Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 11





 
 
 
Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, nàng ôm ngân phiếu mà thức dậy.
 

Nàng nằm trên giường không nhúc nhích, đáy lòng nàng bình tĩnh chết lặng, không nghĩ đến chuyện gì cả.
 
Sau khi phát tiết hoàn toàn, những sự đau khổ và phẫn nộ tuôn trào, sau đó là sự tuyệt vọng và mờ mịt kéo đến, nàng không biết mình kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì, cũng không biết tương lai phải tiếp tục như thế nào.
 
Dù có thông minh nhạy bén thế nào thì trước sau gì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi. Dù mười lăm tuổi đã cập kê rồi nhưng đối với cuộc đời dài dằng dặc này mà nói, mười lăm năm cũng không đủ để nội tâm của một người trưởng thành.
 
Ngươi có thể dùng mười lăm năm để đọc thuộc Tứ thư Ngũ kinh nhưng lại không có cách nào có được nội tâm bình tĩnh thản nhiên trong vòng mười lăm năm được.
 
Nàng không muốn tiếp tục chống chọi nữa, nàng hoàn toàn từ bỏ, nằm trên giường, không muốn cử động, không muốn nói chuyện, không muốn ăn, không muốn gì cả.
 
Mà Cố Cửu Tư cũng không dám trêu chọc nàng, trong khoảnh khắc hạ nhân mở cửa, hắn lập tức chạy ra ngoài.
 
Hắn suy nghĩ một đêm, hắn nghĩ kỹ rồi, hắn không thể cứ chấp nhận như vậy được, hắn muốn chống lại Cố Lãng Hoa! Muốn khiến cho Liễu Ngọc Như từ bỏ tâm tư với hắn!
 
Thế là trong đêm, hắn lại lần nữa móc ra tiền riêng mà mình cất giấu trong phòng, thay quần áo, khi hạ nhân mở cửa, hắn chạy như điên ra khỏi Cố phủ. Hạ nhân của Cố gia bị tốc độ chạy của thiếu gia nhà mình làm cho hoảng sợ, sau khi nhìn nhau liền vội vàng báo cáo cho Cố Lãng Hoa, Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đứng dậy, Cố Lãng Hoa nghe thấy Cố Cửu Tư chạy rồi thì phất tay áo nói: “Chạy thì chạy, con dâu đâu? Con dâu còn tốt chứ? Nó không chạy chứ?”

 
Quản gia đến bẩm báo ngẩn người, có hơi mờ mịt nói: “Không chạy.”
 
Không quan tâm đến nhi tử mà quan tâm con dâu như vậy sao?
 
Nghe thấy Liễu Ngọc Như không chạy, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đều nhẹ nhàng thở ra, Giang Nhu nói: “Con dâu vẫn còn thì tốt, Cửu Tư chạy thì chạy đi.”

 
Quản gia: “…..”
 
Nhi tử này có lẽ không phải là con ruột.
 
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa khoan dung cho Cố Cửu Tư mà không biết, hắn liều mạng chạy khỏi Cố phủ, căn bản không dám dừng lại, chạy như điên đến tửu lâu mà mình hay đến, lên một căn phòng trong quán, phái người đưa tin cho Dương Văn Xương và Trần Tầm rồi tiếp tục uống rượu, cuối cùng cũng cảm thấy có một chút an toàn.
 
Sau đó hắn ở trong tửu lâu chờ Dương Văn Xương và Trần Tầm, chờ nửa canh giờ, hai vị công tử bột quần áo không chỉnh tề chạy tới, sau khi đóng cửa lại, ba huynh đệ nhìn nhau, sau sự im lặng ngắn ngủi, Dương Văn Xương chắp tay nói: “Chúc mừng chúc mừng…..”
 
“Đừng chúc mừng nữa,” Cố Cửu Tư thống khổ đỡ lấy trán: “Ta cảm thấy đầu ta sắp nổ rồi.”
 
