Cọ Xát

Chương 77




Khúc hát cuối cùng.

Nghe xong lời thề nguyện cầu hôn của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư cúi người hôn lên môi anh, khóc không ngừng.

Nước mắt từng hàng theo gương mặt nhỏ chảy xuống, chảy vào trong cả miệng của cô. Cô nhịn xuống tiếng nức nở nghẹn ngào, cánh môi cứ vậy chạm lên bờ môi anh, không nỡ tách ra dù chỉ một giây.

Trên đôi môi thơm mềm của cô, Ngôn Độ còn nếm ra cả vị đắng chát của nước mắt. Chỉ trong khoảnh khắc đó, trái tim anh đột nhiên siết chặt lại, giống như có một tay vô hình đang bóp chặt nó.

Giây tiếp theo, đầu ngón tay mềm mại mang theo hơi lạnh mơn trớn gương mặt của Hàn Cẩm Thư, nhẹ nhàng giúp cô lau đi vệt nước mắt còn vương trên má.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hàn Cẩm Thư khóc đến mức đôi mắt sưng lên như quả hạnh đào, cô nhìn anh, huhuhu.

"Đừng khóc." Ngôn Độ đứng dậy dang hai tay ôm thân hình bé nhỏ của cô vào trong lồng ngực, đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn an ủi, thấp giọng dụ dỗ nói:

"Bảo bối, em biết không. Tất cả những gì là của em, anh đều xem chúng như châu báu. Chỉ duy nhất có nước mắt không phải, anh không thích nó. Rất đắng."

Nghe thấy lời an ủi của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư trong lòng vô cùng ấm áp, tay phải khẽ nâng lên đánh một cái lên cánh tay anh, khẽ lẩm bẩm:

"Em khóc không phải do bị anh chọc cho khóc sao? Cầu hôn thì cầu hôn thôi, còn nói thêm nhiều lời dễ làm người khác cảm động như thế làm gì. Làm hại nước mắt nước mũi của em chảy ra tùm lum, đến cả lớp trang điểm cũng trôi luôn rồi."

Ngôn Độ nhếch mắt nhìn cô, nghe thấy vậy có chút dở khóc dở cười, nhíu mày nói:

"Hàn Cẩm Thư sao em lại là người không nói đạo lý như thế?"

"Em vẫn luôn không nói đạo lý thế đấy, từ nhỏ đã quen thói bông đùa ngang ngược. Đây là ngày đầu tiên anh biết hả." Hàn Cẩm Thư dùng sức hít mũi một cái, nâng cằm nhỏ lên trêu đùa anh:

"Làm sao? Giờ thấy rõ bộ mặt thật của em nên hối hận à?”

Ánh mắt Ngôn Độ tường tận nhìn gương mặt nhỏ hoa lê đái vũ trước mắt này.

Tổ tông hay nũng nịu này của anh không nói đạo lý là một chuyện, kiêu căng tùy hứng là một chuyện. Nhưng cũng làm người mến mộ yêu thương.

Mi mắt cong cong, đôi mắt ngập nước linh động. Lúc khóc lên càng động lòng người.

Ngôn Độ ý niệm vừa nghĩ liền lập tức hôn nhẹ lên đôi môi của cô, dùng giọng điệu trầm thấp dịu dàng nói:

"Thư Tình, em rõ ràng biết rằng người mà cả đời này anh muốn ở bên cạnh, chỉ có em mà thôi."

Hai gò má Hàn Cẩm Thư nóng lên, cánh môi động đậy đang muốn nói gì đó, ánh mặt đột nhiên nhìn thấy một cậu bé đứng ở phía xa. Cậu bé ấy khoảng chừng sáu bảy tuổi, tay phải cầm một xiên kẹo đường hồ lô. Nhóc đang dùng ánh đôi mắt to đen nhánh bình tĩnh nhìn nơi cô và Ngôn Độ đang đứng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mẹ của đứa bé đó vừa hay đi ra từ một ngôi nhà trong con phố cũ. Cô ấy dùng khóa cánh cửa gỗ lại, sau khi đã chỉnh lại hết áo khoác len bên ngoài và khăn quàng cổ dày dặn, mới đi qua dắt tay bé nhóc.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ nhóc, dùng giọng non nớt hỏi nói:

"Mẹ ơi, anh trai đó xấu xa quá đi."

Người mẹ trẻ tuổi không hiểu ra sao, cô ấy ngồi xuống sờ lên gương mặt nhỏ của nhóc nói:

"Anh trai nào?"

