Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 40: Dời đi trọng điểm


Chương trước Chương tiếp

“Đinh đinh ~ anh có thể mở mắt!” Lộ Diêu cao hứng phấn chấn mở quà tặng, đặt ở trước mặt Cố Dịch Huân.

Một khắc khi Cố Dịch Huân nhìn thấy món quà kia, khóe mắt liền run rẩy, nhu tình cùng hào hùng vừa rồi, giống như theo khinh khí cầu bay hết không còn chút nào, chỉ còn lại cảm giác vô lực sâu sắc… Tiểu yêu tinh, em rốt cuộc là muốn tặng quà cho anh hay là muốn đùa giỡn anh?

Chỉ thấy mười ngón tay ngọc của Lộ Diêu đang cầm áo sơmi hoa màu xanh lá mạ tràn ngập phong tình Hawaii cùng quần có màu tương tự, mặt trên còn vẽ bờ cát, núi, nước biển, ánh mặt trời… Thật sự là đủ mọi màu sắc mọi phong cảnh muôn hình muôn vẻ! Vật liệu may mặc lắc lư qua lại theo động tác của Lộ Diêu… Cố Dịch Huân ngay cả khóe miệng cũng run rẩy! Đây là muốn ồn ào kiểu gì?

“Tặng anh? Em xác định?”

“Đúng vậy, em đi dạo cả một buổi chiều cũng đã chọn rất lâu đấy!” Sự hưng phấn trong thanh âm Lộ Diêu dường như muốn tràn ra ngoài, khẩn cấp muốn nhìn một người mặt lạnh như băng núi khi mặc quần áo có màu sắc như vậy sẽ tạo thành hoa lửa thế nào, “Uy, anh mau mặc vào thử xem a, nhìn xem được không!”

Cơ hồ mỗi lần nhìn thấy anh, đều là mặc áo sơmi trắng và áo khoác tây trang màu đen, tuy rằng thực khốc rất tuấn tú rất có hình tượng, nhưng cô luôn cảm thấy quá mức nghiêm trang, giống như tham gia lễ tang, không khí trầm lặng, cùng cô gái trẻ xinh tươi như cô đi cùng một chỗ thực không hợp! Cho nên cô ra một quyết định: từ hôm nay trở đi sẽ làm phong phú tủ quần áo của người đàn ông này, tranh thủ tạo ra hiệu quả một sắc xuân từ muôn đỏ nghìn hồng!

“Em không biết là cái này không thích hợp với anh sao?” Cố Dịch Huân cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên trướng đau, anh đã sống hơn một phần hai của nửa đời người, trừ bỏ lần cùng Diêu Diêu và các bạn học của cô đi ăn, trên người rốt cuộc không xuất hiện màu gì ngoài màu đen, trắng, nếu mặc những màu sắc kia ra bên ngoài, đột nhiên làm cho anh có cảm giác mặc vào sự vui mừng như bờ cát kia… Đương thời rất lưu hành một câu như thế nào? Nga, đúng rồi, không đỡ được!

“Sẽ không a, dáng người anh tốt như vậy, mặc vào nhất định nhìn rất đẹp, nhanh chút!” Lộ Diêu đem quần áo ném tới trên người Cố Dịch Huân, chờ anh đổi trang phục, nhìn anh chậm chạp chưa động thân thể và ánh mắt khi nhận được quần áo như nuốt phải ruồi bọ, thoát cái Lộ Diêu vui vẻ dị thường. Ân… Kỳ thật… Mua bộ quần áo này không phải làm quà tặng, thuần túy vì muốn chỉnh Cố Dịch Huân, vốn cũng không trông cậy vào việc có thể bắt anh thực sự mặc vào.

“Dịch Huân ca ca, anh… Không vui sao? Kia quên đi, cầm ném xuống là được!” Thanh âm ủy ủy khuất khuất, đôi mắt to như hạnh nhân ướt sũng, giống như tùy thời sẽ có chất lỏng từ bên trong chảy ra. Đòn sát thủ, chiêu này dùng để đối phó với anh trai trăm lần trăm thắng.

