Hôm Nay Ngọt Ngào

Chương 12: 12: Em Nhớ Anh





Bờ sông Tô Hà là khu vực trọng điểm kinh doanh thịnh vượng nhất Kinh Thị, tòa nhà trụ sở của tập đoàn Phó thị là kiến trúc nổi bật ở đây, giống như một thanh kiếm đứng sừng sững, cao ngất trong mây.
Bầu trời hôm nay trong xanh, không có mây, bức tường kính trong suốt ở mặt ngoài tòa nhà phản chiếu một mảnh xanh lam mỹ lệ.
Vu Dã đưa Lệnh Điềm tiến vào tòa văn phòng, vượt qua ba chốt kiểm soát nhận dạng khuôn mặt thì mới đến thang máy chuyên dụng cho giám đốc.

Đi thang này có thể đến thẳng văn phòng cho Tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

“Lệnh tiểu thư, mời cô.” Vu Dã mở cửa thang máy, mời Lệnh Điềm đi vào.
Lệnh Điềm lại bỗng nhiên dừng lại, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước kia khi cô xem một số bộ phim truyền hình, các cô gái khác khi đến công ty tìm bạn trai đều mang theo hộp cơm tình yêu do tự mình làm để đối phương dù đang bận rộn công việc nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu.

Còn cô thì lại đến tay không…
Lệnh Điềm có chút xấu hổ không giải thích được, cô cũng muốn mang hộp cơm tình yêu cho Phó Trầm Nghiên nhưng mà cô không biết nấu ăn…
Thấy Lệnh Điềm dừng lại, Vu Dã có chút nghi hoặc: “Lệnh tiểu thư?”
Lệnh Điềm bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, có!
Nàng nói: “Trợ lý Vu, phiền anh đến quầy lễ tân lấy giúp tôi một miếng băng cá nhân, cảm ơn anh.”
Vu Dã cả kinh: “Lệnh tiểu thư, cô bị thương ở đâu sao?”
Nếu là cô bị thương trên đường đến công ty, cậu phải lập tức lên bản thảo trong đầu, chuẩn bị thỉnh tội với Phó Trầm Nghiên.
“Tôi không bị thương.” Lệnh Điềm cười rộ lên, ngữ khí nhẹ nhàng, “Tôi muốn dùng băng cá nhân làm chuyện khác, anh giúp tôi lấy một cái nhé.”
“Được, tôi đưa cô lên trên trước.” Vu Dã nhẹ nhàng thở ra, không bị thương là được.
Cậu không dám chậm trễ, đưa Lệnh Điềm tới phòng làm việc của Phó tẩm xong thì lập tức gọi điện cho quầy lễ tân mang băng cá nhân lên.
Lúc này, trong phòng họp lớn nhất của công ty, Phó Trầm Nghiên mới vừa tạm dừng một cuộc họp kéo dài, để các giám đốc cấp cao nghỉ ngơi mười phút sau một tiếng chịu áp lực rồi mới tiếp tục.

Mọi người thả lỏng sống lưng căng chặt nhưng không ai tán gẫu, tất cả đều cúi đầu yên lặng mà lật xem tài liệu trước mặt, trong lòng thầm cầu nguyện mình không gặp xui xẻo trong nửa cuộc họp tiếp theo.
Đêm qua Phó Trầm Nghiên mới chỉ ngủ được 3 tiếng, anh có chút mệt mỏi, bóp nhẹ mi tâm.
Thư ký mang cho anh một ly cà phê, Vu Dã nhân cơ hội tiến lên, nói khẽ với Phó Trầm Nghiên: “Phó tổng, Lệnh Điềm tiểu thư tới.”

Nghe vậy, dôi mắt lãnh đạm của Phó Trầm Nghiên hơi động, lập tức khép lại văn kiện trong tay, đứng dậy, sải bước mà đi ra phòng họp.
Văn phòng Tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Mặt kính tròn 270° sáng ngời, trong suốt khiến tầm nhìn tuyệt vời, từ đây có thể thấy rõ toàn bộ cảnh đẹp của sông Tô Hà.

