Dịu Dàng Tận Xương

Chương 32




Hai người về đến nhà, Khương Cách đứng trong phòng khách cởi mũ và áo khoác. Cô không cột tóc, lúc tháo nón xuống, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung bay, sợi tóc lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô. Khương Cách đưa tay vuốt tóc qua loa, sau đó quay đầu nhìn Quý Tranh.

Quý Tranh vừa bước vào cửa đã nhìn ánh mắt chăm chú của cô.

Ở một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này, cô như một đứa trẻ chỉ yên tâm mỗi khi đi cùng người lớn. Quý Tranh cúi đầu bật cười, sau đó bước đến cạnh cô vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô.

“Đi tắm rồi ngủ một giấc, khi nào nấu cơm xong tôi sẽ gọi em.” Hai người đã đi chợ một chuyến nhưng bây giờ chỉ mới năm giờ rưỡi, Khương Cách tắm xong có thể ngủ thêm một tiếng nữa. Cô đã ngồi máy bay mười mấy tiếng, sau đó lại phải ngồi xe mấy tiếng để đến đây, chắc hẳn đã rất mệt.

Ngón tay anh thon dài, bàn tay mang theo nhiệt độ ấm ấp. Lúc anh lướt tay qua mặt Khương Cách, làn da cô nóng rực như vừa bị lửa quét qua.

Khương Cách vội vàng quay người đi, cô khẽ gật đầu rồi cầm túi đồ đi lên lầu.

Phòng ngủ của Khương Cách nằm bên cạnh phòng tắm, đó là một căn phòng nho nhỏ mà sạch sẽ, trên tường có một cửa sổ để mở, vài tia nắng chiều hắt vào phòng.

Tiết trời giữa tháng ba vẫn se lạnh, trước khi Khương Cách vào phòng tắm, Quý Tranh đã bật máy sưởi cho cô. Đợi đến khi nhiệt độ trong phòng tắm đủ ấm, Khương Cách cởi quần áo rồi mở vòi hoa sen.

Hôm nay Khương Cách bôn ba cả ngày, sức lực cô đã cạn kiệt, cảm giác mệt mỏi rã rời bao trùm toàn thân, cả người cô đã cứng đờ. Nước nóng từ vòi hoa sen chảy qua làn da nhẵn mịn của cô, cơ thể cô ấm dần lên, cô ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu, nhẽ nhõm buông một tiếng thở dài.

Tắm rửa xong, cơn mệt mỏi đã tan đi không ít. Cô lấy khăn lau sạch người, rồi vươn tay cầm quần áo mà Quý Tranh đã chuẩn bị cho cô.

Quý Tranh là một người rất ngăn nắp sạch sẽ, dù hiện giờ không ở trong quân đội, anh vẫn giữ tác phong của một quân nhân. Bộ quần áo anh đưa cho Khương Cách được xếp gọn gàng, bên trên là áo tay dài màu trắng, bên dưới là quần thể thao màu xám, dưới ánh mặt trời lớp vải bông trông vô cùng mềm mại.

Đây là quần áo thể thao năm cấp hai của Quý Tranh, sau khi lớn lên thì không mặc nữa. Quần áo được giặt sạch sẽ, khi ngửi kỹ có thể nhận ra mùi bạc hà nhàn nhạt như mùi trên người Quý Tranh.

Khương Cách mặc nội y, sau đó duỗi tay tròng áo lên người. Mặt trong của chiếc áo mềm mại, Khương Cách nghĩ đến việc Quý Tranh đã từng mặc chiếc áo này, giống như da thịt của cô đang cọ lên người anh, mặt cô hơi nóng lên, nhịp tim cũng tăng tốc.

Hiện tại Quý Tranh đã cao 1m86, lúc cấp hai anh đã cao hơn Khương Cách. Khương Cách mặc bộ quần áo rộng thùng thình bước ra khỏi phòng tắm, gió xuân se lạnh lướt qua mặt cô, thổi tan đi cảm giác nóng rang.

Cô mang đôi dép lê rộng, đi xuống phòng bếp dưới lầu.

Trong phòng bếp, Quý Tranh vừa rửa rau xong, anh không thường nấu cơm cho Khương Cách, nhưng ở cùng với cô lâu ngày nên cũng biết cô rất kén ăn. Lúc ở chợ Quý Tranh chỉ mua những món cô thích ăn, anh vừa rửa sạch nguyên liệu thì phát giác có người đi tới.

