Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 1: 1: Hận Thù





Ầm....Ầm....Ầm
Tiếng sét vang dội khắp khu rừng lúc nữa đêm.

Những tán cây vì gió mạnh mà đánh vào nhau tạo những âm thanh rùng rợn đến đáng sợ.

Giữa không gian và thời gian đầy u ám, tiếng khóc nức nở của cậu bé độ tầm tám tuổi vang lên.
- Ba à, đây là ở đâu mà đáng sợ vậy ạ?.

Tiếng con nít đầy sợ hãi nhưng vẫn cố kiềm nén tiếng nấc để nói cho rõ.

Nhưng không vì vậy mà nhận được lòng thương cảm của người cha rượu chè, cờ bạc.

Ông ta lên tiếng quát mắng:
- " Có thôi khóc không, đã xấu rồi mà còn hay khóc, muốn ăn đòn rồi phải không.

Cái mặt của mày như vầy hèn gì tao thua bài suốt ".

Không biết làm gì cho thõa cơn tức giận.

Ông ta đành trút hết lỗi lầm cho đứa con trai này.
Cậu bé ngây thơ không hiểu ba mình đang nói gì cả.

Nhưng cậu càng hỏi càng làm cho người ba này ở ngoài trời gió mưa vẫn nóng mặt:
- " Con đói quá quá ba ơi, sao mình không về nhà cũ ở vậy ạ? ".

Câu hỏi rất bình thường nhưng càng khiến cho ông ta lần nữa tức giận mà quát:
- " Tại mày mà tao thua bài đến nỗi phải trốn chui, trốn nhũi nơi đây, mày vừa lòng chưa ".
Nhắc tới mới tức, vừa thua bài vừa gặp thằng con suốt ngày chỉ biết khóc, biết ăn.

Ông lại nhớ đến người đàn ông đó, bây giờ chắc là nệm ấm, chăn êm.

Còn mình thì thì sao? Ha...!Ông nở nụ cười bất lực tự trả lời chính mình Trời mưa gió phải trú tạm nơi lạnh lẽo này.


Ông trời thật không công bằng.

Tại sao ông ta có tất cả nhưng tôi thì không?.

Ông trời, ông nhìn xuống đây mà trả lời tôi đi.

Được, ông không giúp tôi thì tôi tự tìm lại công bằng cho mình.

À không, còn có con trai cưng nữa mà .

Ông ta nhìn qua đứa con, đôi mắt dù đã bị nước mưa tạt vào mặt cậu bé ấy rất nhiều, nhưng vẫn còn ngấn lệ nơi khóe mắt.
Ông không thể trả thù ông ta nếu làm một mình được.

Phải có sự trợ giúp mới lật đổ được ông ta.

Dẫu sao cũng nuôi thằng nhỏ này bao năm qua.

Giúp mình trả thù có gì sai đâu chứ.

Chỉ cần gieo rắc vào đầu trẻ thơ những ý nghĩ xấu về ông ta.

Mình chẳng làm gì cũng trả thù được.

Quả là kế hay, là Thượng sách mà.
- Thế Khải con đói rồi sao?, con đợi sáng ta sẽ mua.

Bây giờ, là nữa đêm không ai bán.

Nếu con làm tốt ta sẽ cho con nhiều đồ ăn ngon, được chứ.

Muốn dụ dỗ nó phải nói lời ngon tiếng ngọt.

Con nít mà chỉ thích nhỏ nhẹ, lớn tiếng nó càng xa lánh mình.

Cứ làm cho nó nghe lời trước đã, thì kế hoạch mới dễ thành công.
- Vâng ạ!.

Thấy ba mình đổi thái độ cậu có chút bất ngờ nhưng rất vui, liền gật đầu đồng ý.
Thấy đứa nhỏ dễ dụ như vậy, ông tin là sẽ sớm thành công thôi.

Ánh mắt sắc bén đầy lửa hận nhìn về một hướng, nghiến răng ken két thốt lên lời khẳng định chắc nịch nói đúng hơn là đe dọa:
Vì mày mà con tao thất lạc và cũng là mày mà vợ tao bỏ đi.

