Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 41





 
 
Ngày hôm sau khi hai người thức dậy liền bị Giang Nhu gọi vào phòng, Giang Nhu tựa hồ như suy nghĩ một đêm, bà thở dài nói với Cố Cửu Tư: “Ta đã suy nghĩ một đêm, con nói đúng. Chúng ta là người làm ăn thì cũng là dân cờ bạc phải dám đánh cược một phen, nếu con muốn đưa cho Chu Cao Lãng, vậy chúng ta đưa cho Chu Cao Lãng. Ta bảo người đi tìm Chu công tử, hôm nay chúng ta bắt đầu kiểm kê tài vụ trong nhà chờ Chu công tử trở về.”
 

“Được.” Cố Cửu Tư gật đầu. Giang Nhu tiếp tục nói: “Ta nghĩ rồi, con lén đi tìm Chu Cao Lãng, Chu Cao Lãng không có khả năng gạt Phạm Hiên, nhưng hắn sẽ hiểu rõ tâm ý của con. Đến lúc đó hắn sẽ tìm Phạm Hiên báo cáo, sau đó tự mình nghĩ cách trà trộn tài sản nhà chúng ta vào trong quân đội chính mình. Con nhớ rõ gì cũng không nhận, nhưng dựa theo tính tình của Chu Cao Lãng, hắn không có khả năng gì cũng không để lại cho chúng ta, hắn cho cái gì, con cứ lấy phần ít nhất.”
 
“Con hiểu rồi.” Cố Cửu Tư tiếp lời.
 
“Căn nhà của nhà chúng ta một căn cũng không thể giữ, con phải nộp toàn bộ cho hắn. Nếu hắn muốn ban cho con nhà, con tuyệt đối không thể lấy nhà chúng ta.”
 
“Vì sao?” Cố Cửu Tư có chút mờ mịt, Giang Nhu thở dài, “Đứa nhỏ ngốc, con phải cho hắn toàn bộ, phải làm hắn yên tâm. Con nộp tòa nhà cho hắn, hắn lục soát toàn bộ thì mới có thể tin tưởng con không có trộm giấu nhiều ngân lượng hay bạc. Bọn họ có thể khống chế ngân phiếu, cho nên chỉ cần bảo đảm chúng ta không giấu nhiều ngân lượng hay bạc, là có thể xác định con thật sự quyên góp được kha khá.”
 
“Bọn họ sẽ không thật sự lấy sạch tất cả đồ tốt, nhưng cũng tuyệt đối không thể để lại cho chúng ta quá nhiều. Nhà chúng ta là nhà giàu số một tại Dương Châu, có thể cho ra bao nhiêu, trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ. Nhưng diễn một tuồng trên sân khấu như vậy, bọn họ càng yên tâm hơn.”
 
“Thật ra bà bà cũng không cần lo lắng quá mức.”
 
Liễu Ngọc Như đứng bên cạnh mở miệng: “Đối với Phạm Hiên mà nói, quan trọng nhất không phải là chúng ta có giấu ngân lượng hay không, quan trọng nhất là phải có người làm gương tốt. Chỉ cần chúng ta làm đủ khí thế, Phạm Hiên cũng đủ rồi. Chỉ vì con đường làm quan sau này của Cửu Tư, chúng ta phải làm sạch sẽ chút, lén cất giấu chút đồ cũng chẳng sao.”
 
Mọi người nghe hiểu ý tứ của Liễu Ngọc Như. U Châu quản lý ngân phiếu nghiêm khắc, mà bạc lại khó giấu, nếu muốn mạo hiểm giấu tiền, kế tiếp sẽ phải nghĩ cách để rửa tiền. Mà thanh danh này Cố Cửu Tư phải quyên góp tất cả gia tài mới giành được, nếu bị người khác tra ra nửa điểm dấu vết còn sót lại, vậy đó cũng là nhược điểm đối với tương lai của Cố Cửu Tư.

 
 
Vì thế Giang Nhu gật đầu tiếp lời: “Đúng là như thế.”
 
Ba người quyết định xong xuôi, Liễu Ngọc Như đi kiểm kê sổ sách với Giang Nhu, Cố Cửu Tư ngồi ở nhà đọc sách.
 
