Song Trùng

Chương 8: 8: Thi Lại





Kể từ khi Mộ Nhược Vi rời đi, Tống La không hiểu sao cả người run rẫy, dường như nhiệt độ trong phòng đã giảm đi một cách đột ngột, không khí trở nên rất khó thở.
Ông ta nhìn người đàn ông đang từ từ tháo khẩu trang và nón xuống, rồi bình thản ngồi xuống chiếc ghế sofa màu vàng kia.

Đôi chân dài dường như khiến cho chiếc ghế trở nên chật trội.

Không hiểu sao ông ta cảm nhận được cái khí thế áp bức kia như phát ra từ người anh.
Trong không gian phòng tỉnh lặng, dường như ông đang rơi vào thế bị động, ông ta lấy lại tinh thần tiến lên nhìn thẳng mặt anh mà mỉa mai.
"Nhãi con, tốt nhất mày và bạn gái mày nên sớm cút đi.

Con nhỏ đó còn dám cá cược rằng nó sẽ giải đề trước mặt toàn trường, chỉ cần giải sai một câu thì sẽ lập tức rời khỏi trường.

Tránh để quá mất mặt, tao khuyên mày nên dẫn nó đi đi!"
Gương mặt người đàn ông như không chứa bất kỳ biểu cảm gì.


Anh vẫn im lặng ngồi đó, tay vẫn đang lướt điện thoại.
Nhìn thấy anh lại làm lơ mình, Tống La vô cùng tức giận, cuối cùng thằng nhóc này là ai? Dám coi thường ông ta đến như vậy?
Dù sao ông ta cũng là hiệu trưởng của Trường Số 1, còn là ông chủ của tập đoàn Tống Thị.

Tên nhóc này lại muốn ngang nhiên chống đối ông ta sao?
Bất chợt khoé miệng Tịch Cảnh Dương hơi nhếch lên, anh khá hài lòng với báo cáo của Mục Hành - trợ lý thân cận của anh gửi đến.
[Boss, đã thu mua thành công 51% cổ phần tập đoàn Tống Thị, đồng thời bằng chứng tham những mấy năm qua của Tống La cũng đã gửi vào máy anh rồi.]
Lúc này anh mới hơi ngẩng đầu lên nhìn lão già trước mặt.

Có trách thì trách ông ta dám đụng đến bảo bối của anh.
Nhìn thấy anh đã ngẩng đầu lên, gương mặt méo mó vì tức giận của Tống La dường như bình tĩnh được một chút.

Ông ta đầy ngạo nghễ mà đánh giá anh.
"Nhóc con, cậu bày ra bộ dạng tổng tài bá đạo này thì được gì, chẳng phải cũng là..."
Chưa nói hết câu, điện thoại trong túi ông ta vang lên, tiếng chuông thúc giục liên hồi khiến ông ta không thể không nghe máy.
Đầu dây bên kia với giọng điệu hốt hoảng:"Ông chủ, không xong rồi, cổ phần của chúng ta đang có người thu mua số lượng lớn, hiện nay đã vượt qua số cổ phần trong tay ngài rồi!"
Tống La kinh hãi chân như đứng không vững:"Cậu nói gì cơ? Làm gì có chuyện đó xảy ra được? Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi, không được đợi đó tôi sẽ trở về ngày!"
Ông ta tắt máy vội vàng chuẩn bị rời đi, thì giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
"Tôi nghĩ rằng ông không cần phải đi nữa đâu, vì rất nhanh sẽ có người đến đón ông đấy!"
Chân Tống La mềm nhũn, chẳng...chẳng lẻ...mọi chuyện xảy ra với Tống Thị là do anh ta làm ra? Nhưng làm sao có thể chứ, không thể nào có chuyện trong thời gian ngắn như vậy mà anh ta có thể thu mua số lượng cổ phần lớn đến như vậy.

Sắc mặt Tống La tái nhợt, hai chân run rẩy, lắp bắp hỏi:"Rốt cuộc...!rốt cuộc...cậu là ai?"
Tịch Cảnh Dương liếc nhìn đồng hồ, dường như đã đến giờ cô thực hiện cuộc các cược của mình.


Mặc dù anh tin tưởng cô tuyệt đối, nhưng biết đâu nhìn thấy anh đến cổ vũ cô sẽ làm bài nhanh hơn thì sao?
Anh chậm rãi đứng dậy, đeo lại khẩu trang và nón, đôi chân dài sải bước về phía cửa, trước khi đi anh vẫn ngoảnh đầu lại một cái.
"Tịch Gia, Thủ Đô"
Nói rồi anh rời đi, còn Tống La triệt để ngã quỵ xuống đất.

Anh ta vừa nói gì cơ? Tịch Gia? Là Tịch Gia nào? Chẳng lẻ là Tịch Gia mà ông biết? Nếu thật sự là Tịch Gia ở Thủ Đô vậy lần này ông triệt để tiêu đời rồi.

Cuối cùng thì ông ta đã đụng phải người gì rồi!
Bên phía của Mộ Nhược Vi, vừa canh đúng 55 phút, cô đã tiến đến hội trường và rồi vào chiếc bàn đã được đặt sẵn ở nơi đó.
Lúc này xung quanh hội trường rất đông đúc, rất nhiều người chen lấn đến để xem.

Nghe nói đệ nhất học tra của trường nhờ gian lận nên đã ngôi lên hạng nhất, vì thế nên phải làm lại bài thi dưới sự giám sát của toàn trường.
Học sinh vây quanh khu vực hội trường càng lúc càng đông.

Đa số đều đến xem cô bẻ mặt, một số ít rất ít thì là là fan sắc đẹp của cô từ khi trở về trường.
Khi chỉ còn hai phút thì hết thời hạn một giờ.


Châu Thừa Nhậm cùng rất nhiều thầy cô khác đi tới, trên tay của mỗi người đều có rất nhiều đề thi các môn khác nhau.
Vì lần này khá gấp, cho nên thậm chí còn có vài câu hỏi lấy từ những đề thi mấy năm trước và toàn là những câu vận dụng cao khó nhất, cũng có nhiều câu trong đề thi Olympic.
Bọn họ tiến đến chỗ cô, canh giờ phát đề để chuẩn bị bắt đầu thi.

Mọi thứ diễn ra đúng y như một cuộc thi bình thường, chỉ khác ở chỗ lần này giám thị của cô thật sự khá nhiều.
Trước khi bắt đầu, dường như Châu Thừa Nhậm đã nhìn thấy Mộ Nhược Vi cười với mình, cô nói bằng giọng khẩu hình rằng "đừng lo lắng!".
Người lo lắng nên là cô mới phải chứ? Nhưng không hiểu sao ông cũng cảm thấy rất căng thẳng.

Bất giác ông hơi run lên, nếu như...!chỉ nếu như thôi, kỳ tích thật sự tổn tại thì sao?
Cho dù cô có may mắn được điểm tuyệt đối ở một bài thi thì được, nhưng cả sáu bài cùng lúc là chuyện không thể.

Vậy nên, lần này có thể kết quả sẽ khiến không chỉ mình ông bất ngờ, mà là chấn động cả giới học thuật của nước Z này!
...----------------....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.