Thẩm Đình, sẽ có một ngày mày chết dưới tay tao.

Ha...ha...ha, ông ta cười lớn đầy đắc ý.

Thấy ba mình cười lớn như vậy, mặc dù không hiểu nhưng vẫn cảm thấy vui.

Vì từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên thấy ba cười vui như vậy.

Lúc trước, không đánh đập, chửi bới thì ông ta cũng bỏ đói cậu.
Thấy ông ta thay đổi thái độ cậu rất vui.

Nhưng Thế Khải không biết được cậu chính là con cờ tốt nhất trong tay ông ta cho kế hoạch trả thù sắp tới.
- -----------------------
Trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của cha con Chu Thế Khải.


Phải chịu cơn đói và gió rét từ mưa bão.
Ở trong căn biệt thự xa hoa nhà họ Thẩm.

Hai cha con Thẩm Đình và Thẩm Ngọc Giai đang vui đùa, chơi búp bê cùng nhau.

Tiếng cười, người nói vang lên khắp căn phòng rộng lớn.
- " Ba ba à, người đừng giành búp bê với con mà.

Người lớn mà ăn cắp là không ngoan ".

Cô bé năm tuổi nũng nịu, chu đôi môi đỏ mọng của mình mà hờn dỗi người đàn ông trước mặt.
- " Ha ha, được rồi con gái bé nhỏ của ba.

Ba ba không chọc con nữa.

Lại đây, tối rồi chúng ta đi ngủ ".

Đúng là bất lực với cô con gái bé bỏng này mà.
Ngủ hả? Đương nhiên là cô không chịu rồi.

Cô muốn chơi nữa cơ.
- " Ba ba cho con chơi một chút nữa thôi, nha nha ".

Cô đưa đôi mắt long lanh chớp chớp với lay lay cánh tay của ba mình.

Con bé này quả là biết lợi thế mình ở đâu mà sử dụng.

Được cái là ông biết mà vẫn không thể nào từ chối được.

Nhưng chiều quá là sinh ra hư.

Thức khuya quá lại không tốt.

Nên hôm nay, ông phải cứng lòng, chặt dạ với cô bé.
- " Không được con phải ngủ, để sáng phải còn đi học.

Nghe lời ba ba mau qua đây ".
Cô bé giọng yểu xìu, nhưng vẫn nài nỉ ba của mình.
- " Ba ba cho con chơi chút thôi mà ".
- " Không được ".
Cốc...Cốc...Cốc

Âm thanh từ ngoài cửa phát ra làm ông dừng hành động kéo con gái.

Quay sang nói Mời vào .
- Ông chủ.

Có được hai người xin làm giúp chăm sóc vườn rồi ạ .
- Được, nhưng hai người lận sao? Tôi chỉ cần một người là đủ .
Thấy chú Lý vào Ngọc Giao gỡ tay ba đang ôm mình chạy ton ton đến chú Lý muốn chơi cùng.
- Chú Lý vào chơi với cháu phải không?.

Ba không chơi, đành nói với chú Lý chơi tạm vậy.
- Đúng đúng, tiểu thư đợi một lát sẽ chơi cùng được không?.

Lần này cũng nói vậy cho tiểu thư vui.

Nhưng lại bị Ngọc Giai lật tẩy, thật không ngờ luôn mà.
- Chú lúc nào cũng nói vậy hết nhưng có bao giờ chơi với cháu.

Đúng là không chỉ ba, ngay cả chú Lý cũng hứa suông mà thôi.
- Nè, Ngọc Giai không được làm phiền chú, chú ấy rất bận có nghe không?.

Mặc dù rất thương con bé, nhưng không phải lúc nào cũng nuông chiều, không thôi lớn lên sẽ không nghe lời ai hết.
- Dạ.

Mặc dù Ngọc Giao hay hờn dỗi nhưng lại rất ngoan và hiểu chuyện.

Nên ông thương nhất nhà luôn.
- Không sao đâu ông chủ.

Chú Lý cũng rất thương Ngọc Giai nhưng ông khá bận rộn với công việc không thể nào chơi với tiểu thư được.
- Mặc kệ con bé ...
- ---------- HẾT CHAP 1-----------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.