Quý Tranh quay đầu nhìn sang, Khương Cách đang đứng trước cửa phòng bếp, đôi mắt hoa đào long lanh nước đang nhìn anh.

Có những người mang theo sức quyến rũ tự nhiên, cho dù hiện tại dáng người cô bị che phủ bởi lớp quần áo rộng rãi.

Màn đêm sắp buông xuống, ánh nắng đã nhạt màu, nhưng đứng dưới ánh nắng ấy Khương Cách vẫn vô cùng xinh đẹp. Mái tóc dài đen nhánh, hàng lông mày thanh tú, đôi mắt màu nâu nhạt, bờ môi đỏ thắm. Cổ áo rộng hơi lệch sang một bên, để lộ cái cổ thon dài và xương quai xanh gợi cảm, làn da trắng nõn của cô như phát sáng dưới ánh nắng.

Trong gian bếp chật hẹp thoang thoảng mùi lê, yết hầu Quý Tranh khẽ động, trái tim đập loạn nhịp.

Đặt bó rau trên tay xuống, Quý Tranh rút khăn giấy lau khô tay rồi hỏi Khương Cách: “Em không ngủ một giấc à?”

Khương Cách bước vào bếp, dáng người cô gầy nên cũng chiếm ít chỗ, đôi dép rộng kéo lê loạt soạt trên mặt đất. Khương Cách bước đến sau lưng Quý Tranh, nói: “Tóc tôi chưa khô.”

Gian bếp nhà bà ngoại Quý Tranh không lớn, vì lâu ngày không có người dùng nên cũng không ám mùi khói dầu. Phòng bếp của những ngôi nhà cũ thường được tách riêng, trên tường có một khung cửa sổ, ngoài cửa sổ có một cành cây duỗi vào, bên trên trổ đầy hoa lê tươi tốt.

Phòng bếp nằm theo hướng Bắc Nam, ánh nắng dìu dụ hắt vào ô cửa sổ. Khương Cách đã lau sơ tóc, bây giờ mái tóc vẫn hơi ẩm ướt. Cô muốn ngồi ở đây hong khô tóc, tiện thể ở bên Quý Tranh.

Không cần phải làm gì cả, chỉ cần nhìn anh nấu cơm là được.

Cô bước đến bên bệ cửa sổ, đưa lưng về phía nắng chiều, ngước mắt nhìn Quý Tranh, trông cô như một đóa hoa đang phơi nắng.

Mùi lê nồng nàn lan tỏa trong phòng bếp, Quý Tranh đứng thẳng người nhìn cô, đáy lòng bỗng ngứa ngáy, anh cúi đầu bật cười. Lúc cúi đầu hàng mi dày của anh ánh lên trong nắng chiều, khóe môi khẽ cong lên, mang theo nét dịu dàng khó cưỡng.

Anh đến bên cạnh Khương Cách, đặt hai tay lên eo cô, sau đó nhấc bổng cô lên.

Động tác của anh quá bất ngờ, sức mạnh và nhiệt độ từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải bông chạm vào eo cô. Làn da ở phần eo vô cùng nhạy cảm, Khương Cách hơi mất thăng bằng, hai tay cô bắt lấy vạt áo trước ngực Quý Tranh. Trong lúc bối rối, cô đã được anh đặt lên bệ cửa sổ ngồi vững vàng.

Bên cạnh cô là cành hoa lê duỗi vào cửa sổ.

Đợi Khương Cách ngồi vững, Quý Tranh thu tay về rồi nói: “Ở đây nắng tốt hơn.”

Eo vẫn nóng rực, nắng chiều ấm áp xuyên qua sợi tóc và quần áo, khiến Khương Cách khẽ cuộn ngón chân.

Quý Tranh đặt cô lên bệ cửa sổ xong thì tiếp tục rửa rau. Khương Cách quay đầu nhìn cảnh hoàng hôn, ngón tay luồn qua mái tóc. Sợi tóc dài vướng trên cành hoa, cô đưa tay gỡ ra. Hoa lê trên cành đều đã nở rộ, cánh hoa trắng muốt mà mỏng manh khẽ đung đưa theo động tác của cô.

Trong lúc Khương Cách hong khô tóc, Quý Tranh đã rửa sạch đồ ăn, anh quay đầu nhìn cô. Thấy cô đã gỡ được tóc ra khỏi cành hoa, anh nhìn cành hoa ấy rồi nói: “Cây lê này đã già rồi, ông ngoại tôi không muốn cắt nhánh cây này đi, chờ đến mùa hè chỉ cần đưa tay ra là có thể hái lê ăn.”