"Đó." Cậu bé cắn một miếng hồ lô ngào đường, sau đó dùng que kẹo chỉ về phương hướng của Ngôn Độ cách đó vài bước chân.

"Chính là anh trai đẹp trai bên đó."

Người mẹ trẻ tuổi:"?"

Người mẹ trẻ tuổi có chút không hiểu cho lắm liếc nhìn Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, cô ấy mờ mịt nói:

"Sao anh trai đó lại xấu xa?"

Cậu nhóc trừng to đôi mắt, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói:

"Anh trai đó vừa cắn môi của chị xinh đẹp đó, cắn rất lâu, làm chị miệng của chị gái xinh đẹp sưng lên luôn. Chị gái đó thật đáng thương, không những khóc lên vì đau, đến cả mặt cũng đỏ lên nữa."

Bà mẹ trẻ tuổi: "."

Hàn Cẩm Thư: "."

Ngôn Độ: "."

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, hai má vốn dĩ đã nóng lên của cô lập tức đỏ thêm vài phần. Cả khuôn mặt cô bây giờ đỏ au như một quả táo đỏ, xấu hổ đến nỗi muốn tìm hố chui xuống. Cô vừa quay đầu lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen nhánh, hẹp dài, đào hoa của Ngôn Độ.

Lúc này, đôi mắt thâm túy ấy phủ đầu đốm sáng trong suốt, như cười như không.

Nhìn lên cực giống với một tên hỗn trướng xinh đẹp độc ác.

Trẻ nhỏ cái gì cũng không hiểu, lời nói cũng không cố kỵ, nhưng người mẹ trẻ tuổi nghe xong lời nói của cậu nhóc lại rất nhanh phản ứng tới. Cô cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhẹ giọng trách móc:

"Một đứa nhỏ mà sao ngày nào con cũng nhìn đủ thứ linh tinh thế? Không cho phép nói lung tung nghe chưa."

Nói xong, người mẹ trẻ tuổi liền nhìn sang Hàn Cẩm Thư với ánh mắt có mấy phần áy náy, tiếp tục quay lại bắt đầu giáo dục con nhỏ.

Mặt của Hàn Cẩm Thư càng nóng hơn, nghĩ đến vừa rồi cô và Ngôn Độ ở đây hôn hít, vậy mà lại bị một nhóc con bắt gặp. Cô xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Không còn dám ở lại đây thêm nữa, cô nhanh chóng kéo tay Ngôn Độ chạy khỏi hiện trường phát sinh sự cố này.

Về sau, Hàn Cẩm Thư cùng Ngôn Độ ở lại Lan Giang thêm hai ngày để đi thăm bà cô.

Hàn Cẩm Thư lôi kéo tay bà cô, nói cho lão nhân rằng, dưới sự giúp đỡ của Ngôn Độ nên cô đã tìm được Ngô Mạn Giai rồi. Cuộc sống hiện tại của Ngô Mạn Giai rất yên ổn, hết thảy đều mạnh khỏe và đã đồng ý tiếp nhận giải phẫu chữa mặt rồi.

Sau khi đã hiểu rõ tình hình gần đây của Ngô Mạn Giai, bà cô cảm thấy vô cùng bồi hồi, vừa thấy được vui mừng lại vừa thấy chua xót. Bà không ngừng căn dặn Hàn Cẩm Thư, phải tận tâm dốc hết sức chữa trị gương mặt bị bỏng cho Ngô Mạn Giai.

Hàn Cẩm Thư trịnh trọng gật đầu nói:

"Bà cô yên tâm đi, con nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Bà cô nghe xong cong môi cười, vỗ mu bàn tay Hàn Cẩm Thư. Không biết bà đột nhiên nghĩ đến cái gì, không bao lâu liền chuyển ánh mắt đang trìu mến nhìn Hàn Cẩm Thư sang chỗ khác. Nhìn về phía thanh niên từ đầu đến cuối lạnh lùng không nói chuyện ở bên cạnh cô.

Bà cô cười một tiếng rồi nghiêng đầu vẫy tay, ôn nhu nói:

"Ngôn Độ, con qua đây."

Khóe miệng Ngôn Độ hiện lên ý cười ôn hòa nhàn nhạt, đứng thẳng người lên sau đó đi đến bên cạnh lão nhân đã bạc đầu. Để cho tiện cho việc bà nói chuyện, anh khụy một đầu gối ngồi xổm xuống sau đó ghé sát đầu lại gần bà.

Bà cô thấp giọng nói bên tai Ngôn Độ vài câu.