“Thích, Diêu Diêu mua anh làm sao có thể không thích chứ?” Cố Dịch Huân cũng không có xem nhẹ khóe miệng Lộ Diêu mơ hồ hiện lên ý cười nghịch ngợm và mắt to vụt sáng lên tia giảo hoạt, mỗi lần làm chuyện xấu đều là biểu tình này. “Kia… Diêu Diêu giúp anh thay đi?” Thanh âm thuần hậu trầm thấp che giấu một cách hoàn hảo sự nguy hiểm cùng giả dối trong giọng nói, đại sói xám đang chờ đợi con mồi tiến vào lãnh địa…

“Tốt ~” Lộ Diêu không nghĩ tới mọi việc lại tiến hành thuận lợi như vậy, hiện tại trong đầu càng không ngừng tưởng tượng đến vẻ mặt xơ xác tiêu điều của Cố Dịch Huân khi mặc áo sơmi hoa như các vũ công đứng trên bờ cát hay mặc, vì bữa tiệc thị giác sắp được thưởng thức, những cái khác đều đành phải vậy, vui vẻ chạy vội tới bên người Cố Dịch Huân thay Hoàng Thượng đổi quần áo.

“Ai nha! Anh làm sao a?!” Đang đấu tranh với đai lưng trên quần của Cố Dịch Huân, Lộ Diêu chỉ không lưu ý một chút, dây lưng của chiếc váy màu trắng trên người chính mình liền bị tháo ra, chiếc váy dài liền rơi xuống mắt cá chân.

“Bảo bối giúp ca ca cởi quần áo ngoan như vậy, ca ca đương nhiên cũng nên giúp bảo bối một chút a!” Cố Dịch Huân cười đến không có ý tốt.

“Không cho anh lộn xộn!” Lộ Diêu nhặt chiếc váy lên mặc lại, cao giọng quát Cố Dịch Huân.

“Ân, em cứ tiếp tục.” Cố Dịch Huân giơ hai tay lên, vẻ mặt biểu tình vô tội.



“Đã nói không được lộn xộn!”

“…”

“Không nên động đến quần áo của em!”

“…”

Cố Dịch Huân có rất nhiều cách thức —— kinh nghiệm áp đảo khi tham chiến, kỹ thuật của Lộ Diêu so với kỹ thuật của anh, không, căn bản là không thể so sánh! Bởi vì khi làm cho Cố Dịch Huân toàn thân chỉ còn lại có một cái quần lót tam giác Prada màu đen bó sát người, Lộ Diêu đã như một quả trứng gà bị người ta bóc hết vỏ, sạch sẽ!

“Anh cảm thấy hiện tại chúng ta làm chuyện khác sẽ có ý nghĩa hơn so với thay quần áo!” Đại sói xám cười đắc ý, đi từng bước một đem theo xiềng xích, bức tiểu cừu đến bên giường, áp đảo! Ăn luôn! Lửa nóng theo nụ hôn một tấc lại một tấc trên da thịt mềm mại, mút vào rồi liếm cắn, giống như bên miệng là món ăn ngon nhất đẹp nhất trên thế giới, bàn tay mang theo ma lực ở trên thân thể trằn trọc của Lộ Diêu không ngừng dao động.

Nếu như Lộ Diêu ngoan ngoãn mặc anh muốn làm gì thì làm sẽ không phải Lộ Diêu, thân thể trắng mịn mảnh khảnh ở dưới thân Cố Dịch Huân không ngừng giãy dụa vặn vẹo, ý đồ chạy khỏi vòng tay của anh; móng tay được chỉnh sửa tỉ mỉ trong suốt như thủy tinh ở trên cổ màu đồng di chuyển đến phía sau lưng rộng lớn và lưu lại ở đó một ấn ký uốn lượn màu đỏ; Cố Dịch Huân thấy Lộ Diêu còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu của anh để chống lại, tà tứ cười (vừa gian tà vửa có ý tứ), động tác trên tay càng thêm dùng sức, hôn cũng càng thêm triền miên, rất nhanh Lộ Diêu liền không có khí lực, mềm nhũn nằm ở dưới thân anh nhẹ giọng hừ.

Mặc dù vô số lần chơi trò áp đảo và phản áp đảo, Lộ Diêu lũ chiến lũ bại khi bại khi thắng, chống cự không biết mệt, nhưng là ở trước mặt Cố Dịch Huân thì cô chính là Tôn Ngộ Không không thoát khỏi năm ngón tay của Phật Tổ.

