Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa
Chương 32
Buổi tối lúc ăn cơm Tư Đồ có chút không yên lòng.
Thời Chung chọn nhà hàng Indonesia, hương liệu tư vị rất thu hút, ẩm thực gia nhỏ tuổi Tầm Tầm nhìn bàn ăn tư vị màu sắc sặc sỡ, thịt bò Đông Ba, gà kho nước dừa curry. . . . . . Ăn rất nhiệt tình như bị đói từ bao giờ, phục vụ bưng lên món cơm cà ri cuối cùng cho cậu, cậu cũng chỉ ăn được vài ba hạt, ăn xong liền ngã ra ghế dựa, sờ sờ cái bụng tròn vo vì đã được ăn no, hơi hơi hí mắt, mặt thoả mãn tuyên bố: "Con no rồi!"
Thời Chung thấy thức ăn trong đĩa Tư Đồ một chút cũng không được động tới, mi tâm khẽ chau: "Thế nào? Không hợp khẩu vị sao?"
Lúc này Tư Đồ mới đã tỉnh hồn lại, liếc mắt nhìn Thời Chung, cười cười có chút miễn cưỡng: "Đi làm hơi mệt."
Nhưng sau khi cô nói như vậy, cũng chỉ ăn tượng trưng hai cái, ngay sau đó lại lâm vào trong tâm sự của mình.
Nếu như đơn thuần chỉ là ăn cơm mà không yên lòng thì cũng thôi đi, sau khi ăn cơm còn có Thời Chung đưa cô về nhà, chờ mãi mới đợi đến lúc Tầm Tầm trở về phòng làm của mình, rốt cuộc anh có thể ở trong phòng khách không chút kiêng kỵ hôn cô rồi, cô lại chỉ hôn anh như tượng trưng mà thôi, sau cũng không biết mất hồn đi đến chỗ nào đi.
Thời Chung vô vị tẻ nhạt buông ra cô, có chút oán trách nhéo nhéo cái mũi của cô: "Không thể chuyên tâm chút sao?"
Giờ phút này Tư Đồ an vị ở trong lòng anh, mà anh, ngồi ở trên ghế sa lon, thân mật không chút khoảng cách nào, Tư Đồ có thể nhìn thấy bất mãn trong ánh mắt anh ——
Tư Đồ không tự chủ từ trong lòng của anh rời đi, ngồi vào ghế sa lon bên cạnh, suy nghĩ một chút, nói thẳng: "Có chuyện. . . . . . Em không muốn lừa gạt anh, nhưng anh nghe xong cũng đừng nóng giận."
Đây là vì bản thân mà dự phòng. . . . . . Thời Chung nghe xong không khỏi thở dài: "Không phải là về Thịnh Gia Ngôn chứ?"
Thời Chung thấy gương mặt của người con gái trước mặt tự nhiên nhăn lại, có chút bất đắc dĩ ——thật đúng là anh chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán được.
Giằng co trong chốc lát, dĩ nhiên Thời Chung sẽ là người nhận thua trước, ở trước mặt người con gái này anh thực sự không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Nói đi. Anh sẽ cố gắng không tức giận."
Tư Đồ biết cử chỉ hôm nay của mình, có mấy phần được sủng mà kiêu, biết rõ anh sẽ tức giận, coi như anh thực sự sẽ tức giận cùng sẽ luôn quan tâm cô, liền ỷ vào anh đối cô nhân nhượng, cái gì cũng nói thẳng: ."Tưởng Lệnh Thần tố cáo Thịnh Gia Ngôn, bây giờ Thịnh Gia Ngôn bị đình chỉ công tác, rất có thể còn có thể vì chuyện này mà mất bằng luật sư."
"Em muốn thay Thịnh Gia Ngôn giải quyết chuyện này?" ——
Anh bị lại đoán trúng.
Tư Đồ gật gật đầu thừa nhận.
Thời Chung đột nhiên bật cười: "Em là người ngoài cuộc, muốn thay anh ta giải quyết như thế nào?"
Trong giọng nói của anh không tự chủ toát ra khinh bỉ làm cho Tư Đồ hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, mặc dù anh đối với cô thì luôn thâm tình khẩn thiết, nhưng anh một mình trong thương giới lăn lộn nhiều năm, là một hình tượng lão tổng thiên tài, thái độ này của anh, Tư Đồ cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng thực sự làm Tư Đồ kinh ngạc chính là câu nói tiếp theo của anh: "Không phải là em muốn anh đi tìm Tưởng Lệnh Thần giảng hòa, rồi sau đó nói hắn hãy bỏ qua cho Thinh Gia Ngôn chứ?"
