Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 49: Chương 49: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (6)





“Úy Trì Hi, con rốt cuộc mò cái gì ở đó vậy!” Trong giọng nói bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“…”
“Úy Trì Hi! Con mà tiếp tục không trả lời, ta sẽ đi tới đó.” Trong giọng nói đã lộ ra một tia uy hiếp.
“…”
“Úy —— Trì—— Hi!” Người nào đó đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lên rồi.
“…” Trong đống cỏ trước sau vẫn yên lặng như tờ.
“Ta đếm đến ba! Một!”
“…”
“Hai!” Tiếng nghiến răng kèn kẹt, người nào đó sắc mặt đã tái mét.

“…”
“Ba!” Tối hậu thư vừa dứt, anh liền bước về phía cô.
Quạc quạc, trong đầu dường như xoẹt qua một bầy quạ đen.
“Người, người không được lại đây nha!”
Tiếng thét hỗn loạn gấp rút kịp ngăn cản bước chân của Úy Trì Thác Dã, được lắm, cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng.
“Con rốt cuộc đang làm cái gì vậy?” Anh thiếu kiên nhẫn hỏi.
“À…” Giọng nói dường như có vẻ chột dạ từ trong bụi cỏ truyền đến.
“Hử?”
“Người ta cần…” Cô rầu rĩ, ấp a ấp úng.
“Cái gì?” Anh cau mày.
“Người có đem theo giấy không vậy!” Cô bất chấp tất cả thét lên.
Một tràng cười khẽ từ miệng anh bật ra. Cô nhóc này, anh thật sự là phục lăn cô rồi, nhưng nhớ lại sự nhập nhèm của cô, trong mắt anh lóe lên một tia ranh ma xảo quyệt: “Con gọi ai?”
“Hỏi thừa, ở đây ngoài người ra còn có người khác sao?” Cô bực bội nói, trong bụi cỏ cũng phát ra âm thanh sột soạt.
“Ta đề nghị con nên dùng tạm rễ cây cho xong chuyện.” Anh nghiêm trang nói.
“Có lộn không vậy?!” Cô không nhịn được trợn mắt hét lên.
“Hay là hái vài cái lá cây cũng được.” Anh lại nhàn nhạt nói tiếp.
“Úy Trì Thác Dã!” Cô gần như bị kích động đến muốn giết người.
“À… hay là con cứ học theo dã nhân, dùng tay giải quyết.” Anh cố nén cười.

“Người là đồ xấu xa!” Cô đỏ hồng hai mắt, tức giận xấu hổ đến cực điểm.
“Hử? Gọi ta là gì?” Anh khẽ nhướng hai hàng lông mày.
“…” Lúc này trong đêm tối, cho dù trên khuôn mặt cô có biểu lộ vẻ dữ tợn, tất cả đều chỉ là uổng công. Tên kia đơn giản là đang vui sướng khi người gặp họa. Cô biết mình đang phải cầu cạnh người ta nha, ô ô ô ô, Người ta thường bảo người có ba việc gấp (đại tiện, trung tiện, tiểu tiện, đến lúc nào thì đi lúc đó không thể nhịn được), thỏ khôn đào ba lỗ (hang thỏ luôn có 3 cửa ra, ý bảo làm người phải luôn chuẩn bị đường lui ình), ừ mà thỏ khôn cần cửa làm gì nhỉ? Cô không có khăn tay thì làm thế nào đây, chẳng lẽ thật sự phải dùng rễ cây? Lá cây? Oái… dùng tay?
Ọe! Thật buồn nôn aizz!
Con mẹ nó! Đúng là đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, cô ở trong bụi cỏ không thể không thỏa hiệp!
“Vậy, cưng ơi…” Cô nhụt chí thở dài.
“Gọi là gì hả?” Anh khẽ nhíu mày.
“Á, Thác Dã…” Cô nhận thấy sự không hài lòng của anh, khí thế lập tức tụt xuống phân nửa.
“…” Lúc này, đến lượt anh không chịu lên tiếng.
“Thác Dã yêu quý…” Cô nịnh nọt gọi.
“…” Như cũ vẫn không thèm để ý đến cô.
“Lão Đại…” Cô càng lúc càng nịnh bợ hơn.

“…”
“Á.”
“…” Một mảnh tĩnh mịch.
Cuối cùng, cô mắt trợn trắng bất mãn, ấm ức nhỏ giọng gọi: “Papa…”
“Không nghe rõ, nói lớn một chút.” Anh cố ý giả điếc, chỉ còn thiếu câm nữa thôi.
“Papa!” Cô hét lên. Cô biết là anh đang lợi dụng cơ hội này để chỉnh cô mà!
Cô giương cờ trắng đầu hàng, thừa nhận thất bại! Được rồi chứ?
“Thế này còn tạm được.” Úy Trì Thác Dã theo thói quen nhếch miệng, vừa lòng gật đầu, rút trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay đắt tiền, cất giọng nói, “Có cần ba đem lại đấy không? Con gái ngoan của ba.” Trong ngữ điệu lại toàn là ý trêu tức cùng đùa cợt.
“Không cần! Ném lại đây là được.” Con mẹ nó, cô nghiến răng trèo trẹo, thật sự phải cố nhịn thôi!
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng mắc nước cạn bị tôm giỡn, Úy Trì Hi cô sẽ nhớ kỹ! Thù này không báo thì không phải con gái!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.