Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Chương 34




(34)

Tôi không ngờ là, Kiều Diệc Thần lái xe đưa tôi đến trường mà chúng tôi từng học.

Giờ này, cổng trường đã đóng chặt, phòng bảo vệ ở cổng trường cũng đã tắt đèn tối đen, cả trường rất yên tĩnh.

Sau khi Kiều Diệc Thần đỗ xe xong, anh đi về phía tường ở sau trường học, hành động như đang chuẩn bị lấy đà.

Tôi hoảng sợ: “Anh làm thế để để làm gì?!”

Anh thản nhiên nhìn tôi: “Em không muốn đi dạo thăm chốn cũ?”

“……”

Dạo thăm chốn cũ có thể đến quang minh chính đại vào ban ngày, huống chi Kiều Diệc Thần luôn là một học sinh học giỏi, đạo đức tốt về mọi mặt, sao có thể làm ra loại hành vi bật tường vào trường như này?

Nhìn thấu suy nghĩ của tôi, Kiều Diệc Thần mỉm cười: “Đúng là, trước kia em là người bật tường nhiều nhất, anh nhớ rõ, em thường xuyên trốn ra ngoài mua cho anh đồ ăn mà em thích.”

Nhắc lại chuyện cũ, anh không biết nên khóc hay nên cười, khi nói mang theo chút cảm xúc hoài niệm chuyện cũ.

Đúng vậy ai mà không hoài niệm, lúc còn trẻ vô tâm vô lo.

Nghĩ đến tôi cũng cười.

Vừa cong môi cười đã thấy Kiều Diệc Thần nhìn tôi sâu thẳm, trong ánh mắt hiện rõ chút tâm tư toan tính, không hề che dấu.

Tôi cứng đờ, nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt.

Không biết tại sao, trải qua chuyện tối hôm qua, bầu không khĩ giữa tôi và Kiều Diệc Thần có chút thay đổi rõ ràng.

Loại thay đổi này khiến tôi hoảng sợ, đồng thời không biết phải làm sao.

Cũng may Kiều Diệc Thần không tiếp tục nhìn tôi, anh chạy lấy đà nhảy lên tường, vững vàng ngồi trên tường cao.

Sau đó xoay người, vươn tay về phía tôi: “Đến đây.”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông, đẹp đến không thể nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn nhớ lại dáng vẻ anh khi còn trẻ.

Khuôn mặt anh vui vẻ, dành cho tôi sự ấm áp.

Có lẽ bị đôi mắt thâm trầm của anh chuốc say, hoặc do sự tham lam lưu luyến trong lòng rục rịch.

Ma  xui quỷ khiến tôi giơ tay, đặt bàn tay vào lòng tay anh.

Kiều Diệc Thần dùng chút lực dễ dàng kéo tôi lên.

Chợt tỉnh lại, tôi đã ngồi vững vàng trước mặt anh.

Ngồi sát gần nhau, gần đến mức hơi thở hai người như hòa quyện vào nhau, gần đến mức tôi nghĩ sẽ hôn anh.

“Anh…..”

Tôi chìa tay, chỉ anh xong lại chỉ mình, ánh mắt nhìn xuống dưới: “Anh nhảy hay tôi nhảy?”

Kiều Diệc Thần hơi khom người về phía tôi rồi ngồi thẳng dậy, nhìn tôi một cái, không nói gì nhảy xuống.

Anh đứng trên mặt đất, mở rộng hai tay nói: “Đừng sợ nhảy xuống đi, anh  đón em.”

Lúc còn đi học, tôi đã nhảy rất nhiều lần, vì nhảy tường nên ngã không ít.

Lớn lên, chẳng có lý gì lại sợ hãi.

Tôi trừng mắt nhìn anh, cố ý bỏ qua ý định ôm của anh: “Xem thường ai chứ?”

Sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của anh, tôi nhảy xuống chỗ trống trên mặt đất.

Vừa vặn dùng mông tiếp đất, tôi kêu thành tiếng vì đau.

Kiều Diệc Thần cạn lời đi đến, đỡ tôi đứng dậy: “Ngã có đau không?”

Tôi thản nhiên rụt tay lại, ra dáng tư thế da thô thịt dày, đáp: “Như thế có gì đau đâu, một chút cũng không có!”

Anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói lời nào.

Tối nay, tôi và anh đi một lượt qua tất cả những nơi lưu lại dấu vết từng trải qua khi xưa.

Ghé qua ô cửa sổ phòng học tìm vị trí ngồi lúc trước.

Nói về những chuyện thú vị lúc đi học ở lối vào thư viện.

Chúng tôi của lúc này, như chưa bao giờ có sự ngăn cách hay hiểu nhầm, đơn thuần như những người bạn cũ lâu ngày không gặp, nhớ lại quãng thời gian từng rất vui vẻ.

Nói mãi, bỗng Kiều Diệc Thần nhìn tôi: “Thẩm Tri Ý, tối hôm qua anh không say, nhớ rõ mọi thứ.”

Một câu khiến nụ cười trên mặt tôi đông cứng.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, ruột gan rối bời.

Nói cách khác, tất cả mật mã tôi ấn tối qua, anh đều nhìn thấy và biết.

Khó trách…..lúc đó khi tôi liên tục nhập sai, đôi mắt anh đỏ rực, gắt gao nhìn tôi.

“Tôi….”

Tôi mở miệng muốn giải thích nhưng lại phát hiện, bản thân á khẩu không thể nói được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.