Qua mấy ngày Chu Diệp trở về, hắn đi được nửa đường thì nhận được tin tức, lúc sau về đến Vọng Đô thì chạy tới nhà Cố Cửu Tư. Hắn vội vội vàng vàng vào nhà Cố Cửu Tư, lúc đi vào nhìn thấy Cố Cửu Tư đang xem sách, đình viện bị che phủ bởi hàng cây trúc xanh mướt, Cố Cửu Tư một thân bạch y, tóc dùng vải buộc phân nửa, như hòa mình vào hàng cây trúc quanh người, bày ra dáng vẻ ung dung thong thả.

Chu Diệp ngẩn người, chợt phát hiện vị công tử trước mặt này với người ở Dương Châu lúc trước, tựa như có một loại biến hóa nói không nên lời.
 
Không thể nói biến hóa như vậy không tốt, lúc Cố Cửu Tư vén tay áo nâng chén ngẩng đầu nhìn qua, Chu Diệp vẫn mang theo một loại buồn bã nói không nên lời.
 
Cố Cửu Tư nhìn thấy hắn thì có chút kinh ngạc: “Chu huynh?”
 
Chu Diệp cười đi vào, Cố Cửu Tư chỉ vào vị trí đối diện chính mình, buông sách xuống rót rượu cho Chu Diệp, hắn cười mở miệng: “Chu huynh về khi nào, sao không cho người thông báo một tiếng?”
 
“Ta vừa về đã chạy tới, ta nghe người đi cùng ta nói đệ tính toán quyên góp toàn bộ gia sản cho phụ thân ta?”

 
“Ừm.” Cố Cửu Tư bất động sắc mặt, nâng ly lên, thuận miệng nói, “Uống một ly chứ?”
 
“Đệ có biết đệ đang làm gì không?” Chu Diệp có chút sốt ruột, “Nhà đệ là nhà giàu số một tại Dương Châu, nhiều tiền như vậy……”
 
“Lại thế nào?”
 
Cố Cửu Tư nâng tầm mắt cười khẽ: “Gia tài bạc triệu, không giữ được lại có thể thế nào?”
 
Chu Diệp ngẩn người, Cố Cửu Tư nhấp ngụm rượu, bình đạm nói: “Chu huynh, ta vốn là người vung tiền như rác, hiện giờ trải qua sinh tử, ta đã nhìn thấu chuyện tiền tài. Số tiền đó ta cầm cũng không giữ được, chi bằng nhờ người che chở.”
 
“Nếu đệ sợ sự việc Dương Châu sẽ tiếp diễn, vậy thì không cần lo,” Chu Diệp vội vàng lên tiếng, “Ta ở U Châu bảo vệ đệ vô ưu.”
 
Cố Cửu Tư dừng động tác một chút, hắn không nói nên lời, nhất thời có chút cảm động.
 
Hắn cảm giác sâu sắc sự chính trực trong cốt cách của Chu Diệp, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Diệp, hắn hiểu rõ giờ này khắc này khi Chu Diệp nói lời này, thật sự là lời nói thật lòng. Nhưng đối với lòng người mà nói, hắn không nắm chắt nên không dám nghĩ quá tốt đẹp.
 
Chu Diệp nghĩ như thế, nhưng Chu Cao Lãng thì sao? Phạm Hiên thì sao?
 
Người ở địa vị cao như vậy, nếu đã tới cửa quan thì ai lại là người lương thiện?

Nhưng so với Vương Thiện Tuyền, tất nhiên Phạm Hiên ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ cần nộp tiền tài thì không có chuyện lớn gì nữa. Chỉ là nộp sớm hay nộp trễ, đó chính là hoàn toàn không giống nhau.
 
Cố Cửu Tư cười cười tiếp lời: “Chu huynh, thật ra không cần như thế.”
 
