Truyền Nhân Thiên Y

Chương 10: 10: Đôi Trẻ Gặp Nhau





Cùng lúc đó, Tần Nhược Đồng, người đang ăn tối với bạn bè của mình, ngay lập tức đặt bát và đũa xuống sau khi nhận được tin.
"Cô nhỏ của mình có lẽ đang có chuyện gì đó khẩn cấp, vậy nên mình đi trước nhé!”
Nhặt chiếc túi và rời đi, cô ta trông giống như một nữ thần.
"Này!"
"Nhược Đồng, đợi đã!"
Hàn Húc thấy vậy cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, anh ta bỏ dĩa trên tay xuống sau đó vội vàng đi theo.
Trước đó anh ta đã từng hẹn Nhược Đồng ăn cơm cũng phải tầm 10 lần rồi, lại còn đích thân miễn phí tiền nước nửa tháng cho toàn bộ kí túc xã nữ bọn cô nữa.
Anh ta nghĩ mình đường đường cũng là công tử của nhà phó chủ tịch của tập đoàn Trần thị, nay lại hạ mình xuống làm những chuyện này sẽ khiến người tình trong mộng của mình có chút cảm động nên mới đồng ý hẹn hò với mình.
Nhưng bây giờ cơm nước còn chưa ăn xong, sao có thể lãng phí cơ hội lớn như thế này?
“Anh không cần đi theo tôi đâu, đợt sau chúng ta lại hẹn nhé.”
“Cái đó..."
“Nhược Đồng, dù sao hôm nay em cũng không lái xe, hay anh làm tài xế đưa em đi, hứa sẽ không làm chậm trễ việc của em với em cô nhỏ đâu, như vậy có được không?"
Tần Nhược Đồng suy nghĩ một lúc, thấy bây giờ sắc trời cũng đã muộn, một mỹ nhân như mình bắt taxi cũng có chút ngại ngùng lại cũng không an toàn nên gật đầu đồng ý cho Hàn Húc cơ hội thể hiện này.
“Ok!”
“Em đợi anh chút nhé, anh đi lái xe đến!”
Chỉ trong chốc lát chiếc xe thể thao mui trần màu xanh lam cực kỳ phong cách của Hàn Húc lái đến, anh ta xuống xe mở cửa cho Tần Nhược Đồng, sau khi cô ta vào trong thì bắt đầu khoe khoang.
"Nhược Đồng à, xe của anh trông như thế nào?"
“Giá của nó hơn 300 vạn đó, hơn nữa chiếc xe này lúc trước mua là vì em đó, Maserati được mệnh danh là nữ hoàng xe thể thao, giống như địa vị của em trong lòng anh vậy."

Tần Nhược Đồng: "..."
Nghe những lời lãng mạn trần tục này cô ta đã nổi cả da gà, nhất thời không biết tiếp chuyện với anh ta thế nào?
Nửa tiếng sau.
Dự vào vị trí Tần Liên gửi tới, Tần Nhược Đồng đến quán trà này, hỏi số phòng riêng liền chạy tới, Hàn Húc theo sát phía sau như người theo dõi.

Nhìn thấy cơ hội gặp gỡ người nhà Tần Nhược Đồng, nhất định phải nắm bắt một hồi, biểu hiện thật tốt, hắn từng nghe Tần Nhược Đồng nói cô nhỏ không lớn hơn mình mấy tuổi, hơn nữa cũng coi là mỹ nữ cực phẩm.

Tuyệt sắc giai nhân, nhan sắc của cô ta không thua gì Tần Nhược Đồng! Cho nên, Hàn Húc muốn nhìn thấy đã lâu.
Quán trà lầu hai.
Tần Nhược Đồng đi vào phòng riêng, đang định gõ cửa cửa thì nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ phòng riêng.
“A!” “Đau, có chút đau…”
“Anh, anh nhẹ một chút được không!”
Nghe thấy giọng của Tần Liên, mặt Tần Nhược Đồng bắt đầu nóng bừng một mảng, ngây ngốc tại chỗ.
Đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ha ha….”
Hàn Húc ở một bên nghe được mấy điều đó bắt đầu hứng thú, mặt cười xấu xa thấp giọng nói” “Nhược Đồng à, cô nhỏ của em….Thật biết cách chơi đó.”
“Cùng đàn ông ở nơi như vầy bày trò hoan lạc cũng đành đi, giờ lại còn gọi cháu gái đến, đây có được coi là sở thích lạ không?”
“Cút!”
Tần Nhược Đồng liếc Hàn Húc một cái: “Đừng nói nhảm nữa, cô nhỏ của tôi luôn rất cẩn thận trong cuộc sống riêng tư, cho nên sẽ không làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy đâu”
Nói xong cô đẩy cửa ra.

