Tào Tặc

Chương 289: Chân tướng bắt đầu hiển lộ


Chương trước Chương tiếp

Khóe miệng của Huyền Thạc khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm nhưng ngay lập tức đã biến mất. Y theo sát phía sau Trần Quần, đi vào trong Cúc Hoa am. Cửa sương phòng ở tiền đường có một thi thể ngửa mặt lên trời, ở mi tâm có cắm một mũi tên ngắn màu đen. Mũi tên kia Tào Bằng hoàn toàn không lạ gì. Mới đêm hôm trước, khi hắn bị thích khách tập kích, tên thích khách cũng sử dụng mũi tên ngắn đúng như thế này.

-Nhất tiễn mất mạng, hảo tiễn pháp.

Mạnh Thản không nhịn nổi, bật thốt lời tán thưởng, rồi lại khẽ lắc đầu.

Thành Tuy Dương này thật đúng là ngọa hổ tàng long. Lúc trước, có người một kiếm xuyên tim Xích Trung, giờ lại có người trúng một tiễn mà mất mạng. Thật không biết hung thủ của hai vụ án mạng chết người này có phải cùng một người hay không? Tào Bằng gãi đầu, xoay người hỏi sai dịch:

-Còn một thi thể khác nữa ở nơi nào?

-Ở khóa viện hậu đường.

-Ngươi đi trước dẫn đường đi.

Tào Bằng ra lệnh, sai dịch vội vàng đi về phía hậu viện.

Trần Quần và Mạnh Thản cùng đứng lên, đi theo Tào Bằng, xuyên qua cửa trung các, tiến vào hậu viện.

Nhà thủy tạ vẫn như trước, nhưng hoa ở giữa hồ đã héo tàn. Mùa thu ngày một lạnh thêm, khó tránh khỏi chuyện như vậy xảy ra.

Tào Bằng không lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc tiêu điều của tiểu viện vào ngày thu này, đi thẳng đến khóa viện.

-Ở đâu?

-Là trong phòng này.

Sai dịch chỉ tay, chính là phòng Nhạc Quan. Truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ thấy cánh cửa phòng mở rộng, Tào Bằng nhún người băng qua hàng lang, xông vào trong phòng.

Một nam tử trần truồng nằm trên giường, chăn đệm dưới người nhuốm đẫm máu tươi. Trong phòng ngập một mùi hương kỳ quái, vừa giống mùi máu tươi, lại vừa giống như mùi của loài yêu ma, quỷ quái, vô cùng khó ngửi.

-Mở cửa sổ ra!

Trần Quần và Mạnh Thản giờ cũng vừa đi đến, nhìn một lượt khắp gian phòng.

Trên mặt bàn đặt hai món ăn, còn có nửa bình rượu. Trên mặt đất, vải bị xé nát vụn. Tào Bằng ngồi xổm xuống, nhặt lên, nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn Trần Quần, nói:

-Hình như là thâm y của nhà sư, bị người dùng sức xé rách.

Mạnh Thản không kìm được, nói:

-Đúng là vị sư phong lưu.

-Mạnh Nam bộ, bản huyện mời ngươi tới đây không phải là để ngươi bày trò.

Trần Quần nổi giận, Mạnh Thản tức thì ngậm miệng lại.

Tào Bằng nhìn Mạnh Thải một cái, rồi mặc kệ gã:
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...