Biến Yêu Thành Cưới

Chương 50: Em là chân thực nhất


Chương trước Chương tiếp

Cố Thừa Đông đưa tay hướng đến cái cổ xinh đẹp của cô. Hình như anh từng nghe ai đó nói, người có chiếc cổ nhỏ như thế thì sẽ đoản mệnh. Anh nhíu mày, tay lại chuyển hướng, để trên cằm của cô.

“Em là Dương Cẩm Ngưng độc nhất vô nhị trên đời này.” – Cô từng tuyên bố như thế.

Bị người khác quấy rầy giấc ngủ, cô tựa hồ cực kỳ bất mãn, vươn tay lần mò chạm vào tay anh, trở mình một cái. Anh vẫn chưa thu tay về, cô tỏ cực độ khó chịu, nhìn qua hình như sắp tỉnh giấc.

Ngày hôm nay cũng không bận lắm, nhưng anh ngồi ở phòng làm việc rất lâu, mãi đến khi tan tầm, trời tối, đường lên đèn anh mới trở về. Anh cũng không phiền não, chẳng qua trong lòng có nỗi khổ tâm. Anh không phải là một người đàn ông kiên nghị bất khuất, đương nhiên cũng có điểm yếu. Suzie chính là tử huyệt tuyệt nhiên không thể đụng vào trong cuộc đời của anh, chỉ cần người khác nhắc đến tên cô cũng chính như là quấy nhiễu đến anh. Trong lúc anh đau khổ nhất, thì Suzie chính là người làm bạn bên cạnh anh, cũng là người đầu tiên anh muốn vĩnh viễn ở cùng.

Mãi cho đến lúc này, anh mới hiểu người đàn ông vì sao lại muốn trả thù một người phụ nữ, có lẽ là vì tuyệt vọng, có lẽ là vì không có chỗ nào để phát tiết.

Anh nhìn mặt cô, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Diệp Vãn Hi không thể hiện thái độ bản thân, mục đích chỉ là vì khiến cho anh càng tin rằng việc ấy là sự thật. Anh cũng biết đó là sự thật, bởi vì Dương Cẩm Ngưng chính là người như thế, ai khiến cô phát điên, cho dù là phải phụ người khác, cô cũng không có gì là không thể làm.

Theo chuyện kia mà nói, Dương Cẩm Ngưng hẳn là người bị hại, chí ít trong mớ ân oán này, cô cũng đáng được thương cảm. Nhưng vì có liên quan đến Suzie, cho nên lòng thương cảm của anh chỉ có thể dành cho Suzie – cô gái đơn thuần tốt bụng. Bởi vì anh lựa chọn đứng về phía Suzie, cho nên chủ nghĩa đạo đức của Dương Cẩm Ngưng, anh đành phải vứt bỏ. Con người ta nhiều lúc không phải là không nhìn ra điểm tốt của người khác, mà chỉ là vì trong lòng khi đã có sự lựa chọn rồi thì sẽ tự nhiên vứt bỏ đi cái lòng thương dành cho người được gọi là “nạn nhân” kia.

Nếu như Suzie còn sống, anh chỉ biết suy nghĩ vì Suzie. Cô là một cô gái thiện lương, chắc chắn sẽ dùng cách riêng của mình để làm cho mọi người trong nhà vui vẻ, nhưng không phải ai cũng nghĩ theo cách của cô.

Dù sao thì Suzie cũng đã không còn nữa..

Anh nheo mắt, cái chết của Suzie có liên quan tới người con gái trước mắt này. Trả thù sao? Anh giật khóe miệng, chính anh cũng không tin nổi mình lại đi điều tra chuyện nhàm chán như thế. Hơn nữa, anh biết rõ nếu có một ngày Dương Cẩm Ngưng biết anh muốn “trả thù”, thi dù có xuống địa ngục cô cũng phải sẽ kéo anh đi cùng. Có thể cô sẽ thoát khỏi anh trước, hung hăng cắt đứt mọi thứ với anh, chứng minh cho dù cả thế giới này không cần cô, cô cũng sẽ sống tốt hơn bất cứ ai.

Nếu như anh không biết rõ chân tướng này, liệu anh sẽ sống tiếp thế nào?

Thời điểm cô giả vờ cầm súng chĩa vào đầu của anh, trong mắt cô toát lên sự tự tin, vẻ quật cường. Ánh mắt ấy khắc sâu vào trong ý nghĩ của anh, khiến anh nảy sinh ý muốn có một cuộc sống thật tốt bên cô.

Vậy mà, hiện giờ lại như thế này.

Người ta ngu ngốc không phải là vì họ làm ra những chuyện sai trái, mà là họ đem toàn bộ quá khứ bao phủ lên cuộc sống hiện tại của mình. Anh không muốn trở thành một người như vậy.

Qúa khứ, không thể ràng buộc anh ở hiện tại, càng không thể ràng buộc anh ở tương lai.