Ngôn Độ buông thõng mắt, thần sắc thanh lãnh mà bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ thần sắc dư thừa nào biểu lộ ra. Đến cuối cùng, khóe miệng của anh có chút cong lên nói với bà cô:

"Ngài yên tâm, con sẽ vậy."

Hàn Cẩm Thư bên cạnh thấy thế, đôi mắt chớp chớp hoài nghi, hiếu kỳ nội dung trò chuyện mà bà cô thì thầm với Ngôn Độ. Cô lại không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể nhẫn nại tính tình làm bộ không thèm để ý.

Lúc đi ra khỏi nhà bà cô, cô rốt cuộc kìm nén không được quay đầu nhìn về Ngôn Độ phía bên cạnh, hỏi:

"Vừa rồi bà cô gọi anh qua đó, thì thầm ở ngay trước mặt em. Cứ thần thần bí bí, hai người nói những gì vậy."

Ngôn Độ dắt tay nhỏ mềm mại của cô đạt trong lòng bàn tay bóp bóp thường thức, thuận miệng nói:

"Bà cô nói, tính tình của em từ nhỏ đã không dễ chọc. Nếu anh có bị em bắt nạt thì anh có thể tùy lúc gọi điện thoại mách bà cô, để bà chỉnh lại em."

Hàn Cẩm Thư: "...."

Trên trán của Hàn Cẩm Thư trượt xuống ba vạch đen, cảm thấy bó tay:

"Trời ạ, em thật nghĩ không ra vì sao bố mẹ em, người lớn bên nhà em đều cảm thấy em bắt nạt anh nhỉ?"

Ngôn Độ nâng bàn tay nhỏ của cô lên bên môi, hôn một cái rồi trả lời:

"Thường ngày bắt nạt anh còn thấy chưa đủ à."

Hàn Cẩm Thư trừng lớn mắt, nói với giọng điệu không thể tin nổi:

"Này, anh nhìn lại lương tâm của mình xem, em bắt nạt anh lúc nào rồi?"

Ngôn Độ rất bình tĩnh: "Tối hôm qua không phải vừa mới bắt nạt à."

Hàn Cẩm Thư rất không thấu hiểu:

"Tối hôm qua? Tối hôm qua em bắt nạt anh như thế nào?"

Ngôn Độ chau lông mày lên, giọng trầm thấp nói:

"Ôm anh vừa cắn vừa cấu, trên lưng anh giờ vẫn còn vết cào đỏ do tối qua em để lại đó. Trình độ này mà lên sở công an xét nghiệm thương tích, có lẽ cũng tính vào dạng bạo lực gia đình cấp thấp."

Hàn Cẩm Thư: "..."

Hàn Cẩm Thư vẫn luôn biết tên đàn ông lẳng lơ này mặt rất dày, nhưng cô xác thực không ngờ tới Ngôn Độ có thể mặt dày vô sỉ đến trình độ này.

"Còn trả đũa em trong cái loại chuyện này, anh còn có mặt mũi sao?" Cả mang tai của cô đều bị cảm giác xấu hổ làm cho biến sắc, điên đến mức chỉ muốn nhảy vào cắn chết anh.

"Em bạo lực gia đình! Nếu đây mà coi là bạo lực gia đình, vậy chuyện ngày nào anh cũng trồng dâu trên cơ thể em, nhiều đến mức không đếm nổi thì em có thể lên tòa tố cáo anh với tội cố ý gây thương tích rồi đó."

Hàn Cẩm Thư thở phì phò, nhìn như một bé mèo con đang tức giận xù lông, đến cả đôi tai nhỏ cũng dựng thẳng lên biến thành màu hồng nhạt.

Ngôn Độ thấy trong lòng ngứa ngáy, anh mắt đen nhanh cứ vậy nhìn thẳng vào cô sau đó dùng tay nâng cằm Hàn Cẩm Thư lên, cọ cọ lên mũi cô.

Ngôn Độ mở miệng lần nữa với giọng nói vô cùng ôn hòa, nhẹ nhàng nói:

"Ừm, vậy nên chúng ta trời sinh một đôi. Hòa nhau nhé."

Hàn Cẩm Thư: "."

Hàn Cẩm Thư không phản bác được, đưa tay sờ đến mặt của anh sau đó dùng sức xoa nắn như đang xả giận, tưởng tượng mình đang xoa đầu một con chó.

Xoa một lát, cô sướng rồi, hừ hừ nói:

"Bà cô chỉ nói với anh cái này thôi hả? Còn chuyện khác không?"

Cánh tay dài của Ngôn Độ ôm lấy eo nhỏ tinh tế của cô gái, lại hôn lên gương mặt của cô, nói:

"Ừm."

