Người Tốt Như Ta Các Người Lại Gọi Là Tai Họa

Chương 1: 1: Hiếu Thảo Đã Chết12





" Mười giờ tối hôm qua, ở chợ đêm thành Nam có ba người đàn ông uống say bắt nạt một người phụ nữ, nhưng may là Lý Minh của lớp chúng ta kịp thời xuất hiện, chế phục ba tên lưu manh kia! "" Chế phục? Ở đâu, ở đâu?"Tần Kha đang nằ ngủ trên bàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Các học trong lớp học đang nhìn cậu.

Một giây sau, rất nhiều người đều cười ra tiếng.

Đứng tại trên bục giảng Địa Trung Hải chủ nhiệm lớp Triệu Đức Trụ sắc mặt âm trầm.

Như muốn giết người! ! "Tần Kha, đứng lên!""Yên lặng, đừng cười!"Tần Kha, lặp lại lời tôi vừa nói một lần nữa!Tần Kha gãi đầu, nhìn bạn học bên cạnh, lại nhìn về phía Triệu Đức Trụ.

Thăm dò nói: "Yên lặng, đừng cười!""Thần mẹ nó yên lặng đừng cười!"Triệu Đức Trụ rống giận một tiếng, vỗ một cái lên bàn giảng!Tất cả bạn học đều bị những lời này của Tần Kha chọc cho không ngậm miệng lại được.

"Cười không sống nổi nữa, không hổ là Tần Kha!""Tên này là khỉ được mời tới sao?"Xã hội ta Kha ca, người tàn nhẫn tặc tao!……Có vấn đề sao, không phải vữa nãy thầy nói những lời này sao?Tần Kha không hiểu, trong lòng thầm nghĩ.

"Ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ, ngay cả khóa của tôi cậu cũng dám ngủ!"Triệu Đức Trụ vừa dứt lời, một thanh âm đột ngột vang lên.

"Hắc hắc hắc! ! Cái của tôi lớn hơn! ! "Mặt Triệu Đức Trụ trong nháy mắt tối sầm lại.


Nếu ánh mắt có thể giết người.

Hiện tại Vương Chí Kiệt ngồi cùng bàn với Tần Kha đã bị ánh mắt sắc bén này xé thành mảnh nhỏ.

Con mẹ nó thằng này mơ thấy cái gì?Vẻ mặt Tần Kha kinh ngạc.

Liên tưởng đến giấc mơ vừa mới mơ.

Lúc mình ngủ sẽ không phải cũng nói mớ gì đó chứ?"Vương Chí Kiệt!"Triệu Đức Trụ rống giận một tiếng!Không có phản ứng! ! "Tần Kha, đánh thức thằng này dậy!"Tần Kha đẩy Vương Chí Kiệt.

"Kiệt ca! ! Kiệt ca! ! "Vẫn không có phản ứng! ! Ngủ như heo.

Cân nhắc một lát, tiến đến bên tai Vương Chí Kiệt.

"Tan học rồi.

""Đi thôi!"Vương Chí Kiệt mạnh mẽ ngẩng đầu lên.


Cả lớp lại cười vang!Mặt Triệu Đức Trụ càng đen hơn.

Thấy tình huống không đúng, Vương Chí Kiệt vội vàng đứng lên.

Không ngờ trong lớp học nhỏ của tôi, lại có thể đồng thời tụ tập hai người các cậu.

"Nhìn xem người ta Lý Minh, không riêng gì thành tích học tập tốt, hiện tại đã thuần thục nắm giữ một cái dị năng, hơn nữa đã bắt đầu làm việc tốt hồi báo xã hội!""Nhìn lại hai người đi!"Lời nói của Triệu Đức Trụ càng lúc càng kịch liệt.

Nghe chủ nhiệm lớp khen mình, Lý Minh khẽ nhếch mép.

"Dị năng? Dị năng gì?"Tần Kha bị một câu nói của Triệu Đức Trụ làm cho không hiểu ra sao.

"Lớp này không phải là lớp địa lý sao?"Tần Kha nhìn về phía bảng đen, trên đó viết: Trong linh vực dị thú phân bố tình huống.

Nhìn dòng tiêu đề được viết bằng phấn này, và nhìn lại.

"Cái quái gì thế này?"Vương Chí Kiệt đứng một bên ưỡn ngực nói: "Không phải là làm chuyện tốt sao, sáng sớm hôm nay em cũng làm một chuyện tốt, sở dĩ đến muộn, chính là vì đỡ bà cụ qua đường.

Triệu Đức Trụ tức giận không chịu được.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.