Điều mà hắn có thể chắc chắn là, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tuyệt đối không có vị Lâm Nghi Hầu này tồn tại trong dòng họ Hán thất.
Lịch sử đã vùi lấp bao nhiêu sự thực?
Sự tồn tại của một con chó nhà Hán khiến Tào Bằng bắt đầu có sự dao động.
Người này có thể tồn tại sau vô vàn khó khăn rồi đứng vững trước Hán Đế từ trước tới giờ, tuyệt không phải là người tốt. Chí ít, rất nhiều người tuy biết cái tên Lưu Quang này, nhưng đa số đều cho rằng hắn là một diễn viên xiếc nhờ vào đấu chó mà được Hán Đế thích thú. Cho dù có là dòng dõi Hán thất, cũng không có mấy người để ý thực sự đến Lưu Quang.
Nhớ lúc đầu, sở dĩ Tào Bằng quen biết Lưu Quang cũng là qua một lần đấu chó.
Chớp mắt tám năm đã qua đi, một con chó nhà Hán trước đây giờ đã gần bước lên bàn cờ, sớm muộn tất sẽ trở thành mối họa.
Lưu Quang đã nảy sinh ý giết Tào Bằng.
Tương tự, Tào Bằng cũng đã có ý trừ khử Lưu Quang.
Khi Điền Dự thông báo cho Tào Bằng rằng Lưu Quang chính thức nắm giữ sứ đoàn, Tào Bằng liền ý thức được rằng cuộc giao phong giữa hai người sắp bắt đầu.
Tối đó, Tào Bằng với chức vụ là Chinh Khương Hiệu úy tiếp quản hộ quân.
May mà trong hộ quân, không ít người biết đến đại danh của Tào Bằng. Nhất là những người đã từng tham gia trận chiến Quan Độ càng rõ hơn về Tào Bằng, đó chính là viên quan trước đây đã có công chém đầu Nhan Lương ở Bạch Mã, sau đó lại giết Văn Sú, bắt sống Trương Hợp (Trương Cáp) và Cao Lãm. Ngay cả Thiên tướng quân Cam Ninh là Phó đô đốc đội quân Hổ Báo Kỵ hiện giờ cũng từng là người dưới trướng của Tào Bằng, tài năng cũng không phải tầm thường.
Bởi vậy, việc Tào Bằng nắm giữ binh quyền không có ai đứng ra phản đối.
Ngày hôm sau, Tào Bằng thay bộ áo giáp, ngồi lên mình ngựa.
Khi Lưu Quang và Chu Lương từ trong doanh trại đi ra, Chu Lương không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Tào Bằng đứng trước hàng quân.
- Điền Phó sứ, hắn là kẻ nào?
- Đó là Chinh Khương Hiệu úy Tào Bằng, cũng là chủ tướng hộ quân đi quan ải lần này.
- A, sao ta không biết nhỉ?
Điền Dự cười nhạt một tiếng nói:
- Ta cũng không biết Lâm Nghi Hầu giá đáo.
Lưu Quang bề ngoài xưng là bản thân phụng thánh mệnh, từ Hứa Đô ngày đêm chạy tới đây. Kỳ thực mọi người đều ngầm hiểu, Điền Dự cũng không thể nói thẳng ra được. Lâm Nghi Hầu ngươi đã có thể từ Hứa Đô đuổi đến thì cớ gì Tào Bằng thô lỗ kia lại không thể chứ?
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, có những chuyện trong lòng biết là được rồi.
Khuôn mặt béo phị của Chu Lương run rẩy ngước lên nhìn về phía Tào Bằng, lộ ra nét cười chua cay.
Phen này chắc không thể thoải mái được rồi, cùng lúc đó Lưu Quang cũng đang nhìn về Tào Bằng. Hai người nhìn nhau một lát chợt thấy Lưu Quang thúc ngựa chạy tới, đến gần Tào Bằng.
- Hữu Học, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Đúng vậy, không ngờ Lâm Nghi Hầu cũng đi sứ lần này.