Anh Hùng Ngục Giam

Chương 195: Thú cưỡi​




Hoàng Dật quay đầu nhìn một chút, lúc này Teemo và Tristana đều nằm ở trên giường của mình, ngủ say. Teemo chỏng ngược trên giường, kéo lên quần áo, lộ ra cái bụng hơi phập phồng, mà Tristana thì đá rơi chăn xuống, cuộn mình tại góc giường.

Hoàng Dật không có kinh động bọn họ, lén lút logout.

Lúc này, trong Hoa Hồng ngục giam cũng đang rời giường, tất cả mọi người đang rửa mặt, nghênh tiếp một ngày mới. Hoàng Dật cũng rửa mặt, làm vận động, sau đó hắn rời khỏi phòng giam, đi căn tin lầu ba.

Đi tới căn tin, ở đây náo nhiệt vô cùng, mấy trăm tội phạm đều ngồi ở trên bàn cơm ăn bữa sáng, tất cả mọi người trò chuyện với nhau, chuyện trò rất vui vẻ, ăn bữa sáng coi như thời khắc thả lỏng nhất trong ngục giam. Trước đó đều là có người chủ động đưa cơm cho hắn, cái này là hắn lần đầu tiên chủ động tới căn tin ăn bữa sáng.

"Hả? Hoàng Dật, sao cậu tự mình tới?" Lúc này, một tiếng Trung Quốc không tiêu chuẩn từ phía sau vang lên.

Hoàng Dật quay đầu nhìn, người vừa gọi hắn, là một chàng trai da trắng tóc vàng xanh mắt, người này chính là Louis cùng hắn tiến vào nhà tù công của, lúc đó hắn ta còn bị Lôi Thân đánh mười gậy.

Hoàng Dật gật đầu với Louis: "Louis, đã lâu không gặp."

"Ừm, đã lâu không gặp, chúng ta cùng nhau ăn đi." Louis nhiệt tình đi tới, cùng Hoàng Dật nhận bữa sáng, sau đó tìm chổ ngồi xuống.

"Tôi thấy cậu cả ngày ở phòng giam một mình, vẫn đều không ra, không buồn bực sao?" Louis uống một ngụm cháo rồi hỏi.

"Đã quen rồi." Hoàng Dật cũng uống một ngụm cháo, sau đó dời trọng tâm câu chuyện, hỏi: "Cậu đã từng nói, cậu là làm thí nghiệm, nổ chết hơn một trăm người, cậu lúc đó rốt cục làm thí nghiệm gì, sao thoáng cái tạo thành uy lực lớn như vậy?"

"Lúc đó tôi đang chế tạo một quả tên lửa tầm trung, kết quả khi phóng ra lệch khỏi quỹ đạo, rơi vào khu thường dân, tạo thành sự cố, đối với người vô tội, tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi." Louis cúi đầu thở dài.

"Vậy cậu lúc còn nhỏ hẳn là đã cảm thấy hiếu kỳ đối với tên lửa rồi!"

"Đúng vậy! Tôi từ nhỏ đã cảm thấy đặc biệt mê muội đối với tên lửa, tự mình lục lọi nghiên cứu ra phương pháp chế tạo." Louis gật đầu, "Thật ra tiến vào ngục giam này cũng không hoàn toàn là một chuyện xấu, bởi vì tôi dĩ nhiên gặp giáo sư Cole. Cậu biết không? Giáo sư Cole trước khi bị bỏ tù, từng là một trong những thành viên nồng cốt của kế hoạch tên lửa đạn đạo nước Mỹ đấy! Tôi từ chổ ông ấy học không ít tri thức..." Vừa nói đến chỗ hứng thú, Louis liền bắt đầu liên huyên.

Kế tiếp, hai người câu có câu không trò chuyện, phần lớn đều là Louis nói, Hoàng Dật chỉ là lẳng lặng nghe.

"A! Maxi, tôi trước khi vào tù đã từng ở đại sảnh Vienna nghe qua diễn tấu hiện trường của ngài, tài nghệ diễn tấu của ngài quá tuyệt vời! Không ngờ rằng có thể gặp phải ngài ở chỗ này." Nguồn tại http://Truyện FULL

"Tôi lần trước thu được giải Nobel văn học, đã từng muốn đem tiểu thuyết của tôi cải biên thành kịch bản, cùng ông hợp tác quay thành phim, tôi vô cùng thích bộ phim điện ảnh giúp ông nhận được giải Oscar dành cho đạo diễn xuất sắc nhất năm năm trước."

"Lam Ngụy, lúc cậu xâm nhập hệ thống truyenfull.vn của ngân hàng thế giới, vì sao không sửa mấy con số trong tài khoản của mình vậy?"

"Còn hai năm nữa là thế vận hội Olimpic, thật muốn tham dự thế vận hội ấy, một lần nữa giành lấy quán quân."

"Tôi nghiên cứu chế tạo ra phương pháp chữa trị bệnh AIDS, cứu vô số người, không ngờ rằng không cách nào cứu được bản thân mình, cả đời đều bị nhốt ở chổ này."