Khương Cách quay đầu lại, hai tay cô chống ở bên người, cô nhìn Quý Tranh hỏi: “Anh thích ăn lê không?”

Rau đã được rửa sạch, Quý Tranh tắt vòi nước, gật đầu nói: “Ừm, rất ngọt.”

Rửa đồ ăn xong, anh bắt đầu thái thịt. Quý Tranh lấy thớt, đang chuẩn bị cầm dao lên thì đột nhiên nghe cô nói.

“Tôi cũng có vị lê.”

Chiếc thớt rơi trên bàn bếp bằng đá cẩm thạch tạo nên tiếng vang giòn, nhưng không thể nào át đi giọng nói của cô. Quý Tranh đưa mắt nhìn sang, Khương Cách như đang phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Cổ họng anh thít lại, anh bước đến bên cạnh cô, hai tay chống tại hai bên hông cô, thấp giọng bật cười rồi hỏi: “Ở đâu?”

Khương Cách nhìn anh, cô vừa tắm xong, trên người vương mùi sữa tắm vị lê. Quý Tranh đến gần cô như thế chắc hẳn có thể ngửi thấy. Nhưng anh lại giả vờ như không ngửi thấy, Khương Cách giơ cánh tay lên rồi xắn ống tay áo, để lộ cánh tay thon thả mà trắng nõn. Cô đưa tay đến trước mặt Quý Tranh, đôi mắt hoa đào sạch sẽ mà trong vắt, đuôi mắt hơi phiếm hồng, cô nói: “Ở đây này.”

Không cần chạm vào cô, Quý Tranh đã có thể cảm nhận được làn da mềm mại nhẵn mịn của cô. Mùi lê ngọt lịm quanh quẩn bên mũi, Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm.

Khương Cách cảm nhận được anh đang tới gần, anh hơi cúi người, khuôn mặt kề sát vào hõm cổ của cô. Bên tai, hơi thở ấm áp của anh phả lên làn da trần của cô.

Cô nghe thấy tiếng anh khẽ bật cười, giọng anh khàn khàn.

“Hình như chỗ này ngọt hơn một chút.”

Hơi thở của Khương Cách run rẩy.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua cửa sổ, thổi tung lọn tóc của Khương Cách, mùi tuyết lê thơm ngọt tựa hồ như càng nồng nàn hơn. Quý Tranh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt chất chứa sự dịu dàng.

Nơi bị hơi thở của anh quét qua vẫn còn nóng rực, Khương Cách bối rối siết chặt bệ cửa sổ, nghiêng đầu sang một bên.

Trong không khí tràn ngập hương vị thân mật ám muội, hòa cùng với sự trong lành và ôn hòa của mùa xuân. Nhưng bầu không khí ấy chẳng mấy chốc đã bị đánh tan bởi một hồi chuông điện thoại, điện thoại Quý Tranh vang lên.

Vành tai Khương Cách nóng rực, cô cúi đầu nhìn cành hoa lê, Quý Tranh khẽ bật cười một tiếng rồi đứng thẳng người, lấy điện thoại ra bắt máy.

Cú điện thoại này là do Cao Viễn gọi, Quý Tranh vốn tưởng rằng Cao Viễn muốn trao đổi với anh về chuyện huấn luyện hôm nay, anh vừa định rời đi thì Cao Viễn đã nói thẳng ý đồ.

“A Tranh, hôm nay lúc cậu rời đi tôi quên nói với cậu, ngày mai là hôn lễ của Nguyễn Cung. Đúng lúc cậu đang nghỉ ngơi không bận việc, ngày mai cậu đến chơi cùng mọi người đi.”

Quý Tranh đang đứng cạnh Khương Cách, giọng nói của Cao Viễn trong điện thoại vang lên sang sảng, không chỉ Quý Tranh mà Khương Cách cũng nghe thấy. Cao Viễn vừa nói xong, Khương Cách lập tức ngước mắt nhìn Quý Tranh. Ánh mắt cô vốn đang thư thả giờ lại căng thẳng, cô chăm chú nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

Chuyện Nguyễn Cung kết hôn Quý Tranh đã biết từ trước, nhưng khi ấy Quý Tranh không biết Khương Cách phải đi Milan, anh cho rằng mình không có thời gian để đi. Hôm nay đến sân huấn luyện, bọn Thẩm Văn đã nói chuyện này với Nguyễn Cung, thế nên Nguyễn Cung bèn nhờ Cao Viễn hỏi anh.