Ỹ nghĩ sâu nhất trong nội tâm bị anh nhìn ra không chút dấu vết nào, điều này làm Tư Đồ có chút ứng phó không kịp, ngay lập tức cô cảm thấy bắp thịt khắp người mình trở nên cứng ngắc, bởi vì dù cô cố gắng thế nào cũng không ra kéo được một nụ cười thích hợp, nhưng anh lại lấy cái loại ánh mắt ý bảo "Thẳng thắng được khoan hồng" đó nhìn cô, Tư Đồ yên lặng từ chối mấy giây, cuối cùng lựa chọn nói thẳng ra: "Lần trước anh dẫn em đi gặp Thẩm Thấm đó, em có nghe lén cuộc nói chuyện của hai người. . . . . . Thẩm Thấm này hoàn toàn là vu cáo."
Anh hình như đối với chuyện nghe lén một chút nào cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn cô tới trước, chờ cô tiếp tục, đây là điều Tư Đồ hoàn toàn không ngờ tới , nhưng cô chỉ dừng một chút, liền đem nghi vấn trong đáy lòng ép xuống, tiếp tục nói: "Em hiểu rất rõ Tưởng Lệnh Thần, chỉ cần anh bỏ qua cho hắn ta, nhất định hắn ta cũng sẽ bỏ qua cho Thịnh Gia Ngôn. Nếu có khả năng, tại sao chọn cách giải quyết có đại kết cục làm cho tất cả đều vui?"
Anh bị cô hỏi cười cười một tiếng.
Giống như là cười nhạo cô, vừa giống như tự giễu mình, rơi vào trong mắt Tư Đồ, Tư Đồ cũng không chịu nổi.
Mà giọng điệu của anh, cùng với nụ cười đó càng không đoán ra ý nghĩ, bình tĩnh như nhìn ra được điều gì đó: "Lúc ấy anh cũng biết em nghe lén bịn anh nói chuyện, mà anh không có ngăn cản em, cũng không vạch trần em, thậm chí nói cũng không nói chuyện này, là bởi vì anh đang đánh cuộc, một, đánh cuộc xem em có tiếp nhận một người có thủ đoạn không sạch sẽ như anh hay không; hai, đánh cuộc xem em có nói chuyện này cho Thịnh Gia Ngôn biết hay không, trợ giúp anh ta thắng kiện. Nhưng em không có làm như vậy, lúc ấy anh còn rất vui vẻ, cảm thấy trong lòng em anh lại có vị trí lớn như vậy."
Thật ra thì cái gì anh cũng biết, nhưng cái gì cũng không nói, chính là vì thử dò xét cô? Trong nháy mắt đó, Tư Đồ nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, chỉ cảm thấy mười phần cảm giác xa lạ.
Nhưng đầy ngập cảm giác xa lạ, rất nhanh sẽ bị Tư Đồ quen thuộc, trong giọng điệu của anh tản ra cảm giác cô đơn thay thế: "Hôm nay Thịnh Gia Ngôn vừa xảy ra chuyện, địa vị của anh, phân lượng của anh lại hoàn toàn bị biến mất, không phải anh còn nên cảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn anh ta đã cho anh biết vị trí của anh trong lòng em thực sự như thế nào, và cuối cùng thì anh có ý nghĩa như thế nào với em?"
"Em không phải ý kia. ... . . ."
Tư Đồ cãi lại có vẻ hết sức yếu ớt, nhưng càng vội vã giải thích, càng cứng họng, một chữ cũng không nói ra được, trong nháy mắt Thời Chung cũng đột nhiên ý thức được mình nói quá nhiều —— nói nhảm trong cả đời anh có lẽ cũng đã nói hết trong tối nay rồi, nói thêm gì nữa, thật giống như một oán phụ.
Thời Chung đứng dậy, dùng giọng nói lạnh nhạt cùng xa cách, cũng bao gồm ác độc cùng không cam lòng: "Tôi sẽ không rút đơn kiện , Nhậm tiểu thư bỏ cái ý nghĩ đó đi."
Anh đi, trước khi đi thậm chí còn hôn cô, chỉ là hôn lên khóe môi, không có một chút nhiệt độ. Tiếng bước chân của anh vẫn hướng cửa trước đi xa, cuối cùng được một tiếng đóng của không nhẹ không nặng thay thế.