“Nổ cái gì?” Trần Tầm đi đến cạnh bàn, rót chén rượu, khuyên nhỉ: “Cưới nữ nhân cũng không phải chuyện gì lớn. Không phải là Liễu Ngọc Như ham muốn thân phận Cố phu nhân sao? Cho nàng ta là được rồi, sau này chúng ta nên chơi thế nào thì chơi thế ấy, huynh cũng đừng lo lắng nữa.”
 
“Không,” Cố Cửu Tư thống khổ lên tiếng: “Nếu nàng chỉ tham tiền thì tốt rồi, vấn đề chính là, tối hôm qua ta mới biết được, nàng không phải vì tiền.”
 
“Vậy thì nàng ta vì cái gì?” Dương Văn Xương có hơi mờ mịt, ba người bọn họ đã sớm cùng nhau suy nghĩ rõ ràng rồi, Liễu Ngọc Như chính là vì tiền, không có khả năng nào khác.
 
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, thở dài, có một chút thương hại nói: “Nàng là vì ta mà đến.”
 
“Nàng ta muốn báo thù huynh?” Dương Văn Xương phản ứng đầu tiên, kinh ngạc nói: “Sự đánh đổi này có hơi lớn đấy?”
 
“Không,” Cố Cửu Tư nghiêm túc nói: “Nàng ấy thích ta.”
 
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Tầm liền phun ngụm rượu trong miệng ra, bắn lên mặt của Dương Văn Xương ở đối diện.
 
Trần Tầm vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, ta quá kinh ngạc rồi.”
 
Khuôn mặt Dương Văn Dương không có biểu cảm gì để cho Trần Tầm lau mặt, quay đầu nhìn về phía Cố Cửu Tư: “Ta cũng rất kinh ngạc.”
 
“Ai lại không chứ?” Cố Cửu Tư uống một hớp rượu: “Cuộc đời này, nợ tình cảm chính là khó trả nhất, nàng ấy đòi tiền còn tốt, muốn trái tim này của ta, ta cũng không biết làm sao mới tốt.”
 
“Huynh muốn khiến nàng hết hy vọng?” Dương Văn Xương hiểu được suy nghĩ của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhẹ gật đầu: “Hết hy vọng sớm một chút, từ bỏ sớm một chút, đỡ cho càng lún càng sâu, ta cũng khó xử.”
 
“Chuyện này dễ thôi,” Trần Tầm vội nói: “Khiến cho một nữ nhân hết hy vọng quá đơn giản.”
 
“Làm sao bây giờ?”
 
Cố Cửu Tư nhìn sang, Trần Tầm sâu xa cười cười: “Ngủ ở Xuân Phong lâu ba ngày, đảm bảo nàng ta sẽ hết hy vọng.”
 
Cố Cửu Tư im lặng.
 
Xuân Phong lâu là nơi trăng gió nổi tiếng nhất ở Dương Châu, cũng là nơi mà trước đây Cố Cửu Tư thường hay đến. Chỉ là trước đó đều đi cùng Dương Văn Xương và Trần Tầm, hắn không thích nơi như thế này, so với Xuân Phong lâu thì hắn thích sòng bạc và tửu lâu hơn.
 
Ăn uống cá cược chơi gái, ngoại trừ chơi gái thì còn lại hắn đều thích.
 
Nhưng hắn có tiền, đến nơi nào là trở thành khách quý nơi đó, năm đó, vào đêm đầu tiên đấu giá hoa khôi Xuân Phong lâu, hắn vì chúc mừng sinh thần của Dương Văn Xương mà vung tiền như rác, trở nên có danh tiếng ở nơi gió trăng.
 
Đối với nữ nhân mà nói, có gì đả kích hơn việc ngày thứ hai sau khi thành thân trượng phu đã đi đến thanh lâu?
 
Mà đối với Cố Lãng Hoa mà nói, còn gì chọc giận ông hơn việc ngày thứ hai sau khi thành thân đã đến thanh lâu?
 
Cố Cửu Tư chỉ suy nghĩ một chút thôi đã gật đầu, nói với Trần Tầm: “Được, chúng ta đến Xuân Phong lâu!”
 