"Khủng hoảng kinh tế và vỡ nợ ở châu Âu không có quan hệ gì với tôi, bất quá đôla bị giảm giá rị quả thật là trách nhiệm của tôi."

Mỗi một bàn trong căn tin, đều có tiếng nói chuyện, nội dung nói chuyện phiếm của họ nếu như để người bên ngoài nghe được, phỏng chừng sẽ trực tiếp xỉu ngay và luôn. Ở đây tùy tiện lấy ra một người tội phạm, đều là nhân vật đỉnh cấp của một lĩnh vực. Từ nghệ thuật đến thể dục, từ chính trị đến khoa học, các loại nhân tài đều có. Nếu có quốc gia nào có thể đem những người này hợp nhất, vậy phỏng chừng thực lực tổng hợp một nước của quốc gia ấy sẽ trực tiếp tăng lên địa vị hạng nhất thế giới.

Bất quá, bọn họ đều bị giam giữ trong Hoa Hồng Ngục Giam, không được phát huy. Hoàng Dật đã từng không chỉ một lần muốn đem những người này kéo vào Thế Giới Thứ Hai, mở rộng thế lực của tổ chức, nhưng thiết bị giả thuyết từ đầu đến cuối là một vấn đề khó khăn không nhỏ, muốn cho mấy ngàn tội phạm tất cả đều dc phân phối một bộ thiết bị giả thuyết, đây là chuyện căn bản không có khả năng làm được.

Thế Giới Thứ Hai đối với nhân loại mà nói, địa vị giống như là truyenfull.vn một trăm năm trước, nhân loại một trăm năm trước không tách khỏi truyenfull.vn được, mà hiện tại, nhân loại không tách khỏi Thế Giới Thứ Hai. Nếu như nói thời gian ban ngày của nhân loại, là để học tập và làm việc trong thế giới hiện thực, như vậy buổi tối lúc đi vào giấc ngủ, cũng là tiến vào Thế Giới Thứ Hai rong chơi. Hai thế giới một sáng một tối, khống chế quỹ tích phát triển của nhân loại.

Tiền thân của Thế Giới Thứ Hai, là một bộ hệ thống Hy Vọng do công ty Thời Đại sáng tạo hơn mười năm trước, từ khi đó bắt đầu cũng đã thay thế truyenfull.vn, thành trung tâm giả thuyết của nhân loại. Mà trải qua hơn mười năm đổi mới, bộ hệ thống này cuối cùng vào hai năm trước cách tân thành Thế Giới Thứ Hai. Hiện tại mà xem, tên của Thế Giới Thứ Hai là danh phù kỳ thực, nó quả thật đã trở thành thế giới thứ hai không thể thiếu của nhân loại. Mọi người có thể du lãm nghỉ ngơi vui chơi ở bên trong, có thể ở trong thư viện nghiên cứu lịch sử thơ ca, có thể trong quán rượu hoàng hôn nói chuyện uống rượu với bạn bè, có thể ở chỗ này thả lỏng tâm tình khẩn trương của ban ngày làm việc học tập. Tôn chỉ tồn tại của nó, cũng là làm cho người ta tạm thời quên thế giới hiện thực, đi thử nghiệm một loại cuộc sống hoàn toàn mới.

...

Ăn xong bữa sáng, Hoàng Dật về tới phòng giam của mình, sau đó khóa cửa, tiến vào Thế Giới Thứ Hai.

Ánh mặt trời xuyên qua khe lá cây, chiếu vào trong nhà gỗ nhỏ, chim chóc trong rừng vẫn ca hót, lúc này Teemo và Tristana thì không ở trong nhà gỗ nhỏ.

" Đội trưởng Teemo đang đợi lệnh! Một, hai, ba, bốn!" Dưới tàng cây ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh của Teemo, Hoàng Dật quay đầu nhìn, chỉ thấy lúc này Teemo đang dựa theo quy phạm trong quân đội, nghiêm ngặt tiến hành huấn luyện giẫm chận tại chỗ, dường như đã trở thành đội trưởng chân chính.

"Mình thật muốn bắn cái gì đó." Lúc này, Tristana cắn một ngụm táo, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm Teemo.

Bỗng nhiên, Tristana nhìn trái táo trong tay, lại nhìn Teemo một chút, hai mắt sáng lên, như là nghĩ tới một chuyện gì rất thú vị, lập tức nói: "Teemo, chúng ta chơi một trò chơi có được hay không?"

"Trò chơi gì?" Teemo ngừng lại, quay đầu mê man hỏi thăm.

"Mình đem trái táo này đặt ở trên đầu bạn, sau đó bạn đứng ở chỗ cũ, cho mình bắn một chút." Tristana giơ giơ trái táo trong tay lên, rồi chỉ chỉ phía pháo đồng sau lưng.

"Lỡ như không bắn trúng thì sao?" Teemo nuốt nước bọt hỏi, biểu tình có vẻ có chút sợ hãi.