Còn lại chỉ có một mình Tư Đồ, bởi vì trong lúc vô tình cô đã dẫm vào địa lôi của người đàn ông này, giờ phút này thần chí đã bị nổ từng mãnh từng mảnh bay khỏi. Cho đến khi Tầm Tầm ôm số học sách bài tập cùng bút máy hào hứng chạy ra khỏi phòng. . . . . .
"Chú chân dài, Tư Đồ nói chú thành tích lúc còn đi học rất tốt, chú mau giúp con. . . . . ."
Tầm Tầm vừa chạy vừa nói , chạy đến một nửa mới phát hiện trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tư Đồ ngồi ở đó, không khỏi dừng lại, nhìn vòng quanh bốn phía một cái: "Chú ấy đâu rồi?"
Tư Đồ liếc mắt nhìn không có một bóng người cửa trước, không biết làm sao giải thích, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đón lấy Tầm Tầm, đưa tay muốn nhận lấy tập sách của cậu: "Đề mục gì? Để mẹ xem giúp con."
Tầm Tầm lại chưa từ bỏ ý định mà liếc nhìn chung quanh, cũng không gặp lại bóng dáng của Thời Chung, cũng chỉ mím môi đem sách bài tập đưa đến trong tay Tư Đồ.
Nhưng Tư Đồ cầm sách bài tập, nhìn trong chốc lát lại mất thần, bên tai lại vang lên giọng nói mang theo hoặc giễu cợt, hoặc cô đơn, hoặc không cam lòng âm thanh: không phải anh còn nên cảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn anh ta đã cho anh biết vị trí của anh trong lòng em thực sự như thế nào, và cuối cùng thì anh có ý nghĩa như thế nào với em?.......
Thấy Tư Đồ không nói một lời, chỉ nhăn mày lại, Tầm Tầm bất đắc dĩ thở dài: "Bài tập của nhà trẻ mẹ cũng không biết làm ư?"
Nói xong, không đợi Tư Đồ phản ứng, liền lấy tập sách trở lại, vừa xoay người trở về phòng, còn vừa ở than thở: "Ai, xem ra cái gì cũng phải dựa vào chính mình mới được!"
***
Đêm đó Tư Đồ lăn lộn khó ngủ, cùng Thời Chung tranh chấp cộng thêm cô trước lúc ngủ gọi điện thoại cho Mạc Nhất Minh, làm cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn bị tiêu diệt.
Mạc Nhất Minh là bác sĩ điều trị chính của Tưởng Lệnh Thần, đối với bệnh của Tưởng Lệnh Thần đánh giá đúng trọng tâm nhất, đối với Tư Đồ đó cũng là nguồn tham khảo có giá trị nhất ——"Tưởng Lệnh Thần trong lòng tâm tính bất thường, tuy nhiên sự thay đổi có cường đột cũng không cao nhưng lại có chướng ngại, hơn nữa không có khuynh hướng phát tác lại, thời gian tâm trạng bình thường cũng kéo dài hơn, giao tiếp với người bình thường là tuyệt đối không có vấn đề."
Đã có cùng Tưởng Lệnh Thần trao đổi khả năng bình tâm tĩnh khí, như vậy, nếu cô lén lút ra mặt hòa giải rối rắm, xích mích giữa Tưởng Lệnh Thần và Thịnh Gia Ngôn, cũng không phải là không có khả năng.
Về phần Thịnh Gia Ngôn. . . . . .
Xảy ra chuyện lớn như vậy anh cũng không nói cho cô biết, chắc hẳn anh đã có suy tính riêng của mình, Tư Đồ nghĩ không muốn đi làm phiền anh ——
Tư Đồ cho là mình đã nghĩ thông suốt chuyện này nên có thể an tâm đi ngủ, nhưng vừa cúp điện thoại của Mạc Nhất Minh, cô ở trên giường lật tới lật lui gần một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không ngủ được.
Tư Đồ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vọt ngồi dậy, phiền não xoa tóc, cái âm thanh kia lại bay vào trong lỗ tai cô: không phải anh còn nên cảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn anh ta đã cho anh biết vị trí của anh trong lòng em thực sự như thế nào, và cuối cùng thì anh có ý nghĩa như thế nào với em?. . . . . .
