe buýt, xuyên qua cửa kính xe quan sát tiểu khu này. Tiểu khu không lớn, có vài tòa. Từ cửa gần như có thể xem rõ, đó là loại tầng lầu kiểu cũ, tiểu khu được quy hoạch lại, coi như khá lắm rồi.
Phong Cẩm Thành nhìn cô đi vào bên trái một tòa nhà của tiểu khu, mới lái vào. Xuống xe, tựa vào đầu xe, ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ nhỏ của tòa nhà, nhìn đèn hành lang từng tầng sáng lên, sáng đến tầng năm. Kkhông bao lâu sau, một cánh cửa sổ bên trái sáng lên.
Màn cửa ô vuông chiếu ra bóng dáng quen thuộc, Phong Cẩm Thành mới khẽ thở dài, xoay người lên xe, không hề phát hiện, lúc anh xoay người, cửa sổ lầu năm kia, chiếu ra bóng Kê Thanh ôm một đứa trẻ...