Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 39




Theo lời thoại trong kịch bản, sau khi nhân vật nữ hai do Kỷ Khinh Khinh đóng hét lên câu thoại sụp đổ này với nam chính, tình tiết tiếp theo sẽ là nam chính nhìn cô năm giây, sau đó gọi thị vệ đến lôi cô ra, tiếp theo đó sẽ là một cảnh quay từ xa, nam chính lẳng lặng đứng dưới mái hiên, còn nữ hai thì bị thị vệ lôi ra khỏi đình viện, khung cảnh mưa nặng hạt rơi như tát vào cửa.

Nhưng sau khi Kỷ Khinh Khinh tràn đầy đau buồn hét lên câu đó xong, cô đối diện với Tưởng Tố mười giây mà vẫn không thấy anh ta có bất kỳ phản ứng nào.

“Đạo diễn Chu." Lục Lệ Hành đang ngồi bên cạnh đạo diễn Chu khẽ gọi ông ta.

Đạo diễn Chu ngay lập tức hoàn hồn.

"Thị vệ đâu!"

Hai thị vệ không nghe thấy lời thoại của Tưởng Tố nên không dám nhúc nhích, bây giờ khi nghe đạo diễn Chu gọi mới vội vàng bước tới lôi Kỷ Khinh Khinh ra khỏi đình viện.

Kỷ Khinh Khinh giãy giụa trong tay hai người bọn họ, bùn đất trong sân văng tứ tung lên người cô nhưng cô vẫn không để ý. Sau khi bị ném ra ngoài đình viện, cô chật vật đứng dậy từ trong bùn đất, bàn tay dính bùn lầy gõ lên cửa, tiếng khóc lóc van xin truyền khắp đình viện.

"Cắt! Qua!"

Mưa nhân tạo ngừng, sấm sét nhân tạo cũng ngừng.

Trời cuối thu, nơi đây là chỗ hẻo lánh, xa xa là núi đồi, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến người ta phải rùng mình.

Kỷ Khinh Khinh diễn dưới mưa mười phút, cả người đã bị thấm nước mưa nên ướt sũng, sau đó cô lại lăn lộn dưới đất nên toàn thân đều là bùn, mái tóc ướt nhẹp dính vào má ướt đẫm, gió đêm thổi qua khiến cả người cô run lên.

Đạo diễn Chu hô cắt, đoàn làm phim vội vã bước tới để đỡ cô lên.

"Không sao, tôi tự làm được."

Lục Lệ Hành từ xa nhìn cô, thấy cả người cô đầy bùn đất vẫn nói cười vui vẻ thì đứng dậy đi tới trước mặt cô.

Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu cười với anh, trên má vẫn còn ít bùn bị văng lên: “Anh tránh xa tôi ra.” Không chỉ tay mà cả người cô đều dính đầy bùn, giọng cô vẫn còn khàn khàn sau khi khóc nức nở: “Đừng làm bẩn quần áo của anh. "

"Anh cũng yêu em."

"Đáp lại thành công, giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là bốn giờ."

Mặt đất hơi trơn, Kỷ Khinh Khinh nghe vậy thì không đứng vững, cô run rẩy đến nỗi trượt cả chân, lao thẳng về phía cửa viện.

Lục Lệ Hành nhanh tay nhanh mắt, bắt lấy eo cô, hai tay cô vô thức nắm lấy cánh tay anh, khiến âu phục phẳng phiu của anh cũng bị dính rất nhiều bùn đất.

Một số nhân viên bước tới định giúp Kỷ Khinh Khinh nhưng khi thấy cảnh tượng này thì đều vô cùng ăn ý quay đầu giả vờ làm việc của mình.

Kỷ Khinh Khinh mở to mắt nhìn Lục Lệ Hành, sau đó liếc nhìn đám nhân viên xung quanh rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "... Anh làm gì vậy?"