“Ta biết U Châu thiếu tiền,” Cố Cửu Tư bình đạm mở miệng, “Cố gia dàn xếp ở U Châu, tất nhiên phải vì U Châu làm chút chuyện. Mà hiện giờ Lương Vương mưu phản, các châu tự lập, ta hy vọng loạn thế này có thể sớm kết thúc. Ta biết lệnh tôn và Phạm đại nhân lòng có khát vọng, cho nên quyên góp tặng ra ngoài, bất luận là dùng cho quân đội cầu thiên hạ thái bình hay là cho bá tánh, ta cũng cảm thấy rất tốt. Đổi vị trí mà ngẫm lại, nếu Chu huynh có của cải như ta, thấy loạn thế bá tánh như vậy, Chu huynh sẽ làm thế nào?”
 
Chu Diệp hơi sửng sốt, lời này đã thuyết phục hắn, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Ta hiểu, Cửu Tư, đợi chút ta dẫn đệ đi gặp phụ thân ta.”
 
Chu Diệp ở Cố gia trong chốc lát, đợi Cố Cửu Tư thay quần áo xong đi cùng hắn đến Chu phủ.
 
Hắn bảo người thông báo Chu Cao Lãng trước, sau khi tới Chu gia, Chu Diệp dẫn hắn đi đến sách phòng, Chu Diệp bảo hắn chờ trong viện trước, còn bản thân thì đi vào phòng. Cố Cửu Tư mặc áo ngoài thêu chỉ bạc hoa văn hình mây màu xanh biển, áo mỏng màu trắng, đỉnh đầu đội ngọc quan, ngũ quan hắn tuấn nhã đứng ở đình viện, cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn.
 
Hắn đợi ở cửa một lát, rất nhanh Chu Diệp đã bảo hắn đi vào. Cố Cửu Tư đi vào phòng, hắn luôn cúi đầu, sau khi cung cung kính kính quỳ xuống hành lễ với Chu Cao Lãng mới nghe ông nói câu: “Đứng lên đi.”
 
Lúc này Cố Cửu Tư mới đứng dậy, hắn nhìn thẳng vào Chu Cao Lãng.
 
Chu Cao Lãng nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, chính trực tráng niên, ông cũng không tính là uy mãnh, khí chất nội liễm ôn hòa, nhìn qua không giống võ tướng, ngược lại giống văn thần.
 
Hắn trên dưới đánh giá Cố Cửu Tư trong chốc lát, sau đó cười rộ lên: “Diệp Nhi có nói chuyện của ngươi với ta, ta còn tưởng rằng ít nhất là một tiểu huynh đệ lớn hơn Diệp Nhi một chút, không ngờ ngươi trẻ tuổi như vậy.”
 
Dứt lời Chu Cao Lãng đứng dậy, để Cố Cửu Tư ngồi xuống, ông tự mình châm trà cho Cố Cửu Tư, cười nói: “Tuổi còn nhỏ đã có khí phách như vậy, ngược lại làm ta có chút bất ngờ.”
 
“Đây cũng là điều nên làm,” Cố Cửu Tư cung kính nói, “Ngược lại không thể nói là khí phách hay không khí phách.”
 
“Cái ngươi cầu, ta hiểu rõ.” Chu Cao Lãng không có vòng vo, ông nói thẳng, “Đúng là ta thiếu số tiền này, hành động ngày hôm nay của ngươi, ta cũng sẽ ghi tạc trong lòng. Cố gia các ngươi là người làm ăn, ta sẽ không để ngươi lỗ vốn.”
 
Chu Cao Lãng nói rõ ràng như vậy, chỉ với nói mấy câu nói, Cố Cửu Tư ước chừng đã biết cách làm người của Chu Cao Lãng, hắn cũng không hề vòng vo, thản nhiên nói: “Vậy Cửu Tư ở đây cảm tạ Chu đại nhân trước.”
 
“Ngươi quyên góp số tiền này, ta sẽ nói với lão Phạm, đến lúc đó sẽ công khai ngợi khen. Nếu các ngươi làm gương tốt, vậy đồ vật còn lại không thể quá nhiều, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi một mảnh sân, sau đó lưu lại một chỗ cho nhà các ngươi sinh hoạt buôn bán, muốn làm gì thì ngươi quyết định, cái gì có thể làm cái gì không thể làm thì tự ngươi biết.”
 
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư đáp lời.
 
