Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 45: 45: Cuộc Sống Vui Vẻ Trong Núi





Cả nhà họ ở thôn Đạp Sơn chính thức dàn xếp xong.

Đốt nửa nấu bữa cơm đầu tiên còn mời đem thôn trưởng tới, lão nhân trong nhà cùng thôn trưởng trò chuyện với nhau thật vui.

Từ trong miệng thôn trưởng, hai người biết thôn Đạp Sơn cũng chịu ảnh hưởng của hạn hán, năm nay lúa nước cảu người dân trong thôn không tốt, đều héo rũ gục xuống đất.

Phỏng chừng sẽ giảm sản lượng 20 đến 30.Nóng liên tục không ngừng, mực nước của sống nhỏ bên cạnh thôn đã giảm xuống.

Còn may là người trong thôn mỗi nhà đều có giếng, sinh hoạt trên cơ bản sẽ không bị ảnh hưởng.


Người một nhà đã trải qua hơn 10 ngày thiếu nước sinh hoạt, hiện tại lại một lần được dùng nước ấm tắm giặt.Trong nhà tổng cộng có 4 phòng, ba mẹ Khương ở gian ngoài bên phải, hai người Khương Trí cùng Hàm Hàm ở gian trong bên phải, ba mẹ Khúc gian ngoài bên trái, lương thần cùng vương thiến ở phòng trong bên trái.Hàm Hàm thấy phân phối như vậy thì rất có ý kiến, buổi tối hắn còn muốn cùng anh trai chị gái ở chung.

Là cô vừa lừa lại gạt vừa lôi kéo, bởi vì buổi tối hai người còn muốn mang Hàm Hàm tiến không gian cùng tu luyện.Trải qua chuyện cướp vào nhà lần trước, hai người quyết định phải đốc xúc Hàm Hàm cùng tu luyện, mỗi người cũng phải tìm một môn mà bản thân cảm thấy hứng thú để học tập bản lĩnh có thể tự bảo vệ mình.Bọn nhỏ ở chỗ này thích ứng rất nhanh.

Mỗi ngày rời giường thật sớm, tranh nhau cướp cướp việc chăn gà mái già cùng gà con lông xù xù.

Bữa sáng, canh đạm bạc trên bàn cơm cũng ăn ra mùi ngon.Mỗi ngày đều tự mình động thủ múc nước rửa mặt ở giếng, con trai cô còn nhỏ, lương thần thay hắn hoàn thành công tác.

Suy nghĩ của bọn nhỏ về nước, từ nhỏ đã có ý niệm chính là “Lấy không hết, dùng không cạn”, chưa từng ý thức được nước cũng rất quý.Lúc bọn họ ở D thị bị thiếu nước, tuy rằng không tới mấy ngày liền đến thôn Đạp Sơn, nhưng đối với những đứa trẻ chưa bao giờ biết tài nguyên nước trân quý như bọn nhóc, đã là một quá trình giáo dục rất tốt.Lúc cả nhà đi vào thôn Đạp Sơn, vào buổi sáng, mỗi ngày cả nhà đều vất vả múc nước từ giếng lên, cho nên hiện tại cũng phải sử dụng tài nguyên hợp lý.

Trước kia nước rửa mặt đều đổ đi, hiện tại có rất nhiều chỗ có thể dùng, bọn họ có thể đem nước đó cho gà gà, tưới hoa.Bọn họ mỗi ngày sinh hoạt đều rất phong phú.

Từ lúc hai người dẫn bọn hắn đi tới phía sau núi một lần, bọn hắn liền mỗi ngày đều chạy lên trên núi.Mỗi ngày, vào buổi tối Hàm Hàm đều tiến không gian tu luyện công pháp của hai người khoảng 10 ngày, ban ngày liền tương đương với nghỉ ngơi.

Hắn liền cùng anh trai chị gái điên cùng chạy nhảy khắp nơi trong núi.Khúc Nghệ nghĩ dù sao trên núi cũng không có gì nguy hiểm, hơn nữa khả năng đây cũng là một mùa hè cuối cùng mà bọn nhóc có thể vô ưu vô lự vui sướng chơi đùa như vậy, cũng mở một con mắt nhắm một con mắt để mặc bọn nó mỗi ngày đi sớm về trễ.Cho nên buổi sáng mỗi ngày bọn nhỏ đều nhanh nhẹn tự mình thu thập, sau đó mang theo bình nước ấm nhỏ, tay xách theo giỏ tre nhỏ của mình liền xuất phát.

Mỗi ngày đều mang về cho đám gà con đào một rổ rau dại, rồi mới đi chơi.Bọn nhóc mỗi ngày trừ bỏ mang rau dại về, có lúc còn mang về một ít đồ vật, có đôi khi là một đóa hoa, đôi khi là một cây cỏ.


Kỳ thật này đó ở trên núi có rất nhiều, nhưng bọn nhỏ mang về, giống như cầm bảo bối vậy.Sau này cô có nhìn qua đống đồ mà mấy đứa nhóc mang về, đều là đồ vô dụng, rau dại cũng đã gần một giỏ lớn, mấy con gà con căn bản ăn không hết, phần lớn đều để héo, sau đó bị phơi thành rau dại khô.