Cô hạ giọng, ghé vào tai Lục Lệ Hành nói: "Đoàn phim nhiều người như vậy, anh có thể giữ ý một chút không?"

Rõ ràng Kỷ Khinh Khinh đã quá nhập tâm vào kịch bản, đến giờ cô vẫn chưa kịp phản ứng gì từ câu thoại cô hét lên cuối cùng "Em yêu anh như vậy mà Lục Lệ Hành!!!"

Lục Lệ Hành nhướng mày, như cười như không nhìn cô.

Kỷ Khinh Khinh không hiểu vẻ mặt của anh, trong lòng cảm thấy có chút bực bội, cô xua tay đuổi Lục Lệ Hành: "Anh đi đi."

Cả đoàn nhanh chóng mang cho cô khăn tắm và bát canh gừng nóng hổi.

Kỷ Khinh Khinh ngồi bên cạnh đạo diễn Chu, vừa uống canh gừng vừa run run hỏi đạo diễn Chu: "Đạo diễn Chu, vừa rồi tôi... diễn như thế nào?"

Đạo diễn Chu gật đầu: "Rất ổn."

Kỷ Khinh Khinh mỉm cười: "Vậy tôi có thể xem lại cảnh quay của tôi được không?"

Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên đóng phim, Kỷ Khinh Khinh khá tò mò về sự thể hiện của mình trên màn ảnh.

Thật ra trong lòng cô không hề nắm chắc, cũng không biết mình diễn như thế nào.

Đạo diễn Chu ho khan một tiếng: "Cô đi thay quần áo trước đi, kẻo bị bệnh đấy."

Kỷ Khinh Khinh lên xe thay quần áo sạch sẽ rồi quay lại phim trường để xem cảnh quay vừa rồi.

Đạo diễn Chu trầm giọng nói với cô trước khi phát lại: "Khinh Khinh à, thực sự lúc nãy cô diễn rất tốt, chỉ cần một lần là qua, không cần xem lại đâu."

“Thật sao?” Nghe đạo diễn Chu nói như vậy, Kỷ Khinh Khinh hơi tò mò: “Vậy thì cứ để tôi xem đi, tôi cũng muốn biết mình diễn như thế nào.”

Đạo diễn Chu im lặng một lúc mới đáp lại: "... Thật ra thì, phần hậu kỳ chắc chắn sẽ có khâu lồng tiếng. Bây giờ có sai một hai lời thoại cũng không có vấn đề gì, cô không cần để trong lòng đâu."

Kỷ Khinh Khinh ngạc nhiên nhìn đạo diễn Chu.

Mặc dù đạo diễn Chu không phải một đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc nhưng ông ta luôn yêu cầu sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm, sai lời thoại sẽ phải quay lại chứ nhỉ?

Nhưng mà lúc nãy cô có nói sai câu thoại à?

Tưởng Tố cũng từ từ bưng một bát canh gừng đi tới, gật đầu với Kỷ Khinh Khinh: "Lúc nãy cô diễn rất tốt, quay lại sợ sẽ không bắt được cảm xúc đau buồn như vậy đâu, chỉ là một vài lời thoại thôi, không có vấn đề gì đâu."

Ánh mắt Kỷ Khinh Khinh càng kinh ngạc hơn.

Năm đó Tưởng Tố giành giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không phải anh ta đã từng nói rằng mình rất ghét những diễn viên không chuyên tâm và không nhớ được lời thoại sao?

Đạo diễn Chu liếc nhìn Lục Lệ Hành rồi mở đoạn phim vừa quay được cho Kỷ Khinh Khinh xem.

Trong đoạn phim, mặc dù chưa bước vào giai đoạn hậu kỳ nhưng Kỷ Khinh Khinh đã lột tả được trọn vẹn sự tuyệt vọng, vướng mắc, suy sụp và đau đớn của nhân vật nữ hai sau khi biết được sự thật, sự run rẩy không thể che giấu được dưới lớp vỏ bọc giả vờ mạnh mẽ khiến lòng người vô cùng đau lòng.