Tư Đồ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vọt ngồi dậy, phiền não xoa tóc, cái âm thanh kia lại bay vào trong lỗ tai cô: không phải anh còn nên cảm tạ Thịnh Gia Ngôn, cám ơn anh ta đã cho anh biết vị trí của anh trong lòng em thực sự như thế nào, và cuối cùng thì anh có ý nghĩa như thế nào với em?. . . . . .
Tư Đồ rốt cuộc ý thức được nguyên nhân lớn nhất mình thao thức cũng không phải là Thịnh Gia Ngôn, mà là do cái tên mặt thối đó, một tiếng "Hẹn gặp lại" cũng không nói, liền phủi mông chạy lấy người.
Cô cứ như vậy ngồi yên chốc lát, đột nhiên chợt cắn răng một cái, xuống giường dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, cầm cái chìa khóa, điện thoại di động cùng ví tiền, trực tiếp tông cửa xông ra.
Chạy đến một nửa lại bỗng dưng quay trở lại , mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, đem chìa khóa dự phòng lấy đi.
***
Tư Đồ một đường chạy xe tới, ngoài xe cuồng phong gào thét, thổi cành lá ven đường bay lên phần phật, làm tầm nhìn cùng tốc độ xe của Tư Đồ cũng bị chậm đi mấy phần. Cuối cùng xe thắng gấp một cái dừng ở trước nhà của Thời Chung, Tư Đồ cũng không để ý tới việc đi tìm chỗ dừng xe, liền lấy túi xách cùng chìa khóa đi vào.
Có chìa khóa, Tư Đồvào nhà Thời Chung không một chút trở ngại nào, trên dưới hai tầng đại trong căn hộ rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh, âm thanh bên ngoài bị hai lớp thủy tinh cao cấp cách biệt cách âm hoàn toàn, phòng khách to như thế nhưng chỉ có ánh sang le lói của cái đèn nhỏ trên tường, bước chân của Tư Đồ vốn là có chút gấp gấp nhưng cũng không khỏi chậm lại.
Cô tình nguyện nhìn thấy Thời Chung giờ phút này đang ở quầy rượu uống rượu một mình, nhưng cuối cùng nơi cô tìm được Thời Chung, là phòng ngủ ——
Thời Chung nằm ở trên giường, nhìn dáng vẻ ngủ an ổn thản nhiên.
Anh lại có thể ngủ ngon như vậy?
Tư Đồ dừng ở cửa phòng ngủ, nhìn trước mắt một màn này, đột nhiên không biết mình vội vã gấp gáp đến đây là vì cái gì.
Trong lúc nhất thời cô không biết mình là nên gọi anh tỉnh dậy nói với anh trong lòng mình rất khó chịu, đầy uất ức, hay là không nên quấy rầy anh, mình tại sao lại tới, liền muốn quay đầu rời đi. . . . . .
Có lẽ thật sự là tính tình cho phép, Tư Đồ cuối cùng lựa chọn vế sau, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đóng cửa phòng, quay đầu rời đi, lại bị một tiếng hô làm cắt đứt mạch suy nghĩ của mình——
"Ngươi là ai? !"
Tư Đồ lập tức cứng đờ, tay còn cầm tay nắm của phòng, đã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người giúp việc hoảng sợ nhìn cô, cho đến khi dần dần nhận ra cô, mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhậm tiểu thư?"
". . . . . ."
"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Người giúp việc mặc dù nhận được cô, nhưng nhận thức còn dừng lại ở lúc "Nhậm tiểu thư là bạn học cũ của Thời tiên sinh", về phần hơn nửa đêm, tại sao lại xuất hiện trong nhà của bạn học cũ như vậy. . . . . .
Da đầu Tư Đồ tê dại, trong khoảng thời gian ngắn không biết giải thích như thế nào.
Cô lúng túng nuốt nước miếng một cái, một cái tay lặng lẽ ôm lên vai cô.
Cảm thấy nhiệt độ chợt gần sát, Tư Đồ không tự chủ được bả vai căng lên, tiếp theo chỉ nghe thấy giọng nói mang theo buồn ngủ ở bên tai buồn bực mà vang lên: "Dì Trần, dì đi ngủ đi, cô ấy tới tìm tôi."
***
Còn không đợi dì Trần phản ứng, Thời Chung đã đem cánh tay Tư Đồ còn cầm nắm cửa kéo xuống, tiện tay đóng cửa lại, trở lại phòng ngủ.