Hắn nghe hiểu lời nói của Chu Cao Lãng, hắn phải là người đầu tiên sống tằn tiện để các thương nhân khác nhìn vào. Nhưng cũng không thể khổ đến mức không có đường ra, như vậy các thương nhân khác sẽ sợ hãi.
 
Chu Cao Lãng thấy hắn nói vậy thì hài lòng gật đầu tiếp lời: “Chuyện này ta giao cho Diệp Nhi làm, ngươi có việc thì cứ tìm hắn, chờ sóng gió lặng đi.”
 
Chu Cao Lãng chưa nói xong, nhưng Cố Cửu Tư đã hiểu rõ ý tứ của ông, Chu Cao Lãng đứng dậy vỗ vỗ vai Cố Cửu Tư, sau đó trở về vị trí của mình.
 
Cố Cửu Tư uống xong ngụm trà cuối cùng thì bái biệt Chu Cao Lãng, sau đó đi theo Chu Diệp ra ngoài.
 
Chu Diệp tựa hồ rất vui vẻ, ra khỏi tiểu viện thì nói với Cố Cửu Tư: “Cửu Tư, phụ thân ta rất thưởng thức đệ, hôm nay ta vừa nói chuyện của đệ với phụ thân ta thì phụ thân ta bảo ta đối xử với đệ cho tốt.”
 
“Yên tâm đi,” Chu Diệp giơ tay vỗ bả vai Cố Cửu Tư, “Chỉ cần đệ có tài hoa, U Châu nhất định là nơi thích hợp đệ nhất.”
 
“Vậy ta mượn lời chúc của huynh.”
 
Cố Cửu Tư hợp tay lại trong tay áo rồi mỉm cười đi ra ngoài với Chu Diệp. Hai nhà khoảng cách không xa, bọn họ dứt khoát bỏ qua xe ngựa, vừa nói vừa đi về.
 
“Hiện tại trong thành cần buôn bán, cần phải có quan phủ phát phép lệnh. Hiện tại mọi người cũng hy vọng mọi người có thể đi trồng trọt nhiều hơn, trồng nhiều một chút, sang năm thu hoạch mới đủ. U Châu vốn chẳng phải nơi có nhiều sản lượng lương thực gì, nếu còn không chuẩn bị nhiều một chút, e là sang năm sẽ khổ sở.”
 
“Đúng là như vậy.” Cố Cửu Tư gật đầu.
 
“Cho nên hiện tại có thể bớt đi một người buôn bán thì tốt một người,” Chu Diệp cười cười, “Thêm hai ngày nữa thì lệnh cho phép này cấm hoàn toàn. Cửu Tư đệ đã nghĩ ra muốn làm gì chưa?”

 
“Làm gì?” Cố Cửu Tư nghĩ rồi nghĩ, sau đó cười nói: “Phải xem phu nhân ta và mẫu thân thế nào. Các nàng muốn làm gì thì làm cái đó.”
 
Chu Diệp ngẩn người, một lúc sau, hắn cười rộ lên: “Không ngờ Cố Cửu Tư là dạng người này.”
 
“Hai nàng cũng không có sở thích gì, chỉ thích buôn bán thôi.”
 
Cố Cửu Tư nói xong thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn nâng tầm mắt nhìn về cửa hàng trang sức cách đó không xa, nghĩ rồi nghĩ, hắn đột nhiên nói: “À, Ngọc Như còn muốn một cây trâm.”
 
“Ừm?”
 
Chu Diệp có chút mờ mịt, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Cố Cửu Tư đi nhanh đến cửa hàng trang sức. Chu Diệp vội vàng theo sau, chỉ thấy Cố Cửu Tư đứng trước quầy lật lật mấy cây trâm.
 
Hiện giờ không dám mua loại quá mức xa hoa, đến lúc đó sợ là tìm họa cho Liễu Ngọc Như, nhưng quá mức mộc mạc hắn lại cảm thấy thiếu một chút.
 
Hắn đứng một bên chọn lựa, Chu Diệp nhìn trong chốc lát, thật cẩn thận nói: “Mua cho nương tử à?”
 
“Ừm.”
 