Lời thoại cũng được diễn đạt rất trôi chảy, nét mặt hoàn hảo dù ở khoảng cách xa hay gần.

Kỷ Khinh Khinh vô cùng nhiệt tình theo dõi cảnh quay của mình trong video, cô rất hài lòng với sự siêng năng của mình trong suốt thời gian gần đây. Câu nói cần cù bù siêng năng thực sự không phải nói suông.

Ánh mắt Kỷ Khinh Khinh tự hào nhướng mày nhìn Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành hơi nheo mắt lại, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười đầy ẩn ý.

"Em yêu anh như vậy mà Lục Lệ Hành!!!"

Âm thanh như bị giằng xé.

Ầm

"..."

Mọi người lần nữa rơi vào trạng thái lặng như tờ.

Lục Lệ Hành ngồi vững tựa như núi Thái Sơn, cứ như thể cái tên đang được rít gào trong video không phải mình, anh phớt lờ mọi ánh nhìn xung quanh, trong khi thì Kỷ Khinh Khinh ngượng chín cả mặt.

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc bởi giọng nói trong video.

Hóa ra nãy giờ đạo diễn Chu và Tưởng Tố cứ nói nhầm một hai lời thoại cũng không vấn đề gì, không cần diễn lại chính là ý này.

Như vậy tức là ban nãy cô đã gọi Lục Tây Thần thành Lục Lệ Hành trước mặt mọi người sao?

Câu nói "anh cũng yêu em" của Lục Lệ Hành vừa rồi cũng là đáp lại cô sao?

Kỷ Khinh Khinh có cảm giác như sấm sét ban nãy hình như bổ trúng đầu cô rồi, nếu không tại sao cô có thể gọi Lục Tây Thần thành Lục Lệ Hành ở trước mặt nhiều người như vậy được?

Cô quay đầu lén nhìn Lục Lệ Hành.

Cô đang lặng lẽ liếc mắt một cái thì tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lục Lệ Hành, cô bị bắt ngay tại trận.

Kỷ Khinh Khinh chột dạ, đột nhiên cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.

Ban nãy cô còn dạy dỗ Lục Lệ Hành đừng có hành động quá mức trước mặt mọi người, vậy mà chưa được năm phút cô đã tự tát vào mặt mình, sao có thể làm lố như vậy được?

Cô còn hét lớn trước cả đoàn phim, ai làm lố hơn ai chứ?

Vả lại có lẽ Lục Lệ Hành đã hiểu lầm rồi.

Một lần thì không sao, nhưng lúc nãy cô nói tự nhiên như vậy, giờ giải thích thế nào được?

Lục Lệ Hành có nghĩ rằng cô đang nhân cơ hội này để tỏ tình với anh không?

Kỷ Khinh Khinh cầm bát canh gừng trong lòng bàn tay, trong phút chốc nhiệt độ nóng bỏng như được truyền từ lòng bàn tay lên trán khiến cô có ảo giác mặt mình như sắp bị thiêu cháy rồi.

Đạo diễn Chu cười hai tiếng: "Thoại nhầm câu này cũng không sao, cảnh đó không quay gần, lúc đó chỉ cần lồng tiếng vào là được."

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng đạo diễn Chu.

Gió đêm thổi qua, những người có mặt ở đây ai cũng nở nụ cười gượng gạo.

“Không sao đâu!” Đạo diễn Chu ân cần giải vây cho cô: “Mặc dù tôi không trẻ bằng các cô nhưng cũng không phải người cổ hủ, hồi còn trẻ tôi cũng thích chơi vài trò lãng mạn như hai người, tôi có thể hiểu mà."

Hàm ý của ông ta là Kỷ Khinh Khinh đang nhân cơ hội này để tỏ tình với Lục Lệ Hành ư?

Ông nghĩ nhiều quá rồi đấy!