"Còn có cái gì?" Cô chớp mắt hỏi.

"Bà cô nói, với độ tuổi bây giờ của chúng ta không còn trẻ nữa."

Hàn Cẩm Thư: "Sau đó thì sao?"

Ngôn Độ cười nhẹ, nhẹ nhàng cắn xuống vành tai của cô, gằn từng chữ bên tai:

"Bà cô căn dặn anh dùng thêm chút sức, để em sớm có em bé."

*

Tuần thứ hai sau khi trở về thành phố Ngân Hà.

Đêm nay, Ngôn Độ vừa tắm rửa xong ra đã nhìn thấy Hàn Cẩm Thư nằm trên giường lướt điện thoại, cô nhìn không chớp mắt, vô cùng say sưa, tựa như lướt đến vô cùng nhập tâm.

Ngôn Độ tiện tay ném khăn lau tóc qua một bên, đi đến bên giường ngồi xuống, theo thói quen duỗi cánh tay ra ôm Hàn Cẩm Thư vào trong ngực, mặt đối mặt ngồi trên đùi anh.

Cô gái nhỏ đối với loại thân mật này vô cùng quen thuộc, tự động cựa quậy trong lồng ngực anh để tìm ra vị trí thoải mái nhất.

Hai chân cô kẹp ngang hông anh, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cần cổ, ôm lấy Ngôn Độ. Sau khi làm xong lại tiếp tục lướt điện thoại.

Dưới góc độ này, Ngôn Độ nghiêng người cúi xuống cắn lên lỗ tai nhỏ của cô.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy rất ngứa ngáy, cười hì hì rồi rụt cổ lại né tránh sáng hướng bên cạnh.

Ngôn Độ li3m li3m vành tai của cô, sống mũi cao thẳng của anh nhẹ nhàng cọ lên khuôn mặt trơn nhẵn hồng hào của cô, hỏi cô:

"Đang xem cái gì mà nghiêm túc như vậy."

"Vừa hay em có chuyện cần bàn bạc với anh."

Nói đến đây gương mặt Hàn Cẩm Thư ửng hồng, cô ngồi ngay ngắn lại trên đùi của anh, vẫy vẫy điện thoại trong tay cho anh nhìn, mỉm cười:

"Chồng ơi, tháng sau chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé? Thấy sao?"

Ngôn Độ ôm lấy cô thật chặt, nhếch mắt nhìn cô,

"Không phải em không thích chụp ảnh cưới à?"

"Hả?" Hàn Cẩm Thư mờ mịt chớp mắt mấy cái,

"Ai nói thế, làm gì có cô gái nào không thích chụp ảnh cưới chứ."

Ngôn Độ dùng ngữ khí bình tĩnh nói:

"Anh còn nhớ lúc chúng ta vừa kết hôn vào hai năm trước, anh có đặt lịch chụp ảnh cưới, muốn cùng em đi chụp. Còn em thì bận không thời gian đi, lúc thì cả người mệt mỏi không muốn bị giày vò, anh nói tận ba lần rồi em từ chối cả ba lần luôn."

Hàn Cẩm Thư: "."

Ngôn Độ:

“Sau lần thứ ba nhắc em, anh cho rằng em không thích chụp ảnh nên không hỏi tiếp nữa.”

Nghe xong lời của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư có chút lúng túng, cô nhỏ giọng nói:

"Lúc ấy... Lúc ấy là bởi vì em còn chưa có thích anh mà, cho nên mới không muốn cùng anh đi chụp ảnh cưới."

Ngôn Độ đặt một nụ hôn lên gương mặt cô, dịu dàng nói:

"Thư Tình, anh biết em muốn chụp ảnh cưới cùng anh. Anh rất vui vẻ."

Hàn Cẩm Thư vui mừng trong bụng, ôm lấy cổ của anh với đôi mắt sáng lấp lánh:

"Vậy cứ quyết như vậy nhé? Chụp vào tháng sau."

Ngôn Độ cười cưng chiều: "Được."

Đầu ngón tay anh vuốt ve lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, anh nói:

"Nhưng sao em lại đột nhiên lại có ý nghĩ này."

Hàn Cẩm Thư nghe vậy, hai gò má lập tức ửng hồng, ấp úng nói:

"...Anh, trước đây không phải anh nói mấy lần với em là muốn có một đứa nhỏ sao."

Ngôn Độ đột nhiên giật mình.

Hàn Cẩm Thư mềm nhũn dính vào trong ngực anh, nhẹ nói:

"Đợi em có em bé rồi, cũng không thể ôm cái bụng lớn đi chụp ảnh cưới được. Nếu mà thế thật thì lạ lắm."