Nói xong, Cố Cửu Tư liền dẫn Trần Tầm và Dương Văn Xương, vô cùng vui vẻ đến Xuân Phong lâu.
 

Sau khi đến Xuân Phong lâu, quản sự trong lâu dẫn cô nương đến, xếp từng hàng từng hàng, sau đó đến trước mặt Cố Cửu Tư, cung kính hỏi thăm hắn: “Không biết là Đại công tử có đặc biệt thích ai không? Cô nương ở nơi này của chúng ta ai cũng có sở trường riêng, hát, múa, đánh đàn, ngâm thơ, ném thẻ vào bình rượu,…. Nếu ngài có thích ai thì ta sẽ đề cử cho ngài mấy người.”
 
Cố Cửu Tư nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu: “Có biết chơi bài không?” 
 
Quản sự ngẩn người, theo bản năng kêu lên một tiếng: “Hả?”
 
Cố Cửu Tư nói tiếp: “Có biết đánh bài không?”
 
Quản sự: “…..”
 
Đây là đến chơi gái hay là đến đánh bài?
 
Nhưng mà dù sao cũng là khách quý, quản sự rất nhanh đã gọi cô nương bình thường thích đánh bài uống rượu đổ xúc xắc, Cố Cửu Tư vô cùng phấn khởi, lập tức cho người dựng bàn đánh bài, trong tiếng đàn hát, bắt đầu vui vẻ cược tiền.
 
Khi Cố Cửu Tư đã tìm ra được niềm vui thì Liễu Ngọc Như lại nằm trên giường không nhúc nhích.
 
Nàng biết Cố Cửu Tư đã đi rồi, nàng không muốn hỏi Cố Cửu Tư đi đâu, nàng cũng không muốn hỏi tiếp theo mình nên làm gì. Dù sao cuộc sống đã thế này, nàng cũng không có lòng dạ để làm gì nữa.
 
Đến mức quy củ hay không, nàng cũng không có cách nào để suy nghĩ.
 
Nàng giống như một con rùa đen núp trong mai rùa, không muốn tiếp tục nhìn xem thế giới này có gì thay đổi.
 
Ấn Hồng thấy nàng lâu như vậy vẫn chưa dậy thì vào xem một chút, nhìn thấy sắc mặt nàng chết lặng nhìn mép giường không nhúc nhích, Ấn Hồng không khỏi có hơi sợ hãi, cẩn thận đẩy nàng một cái nói: “Tiểu thư?”
 
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, Ấn Hồng đóng của lại, vội đi đến bên giường, nói chuyện với Liễu Ngọc Như: “Tiểu thư, người thế nào rồi? Có phải là người khó chịu chỗ nào không?”
 
“Tiểu thư, người nói đi,” Ấn Hồng kéo tay nàng, lo lắng nói: “Tối hôm qua cô gia làm gì người rồi? Sao người vẫn còn mặc hỷ bào? Hai người….”
 
Nói xong Ấn Hồng liền sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Hai người chưa động phòng à?”
 
Liễu Ngọc Như rũ mắt, Ấn Hồng thấy nàng đáp lại thì vội vàng nói: “Tiểu thư, người trả lời nô tỳ một tiếng đi, nô tỳ sợ.”
 
“Ấn Hồng….” Liễu Ngọc Như khô khốc lên tiếng: “Hắn muốn hưu ta….”
 
“Cái gì?!” Ấn Hồng kinh ngạc lên tiếng, nàng trông thấy Liễu Ngọc như co rúc trên giường, đưa tay che mặt mình lại, khàn giọng nói: “Hắn nói, hắn không thích ta, sau này hắn sẽ có người hắn thích, hắn muốn tốt với người đó, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ hưu ta thôi.”
 
“Hắn bảo ta tính toán sớm….”
 
“Ấn Hồng….” Cơ thể Liễu Ngọc Như khẽ run: “Ta nên làm gì…. Làm sao bây giờ….”
 