Lục Lệ Hành còn chưa hiểu lầm, đạo diễn Chu giải vây cho cô như vậy là ý gì?

Lục Lệ Hành đúng lúc đứng lên, không để Kỷ Khinh Khinh tiếp tục xấu hổ ở đây: "Đạo diễn Chu, nếu không còn cảnh quay nữa thì tôi đưa cô ấy về trước nhé."

"Chúng tôi cũng sắp xong việc rồi."

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Kỷ Khinh Khinh lập tức đứng dậy, vội vã chào mọi người sau đó nhanh chóng chui lên xe bảo mẫu.

Đạo diễn Chu mỉm cười nhìn chiếc xe bảo mẫu rời khỏi trường quay. Trước kia Kỷ Khinh Khinh đã ở đoàn phim hai tháng nhưng chỉ trong hai ngày này, ông ta hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cô. Chẳng lẽ tình yêu khiến người ta mù quáng nhưng cũng giúp người ta càng trở nên đáng yêu hơn?

Sau khi hô to kết thúc công việc, tất cả các thành viên trong đoàn bắt đầu dọn dẹp.

Mấy ngày nay Thẩm Vi Vi rất an phận, ngoại trừ cảnh quay của cô ta, những lúc khác cô ta không hề xuất hiện trước mặt Kỷ Khinh Khinh.

Cô ta hiểu rất rõ tình hình bây giờ, Kỷ Khinh Khinh đến đây chưa đầy hai ngày nhưng nhiều người trong đoàn phim đã thay đổi ấn tượng về cô, nhiều người nói cô như thể biến thành một con người khác, thân thiện hơn lúc trước rất nhiều.

Có Lục Lệ Hành ở đây, cô ta không dám nói gì hay làm gì. Còn trong phim, cô ta vốn là một diễn viên phụ nhỏ hạng năm hạng bảy, không có nhiều cảnh quay nên chỉ hai ngày nữa là cô ta sẽ nhanh chóng rời khỏi trường quay. Sau khi Lục Lệ Hành lên tiếng về sự kiện giữa Kỷ Khinh Khinh và cô ta, tất cả tài nguyên của cô ta đều phải trả lại hết cho Kỷ Khinh Khinh, mà không có tài nguyên chính là một cơn ác mộng đối với bất kỳ diễn viên nào, Mạnh Tầm cũng đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán.

Không thể trông cậy gì vào công ty được, cô ta đành phải dựa vào chính mình thôi.

"Đạo diễn Chu"" Thẩm Vi Vi mỉm cười đi đến trước mặt đạo diễn Chu: "Hai ngày nữa tôi sẽ xong việc, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian này."

"Ừ, cô rất có tài năng, lại làm việc chăm chỉ, một ngày nào đó cô sẽ nổi tiếng thôi."

Nụ cười của Thẩm Vi Vi nhạt đi: "Cảm ơn anh, tôi biết tôi vẫn là một người mới, dù bây giờ không có cơ hội, nhưng tương lai tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, để cho nhiều đạo diễn nhìn thấy khả năng của tôi và cho tôi nhiều cơ hội hơn."

Đối với kỹ năng diễn xuất của Thẩm Vi Vi, thật ra đạo diễn Chu vẫn luôn ghi nhận, ít nhất là tốt hơn nhiều ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí bây giờ. Ông ta cho rằng một ngày nào đó có cơ hội, cô ta nhất định sẽ có thể nổi tiếng.

"Được rồi, lần sau có cơ hội, chúng ta lại hợp tác."

Lời của đạo diễn Chu có thể coi như một lời đảm bảo.

Thẩm Vi Vi liên tục nói: "Cảm ơn đạo diễn Chu!"

Thích Tĩnh Vân đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy cảnh này thì nhướng mày, trầm mặc không nói.

Người quản lý bên cạnh nhìn cô ta một cái rồi nói nhỏ: "Làm sao vậy?"

Thích Tĩnh Vân chế nhạo: "Đúng là không biết trời cao đất rộng."