Cố Cửu Tư nâng cằm: “Chọn giúp được chứ?”
 
Vì thế hai nam nhân bắt đầu chọn trâm với nhau, chọn nửa ngày, cuối cùng Cố Cửu Tư chịu không nổi, cắn răng mua một bộ trâm đuôi phượng.
 
Bộ trâm kia điêu khắc cực kỳ tinh tế, có khảm trân châu, Cố Cửu Tư bảo người bỏ vào hộp trang sức, sau đó đi ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy hài tử đứng bán hoa ven đường, nghĩ rồi nghĩ, lại mua một đóa Ngọc Lan.
 
Hắn cột Ngọc Lan bằng sợi dây nhỏ vào hộp trang sức, hộp trang sức vốn có chút đơn sơ tức khắc xinh đẹp hơn rất nhiều. Chu Diệp nhìn Cố Cửu Tư phí tâm tư như vậy, hắn nghẹn hơn nửa ngày mới nói: “Cửu Tư, nếu đệ có thể phí một nửa tâm tư này vào việc đọc sách, e là hôm nay đã sớm đề danh trên bảng vàng.”
 
Cố Cửu Tư nghe lời này thì quay đầu cười cười.
 
“Chu huynh nói đùa,” hắn đặt Ngọc Lan vào chính giữa, ôn hòa nói, “Đề danh trên bảng vàng, sao so được với nụ cười của mỹ nhân?”
 
Chu Diệp ngẩn người, Cố Cửu Tư cười ha hả tự mình cầm hộp trang sức đi về phía trước.
 
Hơn nửa ngày, Chu Diệp mới phản ứng lại.
 
Vì sao hiện tại hắn còn chưa thành thân?
 
Có lẽ đây chính là nguyên nhân.
 
Cố Cửu Tư cầm theo hộp trang sức về đến nhà đi tìm Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như đang trò chuyện với Giang Nhu, Cố Cửu Tư nhìn thấy Giang Nhu thì theo bản năng thu hồi hộp trang sức. Hắn nói đại khái chuyện của Chu Cao Lãng, sau đó nói: “Hai người cảm thấy, chúng ta làm buôn bán gì thì thích hợp?”
 
“Bán gạo?”
 
Giang Nhu suy tư: “Hiện giờ quan trọng nhất chẳng qua là lương thực.”
 
Cố Cửu Tư cười cười, lại nói: “Chu đại nhân nói, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chúng ta tự hiểu trong lòng.”
 
Ai cũng biết thời gian chiến tranh lương thực như gạo quý giá, buôn bán tốt như vậy mà cho bọn hắn làm thì số tiền bọn họ quyên góp không phải là quyên góp tiền, mà là tiêu tiền mua lợi.
 
Bọn họ là tấm gương tốt, tất nhiên không thể làm chuyện như vậy.
 
Liễu Ngọc Như nghĩ rồi nghĩ mới nói: “Vậy bán phấn đi.”
 
Cái này làm cho tất cả mọi người có chút ngoài dự đoán, thời điểm chiến loạn như thế này, cho dù không mua gạo thóc cũng không đến mức đi bán mấy thứ này.
 
Nhưng Cố Cửu Tư cũng không phủ quyết, chỉ nói: “Nàng thích phấn?”
 
“Cũng không phải,” Liễu Ngọc Như nghĩ rồi nghĩ, “Ta chỉ nghĩ là… có lẽ tỷ lệ U Châu đánh giặc không cao, nếu U Châu có đánh người khác, vậy đối với bá tánh Vọng Đô mà nói, chính là tiền trong tay càng ít hơn những ngày tháng đã qua. Nhưng tiền ít thì luôn có lại, chúng ta kinh doanh buôn bán thì không thể đụng vào việc liên quan đến mạng người hay vật tư, phần còn lại có thể có có thể không, mà ngay khi mọi người tiền thiếu thời điểm, đồ vật có thể có có thể không thì sẽ mua cái gì?”
 
“Ta nghĩ đi nghĩ lại phần lớn nam tử cần đi làm, vì thế không rảnh mua đồ, còn lại chính là nữ tử ở trong nhà, nếu là ta, ta sẽ muốn mua một hộp son môi hoặc phấn hoặc là cái khác.”
 