Vừa bước vào, cảnh tượng trong phòng khiến hai người vô cùng kinh ngạc!
Chỉ thấy Tần Liên đang nằm ngửa trên ghế sa lông, tư thế cực kỳ không đứng đắn, hai chân tách ra gần như 90 độ, hai cánh tay của cô ta dang rộng, như một chứ ‘đại’ (1) lớn.
(1) Chữ đại: “大”
Hơn nữa ngay cả bộ quần áo trên người cô ta cũng bị vén lên, chiếc bụng trắng nõn và phẳng lì không chút mỡ của cô ta hoàn toàn lộ ra ...
Càng kích thích hơn chính là, một nam tử ngồi xếp bằng ở giữa hai chân của cô ta, ngay trên cái bụng lộ ra của cô ta, giơ tay vuốt lên xuống!
“Vãi nồi thật chứ……..”
“Thật, thật hăng say quá!”
Hàn Húc liên tục nuốt vài ngụm nước bọt và nhìn thẳng về phía trước.

Quả nhiên, cô nhỏ của Tần Nhược Đồng cũng là một tuyệt sắc giai nhân!
Làn da này, Ngoại hình này ...
Nếu nói là cô ta mới 20 thì cũng có người tin!

Và nếu anh ta biết cô nhỏ của Tần Nhược Đồng là người tùy tiện phóng khoáng như vậy, anh ta sẽ thay đổi mục tiêu để theo đuổi cô ta!
Theo đuổi Tần Nhược Đồng nửa năm nay, ngay cả tay còn chưa được nắm, nếu theo đuổi cô nhỏ của cô ta thì…..
Phỏng chừng không tới một tháng là có thể lên giường được rồi nhỉ?
Ngay sau đó.
“Cô nhỏ!”
Tần Nhược Đồng không chịu nổi nữa hét lên, Tần Liên đang nhắm mắt hưởng thụ cũng bị đánh thức.
“Nhược Đồng, cháu đến rồi à?"
Và sau khi nhìn thấy một người xa lạ khác đi theo Nhược Đồng, cô ta lập tức nhận ra mình vẫn còn xốc xếch, vội vàng ngồi thẳng dậy chỉnh lại quần áo, vẻ mặt oán hận nhìn Tần Nhược Đồng.
“Con bé này, cô đã bảo cháu là đến đây tìm cô, sao cháu lại đưa người lạ đến làm gì?”
"Mau bảo hắn ta đi đi, cô có việc muốn nói với cháu."
"Chuyện gì?"
Tần Nhược Đồng ủ rũ khinh thường nhìn Lương Siêu, nói: "Cô không phải muốn giới thiệu bạn trai của cô cho cháu đấy chứ?"
"Cô nhỏ à, ở Giang Lăng có rất nhiều người nổi tiếng theo đuổi cô như vậy, cô không lọt mắt ai cũng đành đi, vậy mà cuối cùng lại chọn một tên khố rách áo ôm lại mặt bột như vậy?”
Ủa, alo?
Cô nói tôi là áo rách áo ôm thì là vậy đi, nhưng tôi giống tên mặt bột chỗ nào chứ?
Lương Siêu không nói nên lời trong một lúc, ấn tượng đầu tiên của hắn về cháu gái Tần Liên là cực kỳ tệ.
“Xong cô lại làm điều không đứng đắn như vậy với hắn ta, lại còn gọi cháu tới đây nữa!"
"Cô, cô muốn đem thể diện của Tần gia chúng ta đi đâu đây?!"
Tần Liên nghe vậy bối rối không hiểu, một lúc lâu mới phản ứng lại, sau khi ý thức được, che miệng nói: "Ha ha...!"
Sau đó cô ta tiếp tục cười không ngừng, còn liếc trắng mắt nhìn Lương Siêu bên cạnh, dáng vẻ cực mê người.
"Nhược Đồng, con đang nghĩ gì trong đầu vậy? Hiểu lầm rồi!"
"Lương Siêu vừa rồi chỉ là xoa bóp cho cô để trị liệu bệnh tật thôi, nó không bẩn như cháu nghĩ đâu!"
Nhược Đồng?
Đây có phải là tên của cô cháu gái này không?

Nó khá đẹp, nhưng ...!tại sao nó nghe quen quen?
Ngay sau đó.
"Lương Siêu?"
Tần Nhược Đồng lúc này mới kịp phản ứng.
“Cô nhỏ, cô nói hắn tên là gì? Lương Siêu sao?"
"Chẳng lẽ là người sáng nay cô nói với cháu à..."
Tần Liên cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, chính là hắn."
"Bây giờ để tôi long trọng giới thiệu từng người, đây là Lương Siêu, vị hôn phu của cháu."
"Lương Siêu, cô ấy là thiên kim nhà họ Tần chúng tôi, Tần Nhược Đồng, và cũng là vị hôn thê của các anh."
"Đôi bạn trẻ hôm nay cũng coi như lần đầu tiên gặp mặt rồi!"
Xầm xì!
Biết được thân phận của đối phương, sắc mặt Lương Siêu không khỏi trầm xuống.
Bây giờ hắn thực sự có ác cảm sâu sắc với nhà họ Tần.
Còn không đợi hắn phát hỏa thì Hàn Húc đã lập tức giãy nảy.
Nhìn thấy nữ thần trong mộng mình luôn dòm ngó sắp trở thành bồ đào của người khác, như vậy mà được sao?
"Cái gì vị hôn phu, vị hôn thê chứ! Sao tôi chưa nghe nói qua Nhược Đồng đã có hôn ước?"
“Cho dù có cũng là có với tôi mới đúng!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.