Lệnh Điềm đang ghé vào bể cá sinh thái, ngắm nhìn các loại cảnh quan bên trong, khi nghe được ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân ổn định, cô lập tức xoay người.
Người đàn ông đẩy cửa vào, vai rộng chân dài, mặc một bộ vest sọc dọc màu đen phẳng phiu, cà vạt màu xanh đen quấn quanh cổ áo sơ mi, lịch lãm mà cấm dục.
“Chồng ——” Lệnh Điềm vui sướng mà lao về phía người đàn ông.
Tiếng kêu này vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, quấn lấy vài phần quyến luyến, khiến lòng người như sụp đổ.

Cô nhào vào trong ngực anh, một mùi hương hoa cam ngọt thanh ập vào chóp mũi Phó Trầm Nghiên, anh rũ mắt nhìn cô.

Hôm nay cô tô một lớp son bóng màu hồng đậu khiến đôi môi của cô càng thêm căng mọng và non mềm.

Phó Trầm Nghiên duỗi tay ôm lấy nàng eo, bình tĩnh hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Đôi mắt Lệnh Điềm như có nước, con ngươi sáng màu phản chiếu rõ ràng bóng dáng của anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Em nhớ anh.”
Đôi mày sắc bén của Phó Trầm Nghiên hoá mềm xuống dưới, trầm giọng nói: “Tôi cũng nhớ em.”
Được anh đáp lại, tai Lệnh Điềm chậm rãi đỏ lên, giống như tim được ngâm trong hũ mật, cực kỳ ngọt ngào.

Cô đưa tay, vén một lọn tóc rơi trên má ra sau tai.

Khi cô làm động tác này, Phó Trầm Nghiên chú ý tới trên mu bàn tay cô có dán một miếng băng cá nhân, ánh mắt tức khắc trầm xuống: “Em lại bị thương?”
Lệnh Điềm như là bị phát hiện bí mật gì đó, vội vàng đem tay giấu ra phía sau, lùi lại một bước, ánh mắt có chút né tránh: “Không, không có…… Em không bị thương.”
Phó Trầm Nghiên: “Để tôi xem thử.”
Lệnh Điềm lại lùi một bước, lắc đầu nói: “Không cho.”
Phó Trầm Nghiên tiến lên, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể nhỏ xinh của cô vào trong ngực.
Mùi hương gỗ lạnh xâm nhập vào xoang mũi, trên mặt Lệnh Điềm nóng lên, cũng không giãy giụa.

Phó Trầm Nghiên bắt được cổ tay của cô, kéo đến trước mặt, chỉ thấy quả thực trên mu bàn tay cô có dán một miếng băng.

Vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới.
Phó Trầm Nghiên trầm giọng: “Làm sao vậy?”
Lệnh Điềm hơi hơi cắn môi dưới, rũ mi xuống, không chịu nói chuyện.
“Để tôi mở ra xem.” Phó Trầm Nghiên không còn cách nào đành phải cẩn thận xé lớp băng ra, một màu đỏ tươi hiện ra trước mắt.
Chẳng qua không phải là miệng vết thương mà là hình trái tim nhỏ được vẽ bằng son môi.
Phó Trầm Nghiên hơi giật mình, ngước mắt lên, bắt gặp ý cười ngập trong mắt Lệnh Điềm.
Bên môi Lệnh Điềm hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ: “Chồng ơi, đây là tình yêu của em dành cho anh.”
Cô không có hộp cơm tình yêu nhưng cô có tình yêu!
Ánh mắt Phó Trầm Nghiên tràn đầy ý cười, nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên trái tim trên mu bàn tay của cô: “Cảm ơn em, tôi rất thích.”
Lệnh Điềm phấn khởi, mi mắt cong cong.
“Chồng ơi, anh xem.” Cô đem ngón cái và ngón trỏ áp sát vào nhau, hiện ra một trái tim nho nhỏ, “Nơi này còn có một cái.”
Phó Trầm Nghiên nhìn nàng, cười nói: “Còn có nữa không?”
“Có.” Lệnh Điềm gật đầu, hai tay đan vào nhau, cong thành hình chữ C tạ thành một hình trái tim, “Còn có cái này nữa.”
Phó Trầm Nghiên khóe môi cong lên.
“Còn nữa.” Lệnh Điềm giơ hai tay cánh tay cao lên, mỗi bên uốn thành chữ C lớn, ghép lại: “Đây là một trái tim khổng lồ.”
Phó Trầm Nghiên khẽ nhướng mày: “Hết rồi?”
“À… Tạm thời thì hết rồi.” Lệnh Điềm nói, cô cũng chỉ làm được mấy động tác này.