“Vì sao?” Cố Cửu Tư có chút mờ mịt, Giang Nhu lại nghe hiểu, bà nhìn Liễu Ngọc Như rồi cười nói, “Bởi vì tiện.”
 
Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư vẫn nghe không hiểu liền tinh tế giải thích: “Đánh giặc rồi thì tất nhiên lúc nào cũng lo lắng trong lòng, nhưng vẫn phải sống qua tháng ngày nên cần làm chút chuyện vui cho bản thân. Nữ nhân thích đẹp, họ cần làm chút gì đó để bản thân trở nên đẹp hơn, để có thể tự an ủi bản thân. Nhưng trong tay không có nhiều tiền cho lắm, tốn nhiều thì đau lòng, chỉ có mấy thứ như son phấn này tiện lợi, lại làm người cảm thấy bản thân luôn sống tốt.”
 
Cố Cửu Tư đã hiểu, đây là tiêu tiền mua an ủi cho bản thân.
 
Cuộc sống của nữ nhân, không tiêu tiền thì không vui vẻ, tiêu nhiều cũng không vui vẻ.
 
Cho dù tiêu một chút tiền mua chút đồ vật đẹp lại vô dụng cũng đã mừng lắm rồi.
 
Cố Cửu Tư gật đầu xem như đồng ý. Chờ khi hai người trở về phòng, Cố Cửu Tư chắp tay sau lưng nói với Liễu Ngọc Như: “Việc buôn bán như vậy, sao nàng nghĩ ra được?”
 
“Bởi vì trước đây ta không có tiền.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Sao giống chàng, muốn gì là có đó. Tuy ta không có tiền trong tay, nhưng ta tháng nào cũng nỗ lực mua một hộp phấn cho bản thân, mỗi lần ta cầm hộp phấn kia sẽ cảm thấy rất vui, giống như một loại khen thưởng để chính mình cố gắng sống tiếp.”

 
Cố Cửu Tư nghe xong thì không nhịn được nhìn nàng, hắn nghe nàng nói về quãng thời gian quá khứ, cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên có chút chua xót. Hắn không nhịn được nói: “Ra đây lâu như vậy nàng không nhớ nhà của nàng sao?”
 
“Mẫu thân ta ở đây,” Liễu Ngọc Như nhẹ giọng nói, “Ta cũng không có gì đáng nhớ mong, còn lại cũng là số mệnh mà thôi.”
 
Hai người vừa nói vừa vào phòng. Chờ vào cửa rồi từng người bọn họ tách ra rửa mặt, Liễu Ngọc Như đi đến trước bàn trang điểm thì phát hiện trên đó đặt một hộp trang sức.
 
Nàng ngẩn người quay đầu nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư nằm trên giường.
 
Nàng không nói chuyện mà thật cẩn thận mở cái hộp, khi mở ra lập tức nhìn thấy cái cài tóc đuôi phượng kia.
 
Tuy hiện giờ không được đeo đồ vật khoa trương như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui, loại vui vẻ này còn làm người khác cảm thấy viên mãn hơn so với việc nàng tự mua cho mình hộp phấn mình thích.
 
Nàng mấp máy môi cười rộ lên, sau đó cài nó lên tóc, nghiêm túc nhìn nửa ngày mới thả xuống.
 
Cố Cửu Tư luôn nửa nằm trên giường đọc sách, dường như cái gì cũng không biết, một lúc sau, Liễu Ngọc Như lên giường, nàng nằm bên cạnh người hắn nhìn hắn cười.
 
Cố Cửu Tư bị nàng cười đến hơi lạnh người, hắn quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng cười ngốc nghếch như vậy làm gì?”
 
Liễu Ngọc Như cúi đầu, chủ động vươn tay ôm lấy eo hắn rồi cười nói: “Cố Cửu Tư, chàng thật tốt.”
 
Cố Cửu Tư cứng đờ, ánh mắt hắn không dấu vết nhìn sang phương hướng khác, đỏ mặt nói: “Nói thì nói đi, động tay động chân làm gì?”
 
