Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 34: Thiếu niên kiệt ngạo (33)




Sau đó ngẩng đầu, nhìn những người này, nhẹ nhàng nói: “Mấy người muốn cùng nhau tới, hay là từng người tới?”

Lời này nghe vào lỗ tai của đám lưu manh này không khác gì khiêu khích.

Cho nên bảy tám người nhìn nhau một cái, tập thể công kích.

Tô Yên nâng tay phải, lắc tay có viên thủy tinh màu đỏ lại xuất hiện trên cổ tay cô một lần nữa.

Nháy mắt, một nam sinh nhảy tới, bị một bàn tay của cô nắm chặt cổ áo, một bàn tay chuẩn xác đập vào sau cổ, sau đó nam sinh kia trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

Một người nối tiếp một người, quăng ngã, hoặc là bị gãy xương dễ như trở bàn tay.

Ngón tay có thể nhẹ nhàng tìm được huyệt vị.

Tiểu Hoa thành thành thật thật ở bên trong khuyên tai, có chút kinh ngạc cảm thán.

Chỉ là... thủ pháp này cũng không giống như cách chiến đấu của bộ đội đặc chủng hay là những chỗ trí mạng.

Nhìn đến cuối cùng, Tô Yên thế nhưng có thể dùng hai ngón tay nhéo cằm của một người, dễ dàng làm trật khớp.

Thủ pháp quen thuộc tất cả khớp xương trên cơ thể người, rất giống cách giải phẫu trong sách động vật học??

Ân?

Giải phẫu??

Tiểu Hoa không có thật thể, lại bị sợ tới mức run run.

Nhưng ngẫm lại bình thường tính tình ký chủ của mình an tĩnh như vậy.

Nó hơi thả lỏng.

Không thể không nói, ký chủ của mình, thật là lợi hại.

Chưa đến mười phút, bảy tám người đã ngã trái ngã phải ở cửa nhà cô

Tiểu Hoa nhịn không được cao hứng: “Ký chủ, thật là lợi hại!!”

Tô Yên không nói gì, cúi đầu, bước bước chân đi ra con đường này đi vào chỗ ngoặt, sau đó tìm một cục đá sạch sẽ ngồi xuống.

Cô móc khăn tay ra, xoa xoa mồ hôi trên đầu. Vẻ mặt suy yếu, cô mím môi lại.

Tiểu Hoa nghi hoặc: “Ký chủ, cô làm sao vậy?”

“Mệt.”

Giọng nói nhẹ nhàng, giống như những chuyện vừa mới xảy ra, không tính là cái gì.

Tiểu Hoa lại kinh ngạc nói: “Ký chủ, cái lắc tay kia lại biến mất rồi.”

“Ừ.” Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

Tiểu Hoa nhịn không được hỏi:

“Ký chủ, lắc tay kia là cái gì? Lực lượng của ngài còn sót lại?”

Tô Yên nâng cánh tay lên, giây tiếp theo, một cái lắc tay đen nhánh lại xuất hiện trên cổ tay cô.

“Lực lượng của tôi, không phải cái này.”

Vừa nói đến thần lực, Tiểu Hoa đã không nhịn được muốn bát quái: “Ký chủ, năng lực của ngài là cái gì?”

“Muốn biết?”

“Ân ân ân!”

Tiểu Hoa đối với chuyện này biểu hiện rất chờ mong.

Chủ Thần đứng đầu của chín Chủ Thần a.

Nghe nói trước khi trở thành Chủ Thần, Tô Yên đã có năng lực tàn sát hàng ngàn dân trong thành trong chốc lát.

Đây, đây rốt cuộc là nghe đồn, hay là sự thật??

Bất quá ngẫm lại, khả năng khoác lác lớn hơn một chút, nhưng là khẳng định có thủ đoạn lợi hại làm người kinh diễm.

Tiểu Hoa cố nén nội tâm kích động của mình.

Ký chủ của mình, ngày thường rất đáng yêu cũng rất ngoan.

Chỉ là chuyện vừa mới xảy ra, đã nhắc nhở Tiểu Hoa, ký chủ của nó, không phải người thường.

Giảm thể lực còn 3, dung lượng não biến thành 1.

Dựa theo đạo lý mà nói, ký chủ không có khả năng bộc phát lực lượng như lúc nãy??

“Ký chủ, vừa nãy cô làm như thế nào?”

Tô Yên chớp chớp mắt, “Ách... tôi điều động cơ năng trong thân thể, tiêu hao lực lượng quá mức.”

Tiểu Hoa hỏi cái gì, Tô Yên liền thành thành thật thật trả lời cái đó.

Tiểu Hoa suy nghĩ một hồi lâu,

“Vậy, cho nên bây giờ ký chủ mới có thể cảm thấy suy yếu?”

“Ừ.” Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Có một giây, Tiểu Hoa thân là hệ thống, bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.

Bởi vì căn cứ vào thiết trí của hệ thống, chỉ số thông minh của Tiểu Hoa là giá trị bình quân của con người.

Khi chịu uy hiếp... lúc ấy Tiểu Hoa chỉ suy nghĩ làm cách nào để ký chủ có thể trốn thoát.

Nhưng ký chủ của nó lại điều động cơ năng trong thân thể, đánh bọn họ??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.