Khi Tào Bằng tỉnh lại giữa cơn mê thì đã ở Cao Dương đình dịch.
- A Phúc…
Thiếu chút nữa Đặng Tắc đã rơi hai hàng lệ vui mừng. Nói thật, tuy rằng chỉ là một ngày một đêm, nhưng Đặng Tắc có cảm giác giống như vừa trải qua một năm dài. Tào Bằng thâm nhập vào hang ổ bọn đạo tặc khiến hắn không an tâm. Cả ngày hắn đứng ngồi không yên, ăn cơm không ngon. Ngay cả
Bộc Dương Khải chủ động tìm hắn khuyên nhủ, Đặng Tắc cũng không để tâm tới. Cả người giống như có kiến bò trên chảo nóng, lo nghĩ luống cuống. Con người cũng trở nên tiều tụy.
Đặng Tắc rất để ý đến Tào Bằng! Không chỉ vì Tào Bằng là em vợ của hắn mà ngoài ra hắn còn thấy từ Tào Bằng một tương lai rộng mở. Có đứa trẻ mười bốn tuổi nào có thể ăn nói, đưa ra những tư tưởng riêng như vậy? Tuy là đêm trước Tào Bằng bình "Luận Ngữ", chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng Đặng
Tắc cũng thấy được trong đó không tầm thường. Những lời Tào Bằng nói đủ có thể tạo thành một phái, trở thành một vị đại sư.
Cũng bởi vì như vậy mà Đặng Tắc càng quan tâm đến Tào Bằng. Hắn vốn không muốn để Tào Bằng đi mạo hiểm, chẳng qua là phải chịu thua sự kiên quyết của Tào Bằng. Khổ sợ chờ đợi hết một ngày đêm, Tào Bằng cuối cùng cũng đã trở về. Chỉ có điều là người mang về đang bị hôn mê. Điều này làm
sao mà không khiến cho Đặng Tắc không áy náy?
- Tỷ phu, ngươi đây là…
Tào Bằng mở mắt ra, thấy khuôn mặt tiều tụy của Đặng Tắc.
- Cuối cùng thì ngươi cũng sống lại. Khiến ta bị hù chết. A Phúc, nếu ngươi xảy ra sự tình, về sau ta làm sao đối mặt với A Nam? Về sau ngươi nghìn vạn lần không được đi mạo hiểm như thế nữa!
Trong đầu Tào Bằng đang cảm thấy ong ong. Nhưng mà nghe Đặng Tắc lải nhải một phen khiến hắn cảm thấy ấm áp ở trong lòng.
- Ta làm sao ở chỗ này?
- Ngươi còn nói… Ngươi bị thương ở Lộc Thai Cuơng, hôn mê bất tỉnh. Là A Mãn cùng Đầu Hổ một mạch đem ngươi trở về đây.
Lộc Thai Cương? Tào Bằng vỗ nhẹ đầu.
- Đã bình định rồi chứ?
- Đã bình định rồi. Hạ Hầu tướng quân đang ở đó dọn dẹp chiến trường.
- Bây giờ là giờ nào?
- Vừa qua khỏi giờ Thìn. - Đặng Tắc dứt lời, đứng lên nhìn ra ngoài phòng.