Bóng đêm thâm trầm, trong lều lớn trung quân đèn đuốc lại sáng trưng.
Tào Tháo nằm trên sạp dường như đã ngủ say, Vương Đồ cẩn thận đi lên trước tắt một cây nến, ánh sáng trong trướng đã giảm đi nhiều hơn. Nhưng đúng lúc này, Tào Tháo bỗng dưng xoay người ngồi dậy.
- Chủ công...
- Lập tức đi mời Công Đạt tới đây.
- Vâng!
Vương Mục cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Tào Tháo bảo y đi tìm Tuân Du, nhất định là có chuyện quan trọng thương lượng. Từ lúc y đảm nhiệm thân binh cho Tào Tháo vẫn luôn cẩn trọng, được phân phó lại càng không dám chậm trễ.
Y không thể giống như Tào Bân!
Tuy nói Tào Bân không phải do Tào Tháo sinh ra, nhưng dù sao từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Tào Tháo, coi Tào Chân như là huynh trưởng, được mang dòng họ Tào, được làm thân tín cho Tào Tháo. Hôm nay, Tào Bân được đảm nhiệm làm Giáo Úy Tư Mã Thành Môn tại Hứa Đô, rốt cuộc đã chính thức có chức vụ. Vương Đồ ao ước được như Tào bân, vẫn mong muốn được như Tào Bân là sẽ được Tào Tháo coi trọng.
Một lát sau, Tuân Du tới.
Tào Tháo ngồi lên, cả người cũng đã tỉnh táo.
Thấy Tuân Du đến liền không khách sáo, ngắn gọn nói:
- Ta muốn phát động tới Hắc Sơn Trương Yến, Công Đạt nghĩ sao?
- Ý chủ công là muốn ra tay với Hắc Sơn Trương Yến?
- Đúng vậy!
Tào Tháo khẽ ho khan, sau đó nói:
- Không ngờ Viên gia lại quyết đoán đến vậy, tử thủ Nghiệp Thành cũng không cử Cao Can với cứu viện. Ta vốn muốn Trương Yến đóng quân tại Hắc Sơn, đợi lúc Cao Can tới cứu viện sẽ đánh tan, cướp đoạt Tịnh Châu, nhưng Cao Can rõ ràng không bỏ mặc Nghiệp Thành mà còn tấn công mãnh liệt Hà Đông, nếu cứ tiếp tục giằng co, sợ rằng có biến cố.
- Chủ công lo lắng Mã Đằng?
Tào Tháo gật đầu, khẽ nói:
- Hàn Toại đóng quân tại Mục Uyển cũng không phải ngẫu nhiên, chắc là do Mã Thọ Thành sai khiến.
Trận chiến Nghiệp Thành, không phải một hai ngày có thể thành công.