Trong phòng ngủ rơi vào một trận lặng im.

Một lúc lâu sau, ngón tay trắng trẻo mang theo chút lành lành của anh mới nâng gương mặt nhỏ nóng bỏng của Hàn Cẩm Thư lên. Ngôn Độ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói nói: "Thư Tình, em nguyện ý thật sao?"

Hàn Cẩm Thư mặt đỏ tới mang tai, hai cánh tay bất an nắm chặt áo ngủ, ấp úng nói:

"Em…Em trước nay vẫn luôn tình nguyện mà. Là do anh vẫn luôn cho rằng em không đồng ý, vậy nên mới kiên quyết sử dụng biện pháp phòng tránh chứ."

Cô vừa dứt lời, ánh mắt của Ngôn Độ sáng chói, tựa như những vì sao trên bầu trời đêm bên ngoài kia đều rơi đến bên cửa sổ.

Giây tiếp theo, không đợi Hàn Cẩm Thư lấy lại tinh thần từ trong ánh mắt kỳ dị của anh, Ngôn Độ đã hung hăng hôn lên.

Không biết qua bao lâu, gương mặt Hàn Cẩm Thư ửng hồng, bờ môi sưng tấy. Đầu cô tựa vào bờ ngực của anh liều mạng hít thở, bình phục lại hô hấp.

Hàn Cẩm Thư đưa tay lên sờ gương mặt tinh tế của anh, nhẹ nhàng xoa bóp sau đó ôn nhu nói:

"Ngôn Độ, em có thể cảm nhận được anh vẫn luôn muốn có một đứa nhỏ. Em làm vợ anh nên đương nhiên tình nguyện."

Ngôn Độ nhẹ nhàng cắn lên đầu ngón tay cô, hỏi:

"Vậy em có biết vì sao anh vẫn luôn muốn em mang thai không?"

"Ừm, em đại khái có thể đoán ra được." Hàn Cẩm Thư gật đầu.

"Là bởi vì hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ của anh… anh muốn một gia đình hoàn chỉnh, muốn có vợ con của mình."

Ngôn Độ nói: "Không phải."

Hàn Cẩm Thư hơi ngạc nhiên, giương mi mắt nhìn anh:

"Vậy vì cái gì?"

Ngôn Độ nhìn chằm chằm con mắt của cô, ánh mắt sâu tựa biển cả cất giấu biết bao cảm xúc mà Hàn Cẩm Thư không thể nhìn thấu được.

Anh nói: "Thư Tình, anh chỉ muốn có một đứa nhỏ thuộc về hai chúng ta. Em sẽ là mẹ của đứa nhỏ, như vậy chúng ta đã tạo ra một loại ràng buộc máu mủ mãi mãi. Em sẽ hoàn toàn thuộc về anh, anh cũng hoàn toàn thuộc về em."

"...."

Hàn Cẩm Thư ngây ngẩn cả người.

Cô quả thực không nghĩ tới, Ngôn Độ một mực đối với chuyện "Để cô mang thai" chính là vì nguyên nhân này.

Ngôn Độ thu hai tay lại, cơ hồ muốn đem cô siết chặt vào trong cơ thể của mình, tiếng nói khàn khàn cất lời:

"Có lẽ em không thể nào tưởng tượng được, anh yêu em đến nhường nào.”

Hàn Cẩm Thư hốc mắt hơi ẩm ướt, cô cũng dùng sức ôm lấy anh.

Hai người thân mật ôm nhau, bầu không khí tĩnh lặng đẹp đẽ.

Sau đó, Ngôn Độ liền bắt đầu cởi cúc áo ngủ của Hàn Cẩm Thư, anh cởi từng cúc từng cúc một với động tác chậm rãi, vô cùng chăm chú.

Hàn Cẩm Thư: "....?"

Hàn Cẩm Thư vốn đang đắm chìm trong sự cảm động to lớn, thấy thế cô ngẩn người:

"Anh… Anh đột nhiên cởi quần áo của em làm cái gì?"

Ngôn Độ bình tĩnh trả lời:

"Đương nhiên là làm chuyện để em có em bé rồi."

Hàn Cẩm Thư nghẹn họng trân trối nhìn anh:

"...Không phải một giây trước chúng ta còn rất thuần khiết hả! Sao giờ lại đột nhiên như vậy!"

Ngôn Độ hôn môi của cô, cười khẽ rồi khàn giọng nói:

"Bảo bối, thả lỏng đi. Anh cam đoan đêm nay em sẽ cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có.”

Hàn Cẩm Thư: "...???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.