Suzie, đã thuộc về quá khứ.

Không phải là cô không còn quan trọng, mà là cô không thuộc về cuộc đời anh.

Dương Cẩm Ngưng không thể bắt được bàn tay đang vuốt vẻ phá hoại giấc ngủ của mình nên cảm thấy vô cùng khó chịu, cô quơ quơ tay, cau có mở mắt.

Lúc cô chuẩn bị phát giận, cô sẽ cầm cái gối bên cạnh mà ném đi, tâm trạng tốt trở lại thì sẽ nhặt về, tâm trạng vẫn không tốt thì sẽ mặc kệ nó bừa bãi dưới đất. Cô nhìn thấy khuôn mặt của anh là đã cảm thấy tức giận, nhưng phát tiết không được, chỉ có thể sa sầm mặt, thở hắt ra một hơi.

Có điều, mắt cô vốn còn đang mơ màng buồn ngủ thì bỗng nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo, cô ấm ức nhìn anh, “Sao anh về muộn thế?” Cô đợi đến mức ngủ quên mất.

Khi còn nhỏ, cô có nghe bà ngoại kể chuyện ngày xưa. Trong đêm ba mươi tết, bà ngoại và mẹ cùng nhau chờ ông ngoại về, chờ đến khi ngủ quên mất thì ông mới về, sau đó mọi người cùng ăn bữa cơm tất niên. Lúc đó, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ rằng, cô tuyệt đối sẽ không chờ đợi ai như thế, mà sẽ đi ăn vụng rồi đánh một giấc ngon lành.

Thế nhưng thực tế đã chứng minh, cô đã làm giống bà ngoại.

“Đợi lâu rồi hả?” Giọng anh rất bình thường, không giống như có chuyện xảy ra, anh chỉ thờ ơ nhìn cô.

Cô không trả lời, không chịu thừa nhận bản thân đã đợi anh thật lâu, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Phim này rất hay, em vẫn đang xem, vừa rồi đến quảng cáo thì ngủ quên mất.”

Anh nhìn cô chằm chằm, không phản bác lý do thoái thác của cô. Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, cảm giác hôm nay anh có chút kì quái, nhưng lại không thể nói rõ là gì, “Được rồi, em là đang đợi anh.” Thành thực với một người hẳn là cũng sẽ rất tốt.

Anh nở một nụ cười yếu ớt, nếu cứ như thế này, hình như cũng rất tốt. Anh vẫn luôn tin rằng trong cuộc đời mình, anh sẽ gặp một người con gái có thể khiến anh chân chính toàn tâm toàn ý đối đãi, có thể vì cô mà vứt bỏ nguyên tắc, vứt bỏ lý trí.

Anh không biết cô có đúng người con gái ấy hay không, chí ít giờ phút này, anh hy vọng chính là cô.

Cô thấy anh nhìn chằm chằm mình, liền lấy tay huơ trước mặt anh, “Hôm nay em xinh đẹp hơn à?”

Anh thở dài. Đương nhiên cô cũng không bị thái độ của anh đả kích.

Thấy anh như vậy, cô nhíu mày nghiên cứu một hồi, “Anh hôm nay rất lạ, em phải nghiêm túc thẩm vấn anh, vì sao về muộn?”

Cô gác chân làm bộ.

Anh liếc nhìn cô, “Biết mấy giờ rồi không?” Đã muộn như vậy rồi thì cũng đừng gây chuyện nữa.

Dương Cẩm Ngưng cảm thấy tẻ nhạt, tiến lại gần anh, dang tay ôm lấy anh. Cô cẩn thận ngửi người anh một lần, không có mùi nước hoa lạ, cũng không có mùi rượu, xem ra anh không có đi đến những nơi chơi bời, cũng không có đi xã giao.

Nếu như anh không quấy rối cô, thì giờ cô đang ngủ ngon lành rồi.

“Nếu em một ngày không tắm, anh sẽ ghét em vì không sạch sẽ hả?” Cô kéo anh nằm xuống giường nhưng dù cố sức thế nào anh vẫn ngồi y nguyên.

Cố Thừa Đông có vẻ chẳng có hứng thú gì, nhưng cũng không có dội nước lã lên đầu cô, “Tạm thời sẽ không ghét.”

“Cũng sẽ không cho rằng em lười, em không chú ý tới vẻ ngoài chứ?”

Câu nói này làm cho anh bật cười, “Chính em lười còn muốn lôi kéo anh vào cùng một giuộc nữa à?”

“Vì em muốn chúng ta trở thành một đôi vợ chồng không sạch sẽ!” Ăn bẩn sống lâu, vậy liệu vợ chồng cô ở bẩn thì có thể sống bên nhau lâu dài hay không? Thôi được rồi, coi như cô nghĩ vớ vẩn đi.