Nói xong hắn đặt sách ở một bên rồi rúc vào ổ chăn, cứng đờ người nói: “Ngủ thôi ngủ thôi.”
 
Liễu Ngọc Như không buông hắn ra, nàng ôm hắn cười đi vào giấc ngủ.
 
Mà Cố Cửu Tư không ngủ được, hắn mở to mắt trong bóng tối, cảm thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch.
 
Hắn cảm thấy hắn như bị bệnh, mắc phải một loại bệnh tim không đập chậm được, mắc phải một loại bệnh khi Liễu Ngọc Như tới gần hắn thì hắn liền cảm thấy hiếm lạ quái dị.
 
Làm xong tất cả công tác chuẩn bị, chưa được mấy ngày sau, giấy khen ngợi của Phạm Hiên đã truyền ra ngoài, sau đó Cố gia cho giải tán tất cả gia đinh, chỉ để lại Vân Vân và Ấn Hồng.
 
Cả nhà các nàng dọn tới một khuôn viên nhỏ do quan phủ phát, so với chỗ trước kia mà nói, khoảng sân này có thể nói là đơn sơ, nhưng mọi người cảm thấy rất an tâm.
 
Ngày đầu tiên dọn vào, cả nhà cùng nhau bận rộn quét tước sân, sau đó dẫn người do Chu Cao Lãng phái tới tặng chăn bông với các loại đồ vật khác.
 
Vào ban đêm, Liễu Ngọc Như nói chuyện phiếm với Tô Uyển, nàng thở dài nói: “Mẫu thân, người tạm chấp nhận chỗ này trước, qua một khoảng thời gian ta sẽ kiếm tiền, ngày tháng sau này chúng ta sẽ sống càng ngày càng tốt.”
 
Tô Uyển nghe xong thì buồn cười: “Ta cảm thấy ủy khuất chỗ nào chứ, hiện giờ có thể sống những ngày tháng như vậy đã là rất tốt rồi.”
 
Tô Uyển nói xong thì giơ tay vén tóc Liễu Ngọc Như, bà ôn hòa nói: “Tuy hiện giờ sống khổ chút nhưng có ăn có mặc đã là rất tốt. Quan trọng nhất là mọi người đồng lòng hợp lực, hiện giờ Cửu Tư đối tốt với con, lòng ta cũng yên tâm phần nào.”
 
“Đúng vậy,” Liễu Ngọc Như cười rộ lên, “Chàng luôn đối xử với con rất tốt.”
 
Tô Uyển cười như không cười, một lúc sau, bà lại nói: “Ngoại trừ đối tốt với con, có cái khác không?”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người một chút dường như nghe không hiểu. Tô Uyển thấy nàng không hiểu thì cười nói: “Ngọc Như, trước đây con ghét bỏ hắn, bây giờ có thích chút nào không?”
 
Lúc này Liễu Ngọc Như hiểu rồi, nàng cười cười cúi đầu nhìn quạt tròn chuyển động trên tay rồi nói: “Mẫu thân, thật ra con cũng không rõ cái gì gọi là thích, cái gì gọi là không thích. Con chỉ biết rằng con sẵn sàng sống cả đời này với chàng, chàng sẵn sàng đối tốt với con, vậy là đủ rồi.”
 
“Không phải nữ nhân đều sống như vậy cả đời sao?” Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc ôn nhu, “Con nhìn ra được Cửu Tư không phải người bình thường. Nếu sau này chàng xuất chúng, người bên cạnh sẽ nhiều hơn, con thích chàng cũng chưa chắc là chuyện gì tốt.”
 
Thích sẽ phải ghen tị, ghen tị sẽ mất khống chế.
 
Liễu Ngọc Như nhìn một đời của Tô Uyển, nhìn một đời của những người trong Diệp gia tranh đấu với nhau, trong lòng nàng rõ hơn bao giờ hết, đối với một nữ nhân mà nói, mất khống chế có nghĩa là gì.
 
Cố Cửu Tư đối tốt với nàng, nàng lại không thể vì vậy mà đâm đầu vào cái tốt đó.
Nữ nhân khi sa vào lưới tình sẽ không thoát được.
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.