Tào Tặc

Chương 270: Toát mồ hôi lạnh


Chương trước Chương tiếp

Trương Thái ngắm cây đàn một chút, điều chỉnh lại dây đàn, ngồi nghiêm chỉnh lại. Bộ dáng phóng đãng của y lúc trước tức thì biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng. Một lát sau, ngón tay y khẽ lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên trong các. Trong thời gian này, Tào Bằng được Hoàng Nguyệt Anh chỉ dẫn, cũng đã hiểu được chút nhạc lý. Bảo hắn đánh đàn, quả thật hắn chẳng biết gì nhưng nếu bảo hắn nghe thì cũng có thể biết được chút ít.

"Phượng cầu nhi" là bài đàn do Tư Mã Tương Như soạn ra như chim phượng tìm chim hoàng.

Tào Bằng quay đầu nhìn lướt qua Sử A, phát hiện Sử A đang nhẹ nhàng nhịp theo tiếng đàn, thưởng thức.

Đây đúng là thời đại phong lưu, ngay đến tên đầu lĩnh con mẹ nó lưu manh còn có thể nghe hiểu nhạc luật. Lão đại từ đời sau đến thật đúng là phục các ngươi sát đất.

Khúc đàn kết thúc, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi.

Trương Thái dường như cũng hồi phục lại một chút tự tin, thoáng đắc ý nhìn Tào Bằng.

-Quan cư sĩ thấy thế nào?

-Tài cầm kỹ của Tử Du quả là xuất thần nhập hóa.

Trương Thái cười, nói với Tào Bằng:

-Tào công tử, nghe nói Khổng Minh tiên sinh cầm kỳ thư họa đều trác tuyệt. Nếu công tử đã bái làm môn hạ của Khổng Minh tiên sinh, tài cầm kỹ chắc hẳn cũng không tồi. Hôm nay, mọi người đã có duyên gặp nhau, sao công tử không đàn một khúc, để ta và mọi người được thưởng thức đi?

Hiển nhiên y đang khiêu khích.

Sử A nheo mắt, ánh mắt gã chợt trở nên sắc bén.

Tào Bằng nhẹ vỗ lên cánh tay gã, ra hiệu gã chớ nóng nảy.

-Tài cầm của Tử Du quả là rất tuyệt diệu, tuy nhiên cũng chỉ là nhờ vào kỹ xảo, sự thành thục, vận khí quá nặng. Bằng không rành về nhạc luật nhưng từng được nghe một người đánh đàn. Khi đó, Tuân Hưu Nhược ở Dĩnh Xuyên, Trương Tử Bố ở Bành Thành, Lỗ Tử Kính của Đông Thành, còn có Vương Cảnh Hưng của Hội Kê đều ở đó đều không ngớt lời tán dương. Lúc ấy, Hưu Nhược tiên sinh từng đánh giá rằng sau Bá Ngô, đây quả là nhân tài kiệt xuất.

Ngươi muốn cùng ta so tài nhạc luật sao? Hừ, lão tử và ngươi cùng chơi đùa một chút. Người nghe đàn với ta hoặc là danh sĩ khắp thiên hạ, hoặc là người tay nắm trọng quyền, hoặc có địa vị cao trong tay. Ngươi có chút tài nhạc là có tư cách bắt ta đánh đàn sao? Chỉ mấy cái tên này thôi cũng đủ hù chết ngươi rồi.

Những người đang ngồi đây nào phải kẻ ngốc.

Nghe Tào Bằng nói xong, cả đám người đều lộ vẻ kính trọng.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...