Phó Trầm Nghiên: “Còn có một cái mà tôi chưa xem.


Lệnh Điềm suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Em không còn mà, bằng không anh dạy em đi.”
“Không cần tôi dạy.” Phó Trầm Nghiên mỉm cười nhìn cô, “Em không còn cái khác sao? Thật không?”

Lệnh Điềm sửng sốt một chút, theo bản năng đặt tay lên nơi tim đang đập: “Là cái này sao? Làm sao mà em cho anh em được?”
Cô cũng không thể mổ tim ra mà…
Phó Trầm Nghiên kề sát vào cô, đè thấp giọng: “Chính mình nghĩ cách.”
Anh tiến sát gần, tim Lệnh Điềm lập tức đập nhanh hơn rất nhiều: “Nhìn không thấy, vậy thì cho anh nghe được không?”
Hôm nay cô mặc váy dài màu tím khoai môn, bên ngoài khoác cardigan dệt kim màu trắng kem, bên dưới là những đường cong mềm mại phập phồng như dáng núi mùa xuân.

Phó Trầm Nghiên quét mắt qua, ánh mắt dần thâm trầm: “Nghe thế nào?”
Tai Lệnh Điềm có chút hồng, nhỏ giọng nói: “Chờ đêm nay anh về nhà thì sẽ biết.”
Phó Trầm Nghiên nhìn nàng, một tia u ám xẹt qua đáy mắt anh, hai người đều không nói nữa, ẩn ẩn có một tia ái muội tràn ngập ở trong không khí.
“Ong ——” Điện thoại Lệnh Điềm đột nhiên rung lên.

Phó Trầm Nghiên lùi lại nửa bước, giơ tay nới lỏng cà vạt.
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.

Lệnh Điềm nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, là một dãy số không được lưu, nhưng cô nhớ rõ đây là số của Tư Thấm.
“Là Thấm Thấm, bạn thân của em.”
Phó Trầm Nghiên hơi hơi gật đầu, trầm giọng nói: “Em nghe đi.”
Lệnh Điềm cũng không có tránh anh, nhẹ giọng trả lời điện thoại: “Thấm Thấm.”
Thanh âm lo lắng của Tư Thấm từ đầu điện thoại bên kia truyền tới, “Điềm Điềm, mình gọi cho cậu mãi không được.

Không liên lạc được với cậu nên mình gọi cho dì, dì nói cậu gặp tai nạn xe cộ!”
Lệnh Điềm: “Ừm, tối hôm qua mình bị xe đụng nhưng mình không sao, cậu không cần lo lắng.”
Tư Thấm: “Sao có thể không lo lắng được? Điềm Điềm, cậu đang ở đâu, chúng mình gặp nhau đi.”
Lệnh Điềm chuyển mắt nhìn Phó Trầm Nghiên: “Vậy chúng ta gặp nhau ở cảng Tô Hà, được không?”
Tư Thấm: “Được, mình cũng đang ở gần đấy, lát nữa gặp.”
Lệnh Điềm: “Được, lát nữa gặp.”
Chờ cô cúp máy, Phó Trầm Nghiên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, anh phải đi họp ngay.
Anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn trên môi cô một cái: “Buổi tối gặp lại”.

-
Cảng Tô Hà là trung tâm mua sắm mở cửa đầu tiên ở Kinh Thị, thuộc tập đoàn Phó Thị.