Cố Dịch Huân dũng mãnh trước sau như một, bám vào trên người Lộ Diêu kịch liệt phập phồng, một chút lại một chút cho đến chỗ sâu nhất trong thân thể Lộ Diêu, hưởng thụ sự ôn nhuyễn của từng tất cơ thể, yêu thích không buông tay.

“A… Anh nhẹ chút a!” Lộ Diêu có chút chịu không nổi, thanh âm kiều nhuyễn mà oán giận. Vì sao mỗi lần cô nghĩ đến thắng lợi nhưng chỉ trong tích tắc cô lại bị áp chế rồi chấm dứt? Sự tình phát triển thế nào lại trở thành như vậy? Lộ Diêu lần thứ N+1 tự hỏi chính mình vấn đề này.

“Không chuyên tâm, ân?”

“A!” Cố Dịch Huân dùng lực lớn kích thích một cái cơ hồ làm Lộ Diêu bị đâm cho bay đi ra ngoài, hô hấp trong nháy mắt rối loạn, Lộ Diêu kinh sợ kêu một tiếng gắt gao ôm chặt cổ anh. Cố Dịch Huân nở nụ cười, thực vừa lòng với phản ứng của cô gái nhỏ. Động trong chốc lát bất quá lại cảm thấy nghiện, Cố Dịch Huân ôm Lộ Diêu ngồi dậy, nâng lên hai chân mềm mại thon dài của cô đặt ở trên lưng, phối hợp với tiết tấu ra vào anh ấn cái mông nhỏ của Lộ Diêu nghênh hướng tới dục vọng cực lớn của chính mình.

“Ân… Sâu quá… Đau a ~~” Lộ Diêu ngửa đầu, tóc dài bay toán loạn theo động tác qua lại kịch liệt, phân tán ở trên lưng ẩm ướt mồ hôi, lúc này cô đã hoàn toàn xụi lơ, chỉ biết nằm trên bờ vai Cố Dịch Huân kêu rên.

Tư thế mặt đối mặt làm cho cực đại của anh vào càng sâu, Lộ Diêu cảm thấy vừa đau vừa kích thích, nâng thân thể lên muốn thoát đi, lại bị Cố Dịch Huân cầm eo nhỏ dùng sức kéo xuống.

“A…” Tiếng rên rỉ dài nhỏ mà kiều mỵ không khống chế được thốt ra, Cố Dịch Huân dùng lực lớn động mạnh hơn nữa khi sức nặng của thân thể Lộ Diêu rơi xuống, làm cho đỉnh lớn dâng trào kia vụt qua trong cơ thể đến thẳng điểm mẫn cảm nhất cũng lập tức chạm đến cửa tử cung yếu ớt, trong nháy mắt đem Lộ Diêu đưa đến điểm cao nhất của cực lạc, toàn thân không tự chủ được run rẩy. Thân thể Lộ Diêu sau hai giây cứng ngắc, liền suy sụp ngã xuống.

Cố Dịch Huân cảm giác được thân thể Lộ Diêu co rút lại từng đợt theo quy luật, có chất lỏng ấm áp chiếu vào đỉnh đầu mà kích động, sau lưng chính mình cũng nổi lên một trận tê dại, tiếp được thân thể yếu đuối của Lộ Diêu ôm vào trong ngực, hôn hai phiếm môi hồng cùng hai má của cô, chờ từng đợt tê dại đến tận xương bên hông kia tan đi.

Trình độ này đối với Cố Dịch Huân mà nói căn bản còn không tính là món khai vị (tức là như vậy còn chưa được gọi là món khai vị T___T vậy không biết cái được anh cho là món chính biến thái đến cỡ nào, hắc hắc), đem Lộ Diêu chuyển thành tư thế quỳ nằm sấp ở trên giường, từ phía sau chậm rãi tiến vào bắt đầu di chuyển.

Khoái cảm tới quá nhanh quá mãnh liệt, Lộ Diêu căn bản vô lực thừa nhận, đôi mắt đẹp vẫn như cũ dừng lại ở mảnh sáng tuyệt đẹp đến thất thần, chỉ có thể ghé vào trên giường từng ngụm từng ngụm thở.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...