Cô cảm thấy để mặc ba đứa nhỏ chơi đùa vô tổ chức vô kỷ luật như vậy có chút lãng phí tài nguyên, kỳ thật không thể xem thường bọn nhỏ, bọn nó cũng rất có khả năng.Cho nên cô liền giao nhiệm vụ cho bọn chúng, mỗi ngày mỗi đứa phải nộp lên mười cân củi.

Tuy rằng cả nhà đến, chú nhỏ liền kéo tới một xe đầu gỗ cho nhà cô, nhưng thứ này là đồ tiêu hao, càng nhiều càng tốt.

Mấy đứa nhỏ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có thể hỗ trợ cũng muốn hỗ trợ.Bọn nhỏ vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ tổ chức giao phó, hơn nữa mỗi ngày đều hoàn thành bảo chất bảo lượng.

Không đến mấy ngày, trong viện nhà cô đã có một đống củi, bọn nhóc mỗi ngày trở về đều hoàn thành vượt mức chỉ tiêu.Ban đầu, bà ngoại Hàm Hàm đau lòng kéo Hàm Hàm qua, nói:- Con là mẹ ruột sao? Hàm Hàm mới 5 tuổi, con để cho hắn mỗi ngày mang nhiều đồ như vậy.

Hàm Hàm, ngày mai không làm, nếu mẹ con muốn củi, vậy để nó t lên núi đi nhặt đi.Dì nhỏ cũng nói:- Tiểu nghệ a, củi chú nhỏ cháu kéo tới không đủ sao, nếu là không đủ, cháu cứ nói để chú nhỏ cháu kéo tới a, làm sao lại sai đứa nhỏ đi vào trong núi nhặt nhánh cây a?Hàm Hàm trước mở miệng nói:- Bà ngoại, bà cô, sức cháu lớn, có thể mang nhiều, ngài xem a.Nói xong liền tiến lên đem giỏ của mình cùng anh trai xách lên, khoe khoang trước mặt hai lão nhân đang tình yêu tràn lan.Chọc cho hai bà khen hắn một trận.Cô thừa dịp hai bà đang vui vẻ, vội giải thích nói:- Dì nhỏ, củi mà chú nhỏ kéo tới cũng đủ cho trong nhà đun mấy ngày.


Chỉ là cháu cảm thấy mấy đứa nhỏ mỗi ngày ngoài chơi cũng là chơi, còn không bằng giao cho chúng chút nhiệm vụ.

Vừa được chơi mà còn có có thể làm chút chuyện trong nhà, đây cũng là một loại giáo dục với đứa nhỏ.

Lại nói, cháu cảm thấy thời tiết này quá không bình thường, người ta không phải nói là ở sau đại hạn tất nhiên có đại hàn sao? Cháu chuẩn bị thêm chút củi cũng là muốn lo trước khỏi hoạ, dì nhỏ, dì cũng chuẩn bị nhiều chút a.Mẹ Khúc ở bên cạnh chê cười cô không văn hóa, nói là sau đại hàn tất có đại thử, sau đại hạn tất có đại úng.Nhưng cũng không quản mình nói đúng không, chỉ là muốn mượn cơ hội này, nhắc nhở dì nhỏ một chút, có lẽ những lời lần trước hai người nói bà ấy không để trong lòng đi.Đợi cô trấn an mẹ Khúc cùng dì nhỏ xong, Hàm Hàm trộm nói cho cô, hắn còn trộm giấu một ít ở trong nhẫn.

Cô nghe xong sau, thật cao hứng, chút lòng dạ hẹp hòi này của con trai là giống cô a, càng ngày càng giống hamster nhỏ, cô thích.Bốn vị lão nhân, lúc bọn họ rảnh rỗi, chuyện thứ nhất làm chính là đến mảnh đất của nhà cô nghiên cứu một chút xem thử hiện tại còn có thể trồng cái gì, tóm lại chính là không thể lãng phí.Bọn họ cùng chú nhỏ thương lượng, quyết định trồng cải trắng, hiện tại đúng là lúc thích hợp, cải trắng chịu nhiệt tốt, thời kì sinh trưởng ngắn, cho nên bọn họ tựa như những thôn dân chân chính, mỗi ngày mặt trời còn chưa lên đã vác cuốc xuống ruộng, chờ mặt trời lên cao liền về nhà.Buổi tối, trở về ăn cơm chiều sau, thời tiết cũng không còn quá nóng, bọn họ liền cầm băng ghế nhỏ đến cửa thôn cùng những thôn dân nhà ở phía đông phía tây nói chuyện phiếm, rất nhanh liền dung nhập với cùng nông thôn này.

Cuộc sống ngày thường miễn bàn có bao nhiêu dễ chịu.Mỗi ngày ở trên bàn cơm đều đàm luận ai, nhà ai lại như thế nào, Khương Trí cũng Khúc Nghệ dựa vào những câu chuyện đó mà càng thêm hiểu biết về thôn dân ở thôn Đạp Sơn.Mấy ngày này hai người cho già già, trẻ trẻ uống nước suối nhỏ, cùng sữa dê sữa bò trong không gian, thể chất cũng chậm rãi tăng cường, hiện tại ở trong núi bước đi như bay.Nhìn đến mấy vị lão nhân cùng mấy đứa nhỏ hiện tại có thể vui vẻ như vậy, cô phi thường cao hứng, căn nhà này mua cũng có giá trị a..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.