Nói xong, cô lập tức cắn anh một miếng.

Thực ra là cô cảm thấy nếu đang buồn ngủ mà còn đi tắm thì sẽ khiến cơn buồn ngủ chạy đi mất, chi bằng cứ ngủ rồi sáng dậy tắm cho thanh tỉnh đầu óc.

Cô chính là một người như vậy, dù phạm sai lầm gì cũng mong muốn có một người ở bên cạnh mình, như vậy sẽ không phải là một mình cô sai.

Nếu như cô bị trừng phạt, thì cũng có một người chịu cùng cô.

Cố Thừa Đông không buồn ngủ, mở to đôi mắt trong suốt nhìn cô ngủ rất say. Cô không ngừng dựa vào anh, tiến sát vào khuỷu tay anh, cuồi cùng tìm được một vị trí tốt mới nằm yên. Chân cô cũng đặt ở trên đùi anh, thậm chí tận lực dán lên áo ngủ anh.

Cô hình như không quá sợ lạnh, nhưng lại vô cùng sợ nóng, ngay cả ngủ cũng thích “nướng” cái lạnh trên người anh. Thật ra, thân nhiệt của anh có hơi thấp hơn của cô một chút. Những điều nhỏ nhặt này anh hiểu rất rõ, thậm chí đã biến thành thói quen.

Có phải nhiều thứ nếu cứ lặp đi lặp lại thì sẽ trở thành “Thói quen” không thể thay đổi hay không? Mỗi người chúng ta đều tưởng rằng, khi ta theo đuổi một điều gì đó thì nó chính là thứ quan trọng nhất trong đời. Thế nhưng nếu đặt vào trong cuộc sống thường nhật, có lẽ nó còn không bằng được “thói quen”.

Đã rất lâu rồi anh không còn suy nghĩ tới những thứ vốn dĩ rất vô nghĩa ấy nữa.

Anh phụ lòng Suzie, thậm chí lần cuối cũng không thể đến gặp cô. Anh từng cho rằng đối với anh thì Suzie là quan trọng nhất, là sinh mệnh của anh. Thế mà bây giờ khi biết nguyên nhân Suzie phát bệnh, biết cô bị người ta kích động, anh lại không có phản ứng gì cả, điều này khiến chính anh cũng ngạc nhiên với bản thân mình.

Chẳng lẽ, anh cũng là một người vô tình ư?

Dường như cảm tình đều thể hiện ra ngoài một lần mà thôi. Khi Suzie rời khỏi anh, trong lòng anh bất mãn nhưng không có chỗ phát tiết, vì vậy mà anh chiến tranh lạnh với ông nội, cố ý tỏ thái độ ác liệt với Dương Cẩm Ngưng. Anh không có cách nào đối mặt với việc người phụ nữ danh chính ngôn thuận bên cạnh mình lại không phải là người mà mình hằng mong. Hơn nữa, anh càng không thể nói chuyện yêu đương với người phụ nữ khác khi mà Suzie vừa mới ra đi. Anh dùng phương thức của riêng mình để vứt bỏ tình cảm của bản thân.

Hiện tại, nhiều năm trôi qua, anh đã không còn phẫn nộ và tức giận như xưa nữa, dù cho anh vẫn nhớ tới Suzie, nhưng cũng không quá hoài niệm và tiếc thương quá khứ.

Cuộc sống có sự an bài riêng của nó, nếu như Suzie chưa từng ra đi, anh sẽ cùng Suzie chung sống suốt đời, chí ít anh cũng biết được bản thân phải làm gì để đạt được điều đó. Nhưng Suzie đã mất, cuộc sống của anh xảy ra chuyển biến mạnh mẽ. Cho dù lúc này Suzie có xuất hiện trước mặt anh, anh cũng biết rằng đã không thể trở về như xưa được nữa.

Người ta thường vì sự xuất hiện trở lại của người yêu cũ mà thay đổi cuộc sống hiện tại của bản thân, nhưng anh sẽ không như vậy. Anh thà rằng phủ nhận quá khứ chứ cũng không bao giờ phủ nhận hiện tại.

Bởi vì anh biết rằng, hai chữ “quá khứ” thực ra nhiều lúc cũng chỉ đồng nghĩa với “hết hạn” mà thôi.

Anh muốn đưa tay lên day trán nhưng lại phát hiện cô đang gối lên tay phải của mình, động một chút chỉ sợ cô tỉnh giấc. Vì thế anh nhấc tay trái lên xoa nhẹ một chút. Sau đó, anh ôm chặt cô vào lòng rồi mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Suy nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là vì lo sợ những chuyện không đâu. Chi bằng vĩnh viễn cứ tin tưởng, ngày mai rồi sẽ đến, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục.

Thứ mà bản thân có thể nắm được trong tay, có thể cảm nhận được, rốt cuộc cũng chỉ là người bên cạnh mình mà thôi.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...