Cả đời này Thích Tĩnh Vân sẽ không bao giờ quên kẻ vì muốn được đạo diễn Chu chú ý mà đã khiến cô ta bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.

Cô ta thì thầm vào tai người quản lý của mình, người quản lý liếc nhìn Thẩm Vi Vi gật đầu.

Trên đường trở về khách sạn, Kỷ Khinh Khinh cứ cúi đầu giả vờ như đã chết, không giao tiếp hay nhìn Lục Lệ Hành, ngay cả khi bước vào thang máy ở khách sạn, cô vẫn cúi đầu đứng một mình trong góc.

Không khí vô cùng xấu hổ.

Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, còn có thể xấu hổ hơn trên phim trường sao?

Kỷ Khinh Khinh cam chịu nghĩ.

Sau khi trở về phòng, tất cả trợ lý đi cùng đều rời đi, chỉ còn lại Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành.

Trên người Lục Lệ Hành vẫn còn dính rất nhiều bùn, anh cởi áo khoác định vào phòng tắm rửa thì lại bị Kỷ Khinh Khinh kéo tay áo không cho đi, cô còn giương lên vẻ mặt sống không thể yêu thương nổi: "Anh nghe tôi giải thích đã..."

Lục Lệ Hành ngăn lại những lời cô định nói: "Cô đi tắm trước đi đã, nhân tiện nghĩ cách giải thích cho tôi."

Lục Lệ Hành vui vẻ bước vào phòng làm việc.

Kỷ Khinh Khinh đứng đơ ra tại chỗ.

Việc này cũng cần phải nghĩ sao? Cô chỉ lỡ lời thôi mà? Tại sao Lục Lệ Hành còn muốn cô giải thích?

Kỷ Khinh Khinh ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, thoải mái đến mức sắp chìm vào giấc ngủ, sự mệt mỏi của cơ thể như được giải tỏa, đến khi nước hơi lạnh cô mới đứng dậy ra khỏi bồn tắm.

Đầu cô hơi nặng.

Kỷ Khinh Khinh đưa tay sờ trán, thấy nhiệt độ không đúng lắm. Hôm nay cô đứng dưới mưa hơi lâu nên có lẽ là bị cảm sốt gì rồi, cô lết lên phòng tìm tủ thuốc, nhiệt kế đo hiện 39 ℃.

Quả nhiên cô bị sốt rồi.

Sau khi cầm cốc nước nóng và uống thêm hai viên thuốc, Kỷ Khinh Khinh không cảm thấy nhiệt độ giảm mà còn tăng cao hơn nữa.

Trước khi khỏi bệnh, cô không thể ngủ với Lục Lệ Hành được, lỡ như lây cho anh thì sao.

Kỷ Khinh Khinh gọi cho Ôn Nhu nhờ cô ấy đặt phòng khác cho mình. Cô định vào phòng làm việc nói chuyện với Lục Lệ Hành nhưng vừa mở cửa ra thì đã thấy anh đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Anh nhìn thấy cô, ra hiệu cho cô ra ngoài trước.

Kỷ Khinh Khinh ngáp một cái.

Thật mệt.

Gửi tin nhắn cho anh, Kỷ Khinh Khinh mơ màng nghĩ, dù sao hôm nay cô cũng không còn mặt mũi nào để đối mặt với anh nữa.

Lục Lệ Hành bắt cô tự nghĩ xem giải thích thế nào...

Nhưng chuyện này là lỗi của cô sao?

Nếu hôm qua Lục Lệ Hành không kiên quyết yêu cầu cô đổi Lục Tây Thần thành Lục Lệ Hành thì cô đã không nhập vai sâu như vậy.

Còn bị mất hết mặt mũi trong trường quay.

Không giải thích, không giải thích, làm gì còn mặt mũi để giải thích nữa chứ.

Cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lục Lệ Hành, sau đó rời khỏi phòng 2507.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.