Nguyễn Cung và Quý Tranh là chiến hữu lâu năm, hai người vào đại đội lính đặc công cùng nhau, dù sau đó Quý Tranh thăng chức thành trung đội trưởng, tình cảm giữa hai người vẫn khăn khít. Xuất phát từ phương diện này, quả thực Quý Tranh muốn đến dự.

Lúc Khương Cách nhìn về phía anh, anh cũng đang nhìn cô. Trong đôi mắt nâu của Khương Cách, con ngươi hơi thu lại, giữa những sợi tóc dài lõa xõa, sắc mặt cô bỗng đanh lại.

“Được.” Quý Tranh nhận lời.

Quý Tranh vừa trả lời, Khương Cách lập tức nhíu chặt mày, cơn giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô chống tay lên bệ cửa sổ định nhảy xuống rồi chạy đi, nhưng Quý Tranh đã nhanh hơn cô một nhịp, hai tay anh giữ chặt lấy cô.

“Buông ra!” Hai tay Khương Cách đẩy mạnh vào ngực anh, cô đang tức giận. Anh đi tham dự hôn lễ, cô không thể đi theo. Cô không thể đi, vậy ngày mai hai người họ không thể ở bên nhau.

“Khương Cách.” Quý Tranh khống chế cô, muốn để cô bình tĩnh lại.

“Tôi đi đây!” Khương Cách lớn tiếng nói, giọng của cô trở nên run rẩy, “Vì anh nên tôi mới…”

Vì anh nên tôi mới trở về. Khương Cách chỉ nói một nửa, nửa câu còn lại đã bị chôn trong lòng. Cô lừ mắt nhìn Quý Tranh, cả người vẫn giãy giụa trong lồng ngực anh.

Vòng tay của Quý Tranh vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, anh sợ Khương Cách sẽ thoát khỏi cánh tay mình, thế nên đành dứt khoát ôm chặt lấy cô. Lồng ngực của anh dán chặt vào người cô, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập một cách rõ ràng.

“Tôi biết.” Quý Tranh dịu giọng nói, anh không còn tay nên đành đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ sát.

“Nhưng anh ấy là chiến hữu của tôi, bọn tôi từng cùng nhau vào sinh ra tử, đây là chuyện quan trọng cả đời của anh ấy, anh ấy mong tôi có thể tham dự, vì thế tôi phải đến chúc phúc cho anh ấy.” Quý Tranh dịu giọng giải thích.

Cằm anh cọ xát lên tóc cô, giống như đang cọ qua tim cô. Bốn chữ “vào sinh ra từ” trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể khiến người ta rung động.

Tiểu Diêm Vương đang giãy giụa dần dần mềm nhũn trong lồng ngực anh. Khương Cách để anh ôm, cúi đầu không nói gì thêm.

“Đừng giận nhé?” Sau khi Khương Cách ngừng giãy giụa, Quý Tranh buông cô xuống. Cô nhảy xuống khỏi bệ cửa, bàn chân trần giẫm trên mặt đất. Quý Tranh quỳ một gối xuống cầm lấy chân cô, đưa tay phủi hết bụi bẩn trên lòng bàn chân cô.

Động tác của anh rất dịu dàng, từ lòng bàn chân, Khương Cách có thể cảm nhận được nhiệt độ và sức lực của anh. Cơn giận trong lòng cô đã bị sự dịu dàng của anh làm tan biến. Khương Cách hơi cuộn ngón chân lại, anh cầm chân cô mang dép vào.

Quý Tranh đứng dậy, anh cúi đầu nhìn thẳng về phía cô, trong mắt anh phản chiếu bóng dáng của cô cùng cành hoa lê đang nở rộ ngoài cửa sổ.

“Sáng mai tôi đi sớm về sớm, được không?”

Khương Cách dần dần bình tĩnh lại, cô nhìn Quý Tranh, cơn giận trong lòng đã tiêu tan. Quý Tranh buông cô ra, Khương Cách vẫn có chút không vui, nhưng cô vẫn gật đầu rồi cất bước rời khỏi phòng bếp.

Quý Tranh nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, anh khẽ mím môi hỏi: “Vậy ngày mai em ở nhà chờ tôi nhé?”

Bóng dáng cô biến mất sau cửa bếp, một lúc sau, giọng cô vang lên cùng với tiếng bước chân kẽo kẹt trên cầu thang gỗ.

“Không chờ.”

Mặt trời khuất dần ngoài cửa sổ, Quý Tranh nghe câu trả lời ấy thì cúi đầu khẽ bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.