"Không bắn trúng chúng ta bắn tiếp! Chổ của mình có rất nhiều táo mà! Cũng sẽ bắn trúng một lần." Tristana ngây thơ rực rỡ nói.

"Thế nhưng không bắn trúng, mình sẽ mất mạng." Sắc mặt của Teemo khẩn trương lên.

Tristana nổi khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tức giận nói: "Bạn đây là không tin sự chính xác của mình sao? Tốt lắm, lần sau mình không bao giờ giúp bạn hái nấm nữa."

"A! Đừng, vậy... Được rồi!" Teemo quýnh lên, cắn răng đáp ứng, sau đó sa sút tinh thần đi qua, mặc cho Tristana đem trái táo đặt lên đầu mình.

Sau đó, Tristana đem khẩu pháo đồng phía sau cầm xuống, từng bước lui ra xa xa, sau đó xoay người, giơ pháo đồng lên, nhắm ngay Teemo.

Teemo nhìn khẩu pháo đồng, nhắm hai mắt lại, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đội trưởng Teemo đang toi mạng!"

"Sẽ không chết đâu! Yên tâm đi!" Tristana nói xong, trực tiếp bắn một pháo đến đây!

"Ầm!" Trái táo trên đầu Teemo của và cái mũ nấm cùng nhau bị bắn nổ!

Qua hồi lâu, Teemo mới mở mắt, run rẩy vươn tay, sờ sờ đỉnh đầu trơn bóng của mình, thấy đầu của mình vẫn còn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Mình nói rồi mà! Không có việc gì đâu, tới, chúng ta tiếp tục chơi!" Lúc này, Tristana lại lấy ra một trái táo khác

...

Hoàng Dật lẳng lặng địa nhìn hai đứa bé này đùa giỡn, cảm giác trong lòng an bình, tâm linh mệt mỏi của mấy ngày nay bình tĩnh trở lại. Hắn tham lam hưởng thụ an bình lúc này.

"A? Ban lộc của chúng ta đã trở về!" Đúng lúc này, Teemo bỗng nhiên mừng rỡ kêu một tiếng.

Hoàng Dật quay đầu nhìn, quả nhiên, một đám ban lộc con từ trong bụi cỏ chui ra, mắt to linh động chớp chớp, có vẻ vô cùng khả ái.

Teemo và Tristana lập tức tiến lên, ôm chú lộc con tới, có vẻ vô cùng thân thiết.

"Tiểu Ban của mình cũng hấp dẫn hơn nhiều! Xem ra là ăn rất nhiều đồ ăn ngon rồi!" Lúc này, Tristana cỡ trên một con lộc mẹ, vuốt đầu lộc, nói: "Tiểu ban ngoan ngoãn lớn lên, sau này mày cũng là thú cưỡi của anh hùng!"

"Thú cưỡi?" Hoàng Dật bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Hắn hiện tại cũng không có thú cưỡi, không chỉ như vậy, hắn cơ bản cũng không nhìn thấy qua người chơi khác có thú cưỡi, trong thành trấn không cho phép ngồi thú cưỡi. Mà tại khu vực dã ngoại, hắn vẫn đều ở rừng núi hoang tàn vắng vẻ, ngay cả người đều cơ bản không nhìn thấy, càng đừng nói gặp qua có người ngồi thú cưỡi.

Người chơi thăng lên cấp 50, là có thể đi các thành phố lớn mua thú cưỡi, nhưng thú cưỡi có thể mua được cơ bản đều là thú cưỡi thấp cấp, giá cả đắt đỏ, hơn nữa tốc độ rất chậm, không có sức chiến đấu. Đối với Hoàng Dật loại người chơi tốc độ bản thân đã rất nhanh mà nói, cũng là một loại gân gà. ( Gân gà! Gân gà! Ăn thì không được mà bỏ thì tiếc - trích từ tích Tào Tháo đi đánh Đông Ngô trong Tam Quốc)

Muốn thu được thú cưỡi, phương pháp nhanh và tiện nhất của cũng là tự mình đi bắt, bất quá thú cưỡi bình thường hiển nhiên là không có cách nào khác lọt vào mắt của hắn, hắn chạy bộ còn nhanh hơn. Chỉ có một vài ma thú đại hình mới có thể đạt được tốc độ nhanh hơn so với hắn, hơn nữa một ít ma thú còn có lực sát thương lớn, khi cưỡi cũng có thể phát huy sức chiến đấu. Nhưng trong rừng rậm bình thường không có khả năng có ma thú đại hình, chỉ có đi một ít khu vực nguy hiểm mới tìm được, loại ma thú này cơ bản đều là hơn cấp tám mươi, người chơi giai đoạn hiện nay căn bản không có thực lực đi bắt.

Lúc này, Hoàng Dật thấy sắc trời không còn sớm, lập tức đi ra nhà gỗ, quyết định tiếp tục đi, đi đến Long Đô, đây mới là mục tiêu chân chính của hắn, ngôi nhà gỗ nhỏ này bất quá chỉ là trạm dừng chân ven đường, nghỉ ngơi một đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.