Bị cô náo loạn như vậy, trong mắt anh còn sót lại một chút buồn ngủ cũng bị đánh bay mất, vì vậy ánh mắt càng hiện ra tia lạnh lùng, giọng nói cũng rất khách khí: "Nhậm tiểu thư đêm khuya viếng thăm, có gì muốn làm?"
Tư Đồ có chút bất đắc dĩ.
Ngẫm nghĩ chốc lát, cô lặng lẽ cắn răng, trong lòng âm thầm cầu nguyện cái chiêu Tầm Tầm thường hay sử dụng đối phó với cô, cũng có tác dụng đối với Thời Chung——"Đừng nóng giận nữa mà!"
Tư Đồ ôm lấy cánh tay của anh, mặt mày dịu xuống, ngước mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn anh.
Tầm Tầm thích dùng bộ dáng giả bộ đáng thương này đối phó cô, vả lại lần nào cũng thành công, đối mặt thế công Tầm Tầm làm nũng thì phản ứng của cô cùng phản ứng bây giờ của Thời Chung hình như là giống nhau như đúc.
Đầu tiên là cánh tay cứng đờ —— cô có thể cảm giác cánh tay bị cô ôm khẽ cứng lại.
Sau đó là có chút bất đắc dĩ cúi đầu liếc mắt nhìn Tầm Tầm —— anh cũng liếc mắt nhìn về phía cô, nhưng lại nhìn không ra cảm xúc trên mặt anh.
Cuối cùng là bất đắc dĩ cười một tiếng —— Thời Chung lại nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên bật cười. Khuôn mặt vốn không hòa nhã, lạnh băng nhưng bây giờ lớp băng từ từ tan ra, dần dần tái hiện màu sắc ấm áp.
Tư Đồ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không được nửa giây, anh lại nhanh chóng nghiêm mặt, kéo kéo cánh tay cô đang ôm tay mình ra: "Đừng tưởng rằng nói hai câu nói dí dỏm là đã nghĩ tôi không có cách nào với em."
Anh hiện tại có cái bộ dáng này, không phải ý nghĩa đã bó tay với cô rồi hả?
Tư Đồ cũng không gấp, lặng lẽ tiến lên một bước, hơi nhón chân lên, cọ cọ chóp mũi của anh, sau đó nhàn nhạt hôn khóe miệng của anh: "Hết giận chưa?"
Anh vẫn nghiêm mặt như cũ.
Tư Đồ cũng không nổi giận, thật ra thì muốn hôn tại mi tâm đang nhíu chặt của anh, đáng tiếc mình mang dép, anh lại cao, thân thể lại thẳng tắp, Tư Đồ không thể hôn tới, liền thay đổi hôn cằm của anh một cái.
Anh còn không ra vẻ.
Sinh khí cũng đủ lâu rồi . . . . . . Tư Đồ oán thầm, ngoài mặt lại thuận theo hôn yết hầu của anh một cái.
Lúc cô hôn, yết hấu của anh hoạt động một chút.
Rốt cuộc động dung. . . . . . Nhưng Tư Đồ còn chưa kịp cười ra tiếng, liền bị anh dùng sức nâng lên cằm, ánh mắt đối mặt hai mắt của anh.
Thời Chung nhìn ánh mắt vừa lòng đắc chí của cô, hỏi cô: "Em có biết em đang làm cái gì không?"
Ánh mắt của cô rõ ràng đang trả lời anh: chính là đang đốt lửa. . . . . . Ngoài miệng lại giả vờ vô tội: "Không biết."
"Rất tốt. Nhưng anh biết."
Bị cô hôn rồi. . . . . .
Thời Chung lạnh lùng bỏ xuống một câu như vậy, đột nhiên đem cả người cô bế lên, đảo mắt liền ném vào trên giường. Thân thể của anh cũng theo đó đi lên.
Tư Đồ không còn kịp nữa ngăn cản tay anh cởi cô quần áo —— bởi vì đôi tay cô đã theo bản năng, che kín miệng mình.
Cô quả thật thành công che kín tiếng kêu sợ hãi của mình, nhưng cô sau đó nói lời nói cảnh cáo lại bay ra từ cái miệng và bàn tay không khỏi run run, không có nửa phần lực đe dọa: "Dì Trần đang ở đây. . . . . ."
Thậm chí ngay sau đó cô lấy tay che kín miêng đã bị anh tháo ra, Thời Chung cứ như vậy vừa hôn cô thật sâu, vừa nói: "Yên tâm, hiệu quả cách âm ở đây rất tốt."