Lệnh Điềm và Tư Thấm hẹn gặp tại một quán cà phê ở đây.
Khi Tư Thấm và Tống Thư Uyển trò chuyện, Tống Thư Uyển đã đem tình huống của Lệnh Điềm nói hết cho cô ấy, bao gồm cả việc Lệnh Điềm quên Chúng Sâm phá sản, cho rằng chính mình cùng Phó Trầm Nghiên yêu đương.
Tư Thấm hỏi Lệnh Điềm bị thương có nghiêm trọng không, Lệnh Điềm vén lên gấu váy cùng tay áo lên cho cô ấy xem..
Tuy rằng đều là vết thương nhẹ, nhưng Tư Thấm vẫn đau lòng đến mức muốn "huhu" thay cho Lệnh Điềm, giống như khi còn nhỏ, người lớn chỉ cần “huhu” một cái thì đứa trẻ sẽ hết đau.
Sau một lúc lâu, Tư Thấm mới thật cẩn thận hỏi: “Điềm Điềm, cậu thực sự cùng Phó Trầm Nghiên yêu đương à?”
“Ừ, anh ấy rất yêu mình.” Khi Lệnh Điềm nhắc tới đến Phó Trầm Nghiên, sự ngọt ngào lan từ khóe mắt ra, cô đem những gì đã nói với Tống Thư Uyển nói lại với Tư Thấm.
“Thực xin lỗi, Thấm Thấm, mình không cố ý giấu cậu.” Ngữ khí Lệnh Điềm mang theo vài phần xin lỗi, “Bởi vì A Nghiên không muốn công khai quan hệ của chúng mình.”
Lúc trước không được cha mẹ đồng ý, cô cũng không muốn công khai.

Dù sao Phó Trầm Nghiên cũng là thiên chi kiêu tử mà lại không có được sự đồng ý của cha mẹ cô, chuyện này mà truyền đi sẽ khiến anh mất mặt.
Cô sinh bệnh, Tư Thấm đương nhiên sẽ không trách cô, cô ấy thử hỏi: “Vậy hiện tại hai người đã đến bước nào rồi?”
Lệnh Điềm hơi đỏ mặt, lắc đầu: “Còn chưa tới bước kia, anh ấy rất quý trọng mình.”
Thế mà lại không chạm vào? Lòng Tư Thấm giãn ra không ít, có lẽ, Phó Trầm Nghiên đối Lệnh Điềm là nghiêm túc, không phải là chỉ muốn chơi qua đường?
Hai người từ quán cà phê đi ra, cùng nhau đi dạo ở cảng Tô Hà, dạo đến một cửa hàng xa xỉ, Lệnh Điềm kéo Tư Thấm cùng vào xem.
Lệnh Điềm vẫn luôn vừa ý hãng túi này, phòng để quần áo ở Lệnh gia có rất nhiều túi của hãng này.
Cô thích một mẫu túi mới ở trong tiệm, hiện giờ trong tiệm chỉ còn có một cái.

Cái túi này giá mười chín vạn tám (198.000), con số này đối với Lệnh Điềm trước kia mà nói là quẹt thẻ không chớp mắt, đối với cô hiện tại cũng vẫn như cũ, không chút do dự mà cầm lấy.
Cô cũng không nhớ rõ Chúng Sâm đã phá sản.
Tư Thấm thấy cô thích cũng không ngăn lại, nghĩ thầm lúc thanh toán để cô ấy trả là được.

Lệnh Điềm đang định bảo nhân viên gói cái túi cao cấp này lại thì bên tai truyền đến một giọng nói ngạc nhiên.
“Lệnh Điềm?!”
Lệnh Điềm cùng Tư Thấm đồng thời ngước mắt lên thì một người quen bước vào cửa hàng —— Lý Mộc Tâm.
Lý Mộc Tâm kéo tay bạn thân của mình cùng tiến vào.
“Đúng là cậu rồi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.” Lý Mộc Tâm nhìn Lệnh Điềm cầm túi trong tay, nhẹ nhàng mà cười khẩy một tiếng.

“Tập đoàn Chúng Sâm đã phá sản, tiểu công chúa Chúng Sâm của chúng ta sao lại còn mua sắm hàng hiệu ở đây?”
Tác giả có lời muốn nói: 25 tự bao lì xì rơi xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.