Nếu như nàng bị hưu rồi thì đời này nàng phải làm thế nào?
 
Nàng ở Cố gia không được sủng ái, mẫu thân của nàng phải làm sao?
 
Lần này mẫu thân nàng tự mình lo liệu của hồi môn cho nàng, nàng tới mang theo nhiều tiền tài như vậy, nếu như Cố gia không cho nàng chỗ dựa, chờ đến khi Liễu Tuyên phản ứng kịp, chờ Trương Nguyệt Nhi đắc thế thêm lần nữa thì cuộc sống của mẫu thân nàng phải làm sao?
 
Liễu Ngọc Như nghĩ đến những thứ này, nghĩ tới tương lai, nàng liền cảm thấy tuyệt vọng.
 
Ấn Hồng cũng luống cuống, nàng nhìn Liễu Ngọc Như, thật lâu sau, cuối cùng mới nói: “Tiểu thư, cô gia…. Nhất định là cô gia nói nhảm! Người đừng buồn, hôn sự là nhà bọn họ đề cập đến, Cố phu nhân rất tốt, bà ấy rất hài lòng với người, với lại bà ấy cũng sẽ không mặc kệ Cố công tử, người đừng sợ, người đừng buông, nhé? Hiện tại Cố công tử không biết người tốt, chờ đến khi hắn biết rồi thì sẽ yêu người thương người còn không kịp nữa, làm sao lại hưu người được?”
 
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, nàng nằm trên giường không nhúc nhích. Lời của Ấn Hồng là an ủi hay là thật, trong lòng nàng còn rõ hơn ai hết.
 
Nàng đã khóc rồi nên cũng không muốn khóc nữa, thế nhưng tương lai nàng có thể làm gì, nên làm gì, nàng thật sự không biết một chút gì cả.
 
Ấn Hồng khuyên nàng, muốn bảo nàng ăn một chút gì đó, nhưng Liễu Ngọc Như vẫn duy trì tư thế ban đầu, không có một chút thay đổi nào, dường như hoàn toàn hết hy vọng rồi. Ấn Hồng thở dài, nói tiếp: “Cho dù người không ăn gì thì cũng nên kính trà Cố phu nhân và Cố lão gia, người vừa mới đến, dù sao cũng nên có một chút phép tắc, nếu không chúng ta sẽ trở thành trò cười.”

 
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, nàng rũ mắt xuống.
 
“Cứ nói là ta bệnh rồi đi.”
 
Nàng thở dài: “Hiện tại ta, thật sự… đã rất mệt mỏi rồi.”
 
Ấn Hồng không dám ép Liễu Ngọc Như, bèn đi ra ngoài, mang theo lời của Liễu Ngọc Như, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa biết được tin, hai người liếc nhau một cái, Ấn Hồng đứng đó không nhúc nhích. Cố Lãng Hoa có hơi xấu hổ, một lát sau ông ho nhẹ một tiếng: “Nếu cơ thể Ngọc Như khó chịu vậy thì nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay ta bảo Cửu Tư đi làm một chút chuyện cho nên buổi sáng nó mới đi, bảo Ngọc Như đừng để trong lòng.”
 
Vừa mới dứt lời, một gã sai vặt vội vàng chạy vào, thở gấp nói: “Lão gia, không xong rồi, đại thiếu gia đến Xuân Phong lâu!”
 
Cố Lãng Hoa, Giang Nhu: “….”
 
Sắc mặt Cố Lãng Hoa cực kỳ khó coi, Giang Nhu hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi, Ấn Hồng âm thầm siết chặt tay.
 
Ngày thứ hai tân hôn đã đi thanh lâu….. Cô gia này, cho dù là thiếu gia ăn chơi… cũng quá bừa bãi rồi!
 
Sau khi Cố Lãng Hoa kịp phản ứng thì cũng không nhiều lời, quả quyết lấy cây gậy bên cạnh, nổi giận đùng đùng muốn đi ra ngoài đánh Cố Cửu Tư, nhưng Giang Nhu lại vươn tay ngăn cản Cố Lãng Hoa, ôn hòa nói: “Lão gia, không thể cứ đánh nó cả đời được. Bây giờ nó cũng đã là người thành thân rồi, không thể cứ để người dạy dỗ như một đứa trẻ được.”
 
“Cái thằng ranh con này! Ta mặc kệ nó, chẳng phải là nó muốn bay sao?!” Cố Lãng Hoa tức giận mắng to, Giang Nhu kéo tay ông ngồi xuống, cười nói: “Lão gia, lần này để ta đi, chàng cũng đừng tức giận nữa. Hai năm nay chàng đánh nó còn ít sao? Mặc dù nó làm việc không có trình tự quy tắc gì cả nhưng cũng sẽ không làm loạn, lần này chạy đến thanh lâu còn không phải là vì hờn dỗi chàng sao. Trước kia nó chưa thành thân, chàng đánh nó như vậy cũng được, nhưng nếu hôm nay chàng còn bắt nó về đánh nữa thì sau này cuộc sống của nó và Ngọc Như phải làm sao đây?”
 
Cố Lãng Hoa nghe thấy thế thì thoáng do dự một chút. Giang Nhu khuyên nhủ: “Trong lòng nó vốn để ý mối hôn sự này, cảm thấy là Ngọc Như và chúng ta kết hợp lại tính toán nó, hôm nay chàng còn ra mặt giúp Ngọc Như thì Cửu Tư sẽ nghĩ Ngọc Như thế nào? Chuyện giữa phu thê, nếu người ngoài nhúng tay vào thì sẽ trở nên hỗn loạn, hôm nay bắt nó về đánh một trận thì dễ nhưng Ngọc Như và Cửu Tư sẽ kết thù với nhau.”
 
Nói tới đây, cuối cùng Cố Lãng Hoa mới chậm lại, quay đầu sang chỗ khác nói: “Vậy nàng đi dạy dỗ đi, nhìn xem nàng có biện pháp gì.”
 
“Chuyện này không ở trên người chúng ta,” Giang Nhu cười nói: “Là chuyện của Ngọc Như.”
 
Có lời này, cuối cùng Cố Lãng Hoa mới không nói gì thêm nữa.
 
Mà Giang Nhu đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Ấn Hồng, Ấn Hồng đang chờ Giang Nhu đi tìm Cố Cửu Tư thì lại nghe Giang Nhu ôn hòa nói: “Tiểu thư nhà ngươi, hiện tại có tiện gặp khách không?”
 
Ấn Hồng ngẩn người, sau đó Giang Nhu nhân tiện nói: “Nó không tới gặp ta vậy thì ta đi gặp nó một chút.”
 
Nói xong, Giang Nhu liền đứng dậy, cho người gọi đại phu, sau đó trực tiếp bước ra khỏi phòng.
 
Lúc Ấn Hồng kịp phản ứng lại thì Giang Nhu đã đi đến cửa rồi, nàng cũng không dám nói quá nhiều, chỉ có thể đi theo phía sau Giang Nhu, cùng đi đến phòng của Liễu Ngọc Như.
 
Liễu Ngọc Như còn nằm trong phòng, Giang Nhu dẫn theo người nhẹ nhàng bước vào, sợ làm ồn đến Liễu Ngọc Như. Bà đi vào bên trong, nhìn thấy Liễu Ngọc Như đưa lưng về phía mọi người, co rúc ngủ trên giường, trên người vẫn còn mặc hỷ bào.
 
Lúc này bà đã biết chuyện gì xảy ra, không khỏi thở dài, đi tới trước giường Liễu Ngọc Như.
 
Liễu Ngọc Như cảm nhận được có người đứng phía sau, nàng mở mắt ra, chậm rãi xoay đầu lại liền nhìn thấy Giang Nhu dịu dàng nhìn nàng.
 
“Ngọc Như.” Bà ân cần nói: “Ta nghe nói cơ thể con khó chịu nên tới thăm con, đã khỏe hơn chút nào chưa?”
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.